Hai người kia tỉnh táo đứng tại chỗ giống như không nhìn thấy gì, chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Trương Lãng thở sâu một hơi cố gắng trấn định tinh thần lại, hồi phục lại mà mỉm cười nói:
- Hai vị là người phương nào nhìn hình dạng của các vị chắc là huynh đệ thật sự là hảo thân thủ.
Người cầm Bích Ngọc cung khẽ nhìn người cầm loan đao mà cười nói:
- Ngẫm lại đường đường là nhị châu chi chủ Trương Lãng mà khen ngợi thật là đặc sắc tuyệt luân.
Trương Lãng làm sao không nghe ra ý châm chọc của đối phương hắn cũng không để ý chỉ nhún vai không nói lời nào.
Người cầm loan đao bỗng nhiên trầm sắc mặt xuống sau đó chuyển thành âm trầm vô cùng mà lạnh lùng nói:
- Ích Đạt đại trượng phu co được giãn được, hắn là anh hùng hào kiệt ngươi chưa có tư cách cười nhạo, nếu như không phải ngươi lỗ mãng thì Hứa Đằng cũng không táng mệnh, hơn nữa ngươi là hảo thủ thứ hai trong Hổ Báo kỵ của chúa công lúc nào mới có thể thành thục đây?
Trương Lãng nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm hiển nhiên người cầm loan đao này chính là đại ca của hai huynh đệ song sinh này, hơn nữa nhìn dáng vẻ nghiêm túc phê bình Ích Đạt cho thấy người này tuyệt đối công tư phân minh ý chí bằng phẳng, có dáng dấp của anh hùng hào kiệt.
Người tên Ích Đạt kia hiển nhiên rất sợ lão ca của mình tuyệt đối không dám phản bác chỉ dám vâng vâng dạ dạ.
- Hổ báo kỵ
Trương Lãng nhẹ nhàng nhắc lại sau đó chuyển thành sững sờ và kinh hãi ánh mắt của hắn nhìn một phen, quả nhiên nhìn thấy ở trên cánh tay của bọn chúng có khắc ký hiệu gì đó, tuy nhiên ở trong đêm nhìn không rõ lắm, chẳng lẽ sau khi mình nói ra thân phận, đối phương không cố kỵ mà toàn bộ hiện hình. Hổ báo kỵ đây chính là lá bài chủ lực của Tào Tháo, tuy bọn họ nhân số không nhiều nhưng mỗi người võ nghệ vô cùng cao minh, tuyệt đối là binh đoàn hạng nhất ở thời kỳ Tam Quốc.
- Không sai tại hạ chính là Hổ Báo Kỵ Tào Hưu.
Người cầm loan đao lộ ra vẻ lãnh khốc vô tình, trên mặt vẫn lạnh như băng, hoàn toàn không để ý tới chuyện Trương Lãng làm sao biết được bí mật của hổ báo kỵ trong mắt của hắn Trương Lãng đã không khác gì người chết.
- Tào Hưu?
Trương Lãng cực kỳ cả kinh.
Không thể tưởng tượng được người áo đen này chính là đông chinh đại tướng của ngụy quốc Tào Hưu.
Nhớ vào năm công nguyên 222 Tào Phi chinh đông ngô, dùng Tào Hưu làm đại tướng quân dưới trướng là các tuyệt thế danh tướng như Trương Liêu, đánh bại đại tướng Đông Ngô là Lữ Phạm, sau đó Tào Hưu được phong làm Dương Châu mục.
Nghe nói Tào Hưu là con cháu của Tào tộc, cuối thời nhà Hán, thiên hạ náo động, Tào gia dòng họ tứ tán thoát ly khỏi quê nhà, Tào Hưu năm mười mấy tuổi đã phải để tang phụ thân của mình, mang theo lão mẫu vượt sông đến đất Ngô, năm 190 công nguyên Tào Tháo cử binh, Tào Hưu chuyển tới Kinh Châu về cố hương gặp Tào Tháo, Tào Tháo vô cùng ưa thích Tào Hưu còn nói với tả hữu:
- Đây là ngựa khỏe nghìn dặm của ta.
Sau đó Tào Tháo thống lĩnh hổ báo kỵ nam chinh bắc phạt, liên tục chiến đấu ở các chiến trường Trung Nguyên.
Trương Lãng kinh nghi đúng lúc này truyền tới thanh âm cương liệt;
-Hổ báo kỵ Tào Lệnh.
