- Hai người chúng ta bản thân bị trọng thương nhiệm vụ thất bại chuẩn bị lui thôi.
- Ha ha ha.
Đúng lúc Tào Hưu định hạ lệnh lui binh thì ở trên không trung bỗng nhiên truyền tới tiếng cười sau đó một thân ảnh bay tới.
Lại có người nói:
- Tào Hưu không cần phải lui vội vã như vậy bằng không uổng phí mấy trăm huynh đệ ở ngoài liều chết giúp Hổ báo kỵ các ngươi ngăn chặn Hắc Ưng cận vệ của Trương Lãng, ta mới là người mang đầu Trương Lãng đi mới đúng.
Tào Hưu lẩm bẩm đột nhiên tỉnh ngộ lại mà lẩm bẩm:
- Khó trách như thế tại hạ cũng cho rằng Hổ Báo kỵ làm sao có thể ngăn lại Hắc Ưng vệ có nhân số gấp đôi hóa ra là có người âm thầm tương trợ.
Lúc này người vừa rồi nói chuyện đã tiến vào trong trường.
Trương Lãng sau khi được Triệu Vũ băng bó tuy sắc mặt rất khó nhìn nhưng ít nhất đã ngừng chảy máu.
Đối phương có tổng cộng bốn người dẫn đầu mặc một bộ y phục thuần xám, tuy nhiên nghe thanh âm vô cùng quái lạ, ở phía sau lưng đột nhiên xuất hiện ba bốn đại hán màu xám, tay đều cầm thủ đao.
Bàn tay của Triệu Vũ cầm chặt Mai Hoa thương, vừa rồi giải quyết Hứa Dịch nàng đã hao phí không ít tinh lực, hiện tại bốn người trước mắt ai cũng có phong phạm cao thủ, chỉ sợ một mình mình khó có thể ứng phó.
Tuy nhiên may mà có vài tên Ưng vệ chiến thắng ở trong trường vây tới bảo hộ cho Trương Lãng, có hai người trợ giúp Dương Dung nghênh địch.
Đại hán kia lạnh lùng nói:
- Các huynh đệ mau chóng nắm thời cơ mà động thủ nhất định phải lấy cái đầu chó của Trương Lãng xuống, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Ba gã đại hán khác không nói nhiều lơi cùng nhau mãnh liệt xông tới.
Triệu Vũ lửa giận đầy mình nhưng nàng không cách nào đành dùng thương nghênh địch hai người mà bốn Ưng vệ thì phân chiến với hai người khác.
Tuy nhiên bốn người này võ nghệ rất cao cường Triệu Vũ lấy một địch hai tuy không bị thương nhưng cũng lực bất tòng tâm mà bốn gã Ưng vệ đấu với hai người kia thì thủ nhiều công ít chỉ sợ không cầm cự được bao lâu.
Lúc này Trương Lãng mới khôi phục một phần khí lực, tuy nhiên đầu óc của hắn chóng mặt nặng nề hắn biết rõ đây là nguyên nhân mất máu
Tuy nhiên hắn minh bạch một chuyện bốn người này nghe khẩu âm thì là vùng Giang Nam chẳng lẽ là đám người ẩn tàng trong núi nói giọng Giang Nam mà trước kia Ưng vệ báo cáo sao? Nếu thật sự là bọn họ vậy thì đã hiểu tại sao Hàn Cử Yến Minh lãnh đội Ưng vệ vẫn chưa về, Hổ Báo kỵ có thêm hai trăm nhân thủ bên ngoài nhất định đang huyết chiến.
Trương Lãng cười khổ hắn một lần nữa nhặt lên đao thép từ dưới mặt đất, cố nén đau đớn ở trên người cắn răng mà đứng lên, kiên quyết bất phàm.
May mà phần lớn Ưng vệ sau khi đánh lui quân địch đã bắt đầu hướng tới bảo hộ cho Trương Lãng.
Mà Tào Hưu Tào Lệnh sau khi trải qua băng bó ngắn ngủi đã dẫn không ít hổ báo kỵ thương vong phối hợp với đại hán kia công kích trận doanh của Ưng vệ.
Lại một hồi hét thảm, một Ưng vệ bị đối phương đánh ngã xuống đất giãy dụa hai cái không nhúc nhích.
Trương Lãng không hề do dự, dẫn hai Ưng vệ ở bên cạnh xông tới, đấu lại đại hán dũng mãnh áo xám kia.
Cuối cùng vì duyên cớ bị thương thân thủ không bằng lúc đầu nếu như không phải Ưng vệ liều chết thì chỉ sợ Trương Lãng đã trúng chiêu từ lâu.