Người cất tiếng chính là người cầm Bích Lục cung.
Trương Lãng nghi hoặc nhìn qua Tào Lệnh, đây chính là tiểu đệ song sinh của Tào Hưu mà hắn chưa từng nghe nói trong lịch sử.
Bỗng nhiên lúc này Hứa Chử rống lên;
- Đại thống lĩnh nhị thống lĩnh, giúp mỗ báo thù giết tên Trương Lãng cẩu tạp chủng này.
Thanh âm của hắn mang theo một luồng bi thương, hơi khàn giọng hiển nhiên là phẫn nộ vì Hứa Đằng bị giết chết.
Tào Hưu không có đáp lời chỉ từ từ bảy ra tư thế, Viên Nguyệt đao không nhanh không chậm kéo tới trước ngực lạnh lùng mà nói:
- Trương tướng quân ngươi là người đầu tiên tránh thoát hai lần tập kích của chúng ta mà vẫn hoàn hảo, đây là điều mà trước kia hai chúng ta chưa từng gặp phải, để bày tỏ kính ý huynh đệ chúng ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Sau đó hắn dừng lại liếc nhìn Tào Lệnh, Tào Lệnh lộ vẻ hiểu ý lại nói:
- Lại nói với ngươi một câu vô luận là đối đầu với ai huynh đệ chúng ta đều song song tiến tới.
Trương Lãng; cố tình trấn định gật nhẹ đầu kỳ thực trong lòng của hắn không biết làm sao nhưng tuyệt đối không để bọn họ biết rằng hắn đang e sợ.
Tào thị huynh đệ một khi tiến vào trọng thái lâm chiến thì biểu lộ càng khiến cho Trương Lãng hít hơi lạnh.
Tào Hưu sau khi bày ra tư thế cả người toát ra một khí chất mãnh liệt, khiến cho người ta cảm giác u tĩnh như rừng sâu núi thẳm, mọi người cứ tưởng rằng hắn hóa đá rồi vậy, nhưng điều khiến người ta không tưởng nổi chính là, Viên Nguyệt đao trong tay của hắn giống như là có linh tính, tầng tầng bốn phương tám hướng khép lại, vây quanh Trương Lãng không ngừng áp bách.
Mà Tào Lệnh cũng không thua lão ca của mình bao nhiêu, bàn tay phải mang theo Bích Ngọc cung hoa lệ, hoành ngang ở trước ngực ba mũi tên lấy ra ánh mắt như mãnh hổ thấp giọng gào thét mà nhìn Trương Lãng, tùy thời có thể nhào lên.
Hai huynh đệ hành động nhanh như thở tĩnh lặng như rừng cây mãnh liệt mười phần, tuy rằng một đối một với Trương Lãng chưa chắc chiếm được ưu thế nhưng hai người đồng thời ra tay xem ra Trương Lãng thật sự gặp phải khó khăn.
Trương Lãng thấy sự tình như thế thì cũng chỉ có thể một đường quyết tâm liều mạng không đợi cho hai huynh đệ bọn họ ngưng đủ khí thế hắn hét lớn một tiếng đao thép vung lên, cả thân ảnh giống như là một mũi tên ở dưới ánh trăng hiện ra cuồng ảnh, mà đao thép càng kinh người.
Tào Hưu lộ ra vẻ tán thán, đợi Trương Lãng đến gần đùi phải của hắn cũng không ra động tác gì, bắn ra một vòng hào quang, góc độ xảo trá, tốc độ vô cùng nhau.
Cùng thời gian một tiếng xé gió vang lên, tuy không phải tiếng nổ nhưng lại rất nặng nề.
Trương Lãng nào dám chủ quan nhất định là Tào Lệnh dùng Ngọc Bích lạc nhật cung bắn tới.
Trương Lãng xoay tròn phía bên trái đoán không ra vị trí của mũi tên, mượn Tào Hưu làm tấm mộc đồng thời đao thép khẽ điểm nhẹ đánh về phía cánh tay của đối phương,tuy không tính là tinh diệu nhưng cũng tương đối đặc sắc.
Nhưng ngoài dự kiến của Trương Lãng, mũi tên của Tào Lệnh cũng không bay vụt mà tới, hắn chẳng qua phóng một dây cung không mà thôi, tuy nhiên cũng khiến cho thần kinh của Trương Lãng banh ra, không thể tập trung toàn lực đối phó với Tào Hưu được.
Quả nhiên khóe miệng của Tào Hưu cười lạnh hắn nắm được thời cơ mượn Trương Lãng không biết hư thực mà phát lực, loan đao chạy vòng quanh bốn phía, trước công kích Trương Lãng sau đó bao phủ lấy hắn.
Trương Lãng thầm kêu khổ trong lòng hắn chỉ có thể ngạnh kháng gặp chiêu phá chiêu, liên tục ngăn loan đao của đối phương lại.
Hai người tách ra bộ ngực của Trương Lãng phập phồng không ngừng mồ hôi đã sớm nhỏ giọt từ trên đầu xuống.
Cuồng phong gào thét trong đêm trăng quạnh quẽ mà lúc này hắn đã sớm hi vọng Hoàng Tự hoặc ai có thể tới trợ giúp.
Hai huynh đệ này một người xa chiến một người cận chiến, phối hợp với nhau không chê vào đâu được chỉ cần mình chiếm được tiên cơ hoặc là xuất hiện chỗ trống Tào Lệnh sẽ bắn tên tới, không cho mình dốc tâm đối chiến, mà Tào Hưu cận chiến, từng chiêu im ắng biến hóa rất nhanh chỉ cần có cơ hội tốt thì chiêu chiêu đoạt mệnh.
Tào Hưu làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, để cho Trương Lãng có khả năng hồi phục, một thân ảnh nhàn nhạt lại bay tới.
Trương Lãng cũng thừa dịp vừa rồi hai người tách ra vụng trộm dò xét tình hình chiến dấu bốn phía, ở xa thì không thể biết nhưng ở gần thì Ưng vệ đã tiêu diệt hổ báo kỵ bốn phía mà Mai hoa thương của Triệu Vũ đang gấp rút công kích dùng xu thế cuồng phong, tiến hành vây công Hứa Dịch, đoán chừng khoảng một chén canh nhỏ thời gian nữa, tất có thể chiến thắng.
Mà Điển Vi cùng với Hứa Chử một đao lưỡng kích không phân trên dưới cát bay đá chạy, Dương Dung cùng đối phương đấu với nhau tuy không chiếm thượng phong nhưng đối phương trong thời gian ngắn cũng không đánh ngã Dương Dung được, tình huống trở nên vô cùng tốt.
Trương Lãng chấn động cắn răng thầm muốn kiên trì.
Đến đây hai mắt của Trương Lãng nhìn chằm chằm về phía Tào Hưu sau đó điên cuồng hét lên:
- Tiếp ta một đao.
Sau đó hắn lại bày ra khí thế.
- Đương đương.
Thanh âm binh khí giao nhau vang lên, Trương Lãng dốc toàn lực lại bị Tào Hưu nhanh nhẹn hóa giải.
Tào Hưu không cho Trương Lãng có thời gian trì hoãn, cất bước lăng không bổ xuống, trực chỉ khuôn mặt của hắn.
Trương Lãng chỉ cảm thấy loan đao như là lưu tinh mờ ảo bất định, không dám đón đỡ chỉ có thể lui về phía sau tránh mũi nhọn của đối phương.
Tào Hưu làm sao bỏ qua hắn lại xả thân đoạt công đao đao phóng ra khí tức, phong vân lôi điện áp chế chiêu thức của đối phương.
Trương Lãng liên tiếp lui về phía sau trái tránh phải trốn, đao theo từng bước phản kích, nhưng không tạo ra uy hiếp gì thể lực của hắn đã không theo kịp nổi nữa.
Hai mắt của Tào Hưu sáng như kiếm môi mỏng nhếch lên, khuôn mặt như mặt nước không vì tràng diện chiếm thượng phong mà đắc ý, trái lại Trương Lãng cho dù hô hấp trầm trọng nhưng bộ pháp đã mất trật tự, ngẫm lại vừa rồi đấu với Hứa gia cao thủ Hứa Đằng hắn đã tiêu hao không ít tinh lực bằng không mình làm sao có thể chiếm tiện nghi nhanh như vậy. Tào Hưu thầm nghĩ.
Trương Lãng thỉnh thoảng hiện lên vài sách lược để chiến thắng nhưng sau đó lập tức bác bỏ.Lúc này Viên Nguyệt đao u linh, từ một góc độ không tưởng tượng được mà đánh tới, trước gọt sau trảm, trái phong phải lấp chiêu chiêu sát cơ, bỗng nhiên sau lưng của hắn truyền tới động tĩnh nhỏ sau đó một sát khí vô cùng mãnh liệt bắn tới.