Đúng lúc này ở trên không trung bỗng nhiên lóe sáng một mảng tuyết lê hoa đao sau đó truyền tới thanh âm hưng phấn:
- Chúa công Hoàng Tự đã tới.
Hóa ra Hoàng Tự ở bên ngoài gặp đối phương ai cũng khó chơi, nhân thủ ngày càng nhiều hắn cảm thấy không ổn cho nên quyết định thật nhanh, đem sự tình bên ngoài giao cho Yến Minh và Hàn Cử mình thì mau chóng mang theo hai gã Ưng vệ nhanh chóng trợ giúp.
Trương Lãng bứt ra mà đánh cùng với Dương Dung giao chiến với đại hán kia, sau lưng bá bá hai đao.
Mà Dương Dung cũng thừa cơ phản công ba đao trong nhất thời bức cao thủ dùng thương kia né trái né phải.
Trương Lãng một lần nữa dò xét chiến trường hơn một trăm thành viên của Hổ Báo kỵ đã tổn thất hơn phân nửa mà bên mình cũng chỉ còn bảy tám chục người tuy nhiên mỗi người đều có vết thương. Trương Lãng không khỏi do dự lắc đầu mà nói;
- Không được các huynh đệ theo ta xuất sinh nhập tử ta làm sao có thể ở giờ khắc này không quản bọn họ mà chạy trốn được.
Hoàng Tự không biết thế nào liền oa oa kêu lên:
- Chúa công không thể có lòng dạ đàn bà.
Lúc này một Ưng vệ động tình nói:
- Các huynh đệ đời này vui vẻ nhất chính là theo chúa công làm việc nhiệm vụ của bọn thủ hạ là đảm bảo an toàn cho chúa công tuy nhiên tối nay tặc nhân quá lớn, chúa công người mau đi đi.
Lúc này Tào Lệnh ở cách đó không xa đột nhiên cười lạnh nói:
- Các ngươi nghĩ các ngươi đi được sao?
- Phựt phựt phựt.
Lại ba mũi tên bắn ra dưới khí lực cuối cùng của Tào Lệnh, ba mũi tên hướng về phía Trương Lãng mà bay tới, tốc độ tuy không mau lẹ như từ đầu nhưng Trương Lãng vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Mà Tào Hưu sau khi vung một đao đánh lui một gã Ưng vệ vết thương bên vai trái một lần nữa lại ứa máu, tuy nhiên khóe miệng của hắn lại nở ra nụ cười lãnh khốc.
Trương Lãng chỉ có thể cố nén vết thương đao đớn, vung đao miễn cưỡng gạt được ba mũi tên tuy nhiên đúng lúc này mũi tên thứ tư đã bắn tới, lúc hắn phát giác ra thì mũi tên đã vô thanh vô tức cách trái tim chưa đầy ba thước, trong nhất thời đại não hắn trống không ba hồn bảy vía theo gió mà bay mất, chỉ có thể theo bản năng mà nghiêng người đi.
- A...
Một thanh âm thê thảm vang lên hóa ra một ưng vệ phát hiện ra tình cảnh của Trương Lãng không hề do dự mà đẩy hắn ra tuy nhiên động tác của ưng vệ này chậm hơn một bước huyết nhục bị mũi tên găm trúng, ngập tới tận chuôi vào ngực, phát ra tiếng kêu bi thảm.
Mà Tào Lệnh thì hiện ra vẻ thất vọng, tay cũng mất tự nhiên mà rủ xuống hơi thở phì phò.
Tào Hưu cũng ảo não nhìn Trương Lãng không thể tưởng tượng tiễn lệnh bách phát bách trúng của tiểu đệ mình lại có khi thất thủ.
Thấy tình thế như thế Ưng vệ kia vô cùng không cam lòng khóe miệng chảy máu hô hấp dồn dập đứt quãng rên rỉ nói:
- Chúa công... đi mau.
Sau đó hắn nghiêng đầu một cái trút hơi cuối cùng.
Trương Lãng bi thống mà nhìn tuy bọn họ không phải huynh đệ ruột của hắn nhưng vẫn bi thương vô cùng hắn hét lớn:
- Huynh đệ Lãng báo thù cho ngươi.
Sau đó không biết khí lực từ nơi nào hắn cầm lấy đao thép hướng về phía Tào Lệnh mà liều chết.
Lúc này bỗng nhiên có vài tên Ưng vệ vây quanh Trương Lãng ngăn cản đường đi của hắn mà nói:
- Chúa công không thể huynh đệ ở lại giết địch chúa công mau đi đi.