Trương Lãng hồn phi phách tán, lúc này ở phía trước Tào Hưu gắt gao đánh tới, ngăn cản đường lui, Trương Lãng cảm thấy bất lực tòng tâm vô luận thế nào cũng không trốn nổi sát chiêu của đối phương vậy.
Chẳng lẽ mình lại bỏ mạng ở nơi này?
Trong lòng Trương Lãng nổi lên suy nghĩ tuyệt vọng.
Khuôn mặt của Tào Lệnh nở ra nụ cười âm hiểm, vô cùng khủng bố dọa người, trong tay của hắn cầm ba mũi tên, tạo thành hình chữ phẩm bắn về ba chỗ hiêm của Trương Lãng mà Bích Lục cung ở tay phải cũng dốc toàn lực mà nện xuống, nếu như trúng mục tiêu thì cái tên Trương Lãng ở trong đêm này sẽ xóa khỏi trong nhân gian.
Tào Hưu cũng nổi giận chém tới, lúc này hắn phát hiện ra trong mắt của Trương Lãng hiện ra vẻ tuyệt vọng nhưng không hề có sợ hãi, quả nhiên là anh hùng hảo hán, Tào Hưu nghĩ vậy trong lòng không khỏi có một kính phục thật sâu với hắn.
Chúa công coi chừng.
Ba gã ưng vệ vừa thoát khỏi mấy hổ báo kỵ nhìn thấy Trương Lãng gặp nguy hiểm thì kinh hãi nghẹn ngào kêu lên hơn nữa cả ba đều đánh về phía Tào Hưu và Tào Lệnh.
Tào Hưu và Tào Lệnh không để ý tới Ưng vệ từ bốn phía bắn tới, hai người vô cùng ăn ý, ai cũng không đổi chiêu, cho dù lưỡng bại câu thương cũng phải lấy mạng của Trương Lãng.
Trương Lãng trong lúc nguy cấp cái khó ló cái khôn, thanh đao của hắn đâm tới theo hình chữ thập một chiêu giống như tiên nhân chỉ lộ, thiết chân đá một cái hắn biết không thể phá thế công của hai người nhưng ít nhất cũng khiến bọn họ chậm lại để Ưng vệ có thời gian tiến tới.
- Giết....
Mấy ưng vệ đều đồng thanh gào thét, mấy thân ảnh gắt gao quấn quanh, sau đó là từng hồi binh khí giao nhau thảm thiết Triệu Vũ ở cách đó không xa dung thanh âm nức nở chạy tới.
- Lãng ca ca.
Tào Hưu và Tào Lệnh hai người nhanh chóng lui ra phía sau bảy xích, kéo cung ngang ngực, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tuy nhiên cơ bắp của hai người cũng dần trở nên co quắp mồ hôi trên mặt cũng theo đó mà nhỏ xuống.
Ở trên mặt đất Trương Lãng thống khổ dưới ánh trăng chiếu rọi sắc mặt của hắn trở nên xanh lét, chỉ ngẫu nhiên cử động chứng minh mình còn tồn tại, mà bờ vai phải chân trái thì máu tươi rỉ ra, quần áo cũng bị phá rách, mơ hồ còn có thể nhìn thấy màu thịt.
Triệu Vũ quỳ một chân xuống mặt đất tay ném đi Mai Hoa thương ôm chặt lấy Trương Lãng điên cuồng gọi tên của hắn khuôn mặt khả ái bình thường hiện tại trở nên trắng bệch nước mắt thương tâm chảy ròng ròng.
Dương Dung bị đối thủ dùng trường thương quấn lấy không thoát thân được lòng nàng như lửa đốt bị Hứa Dịch liên tục đoạt thế công tình thế rớt xuống hạ phong.
Ba ưng vệ khác cũng ngã xuống mặt đất hồi lâu không nhúc nhích.
- Không ngờ rằng được một người lúc tuyệt địa phản kích lại có thể làm được như vậy, Trương Lãng này đúng là người mà mỗ tôn kính nhất.
- Đúng thế mà thủ hạ bình thường của hắn tuyệt đối không dưới hổ báo kỵ, hơn nữa rất trung thành, đại ca huynh vì tránh đi một kiếm trí mạng của đối phương mà vai trái mới bị Trương Lãng chém tới tận xương, chỉ sợ ba tháng chưa lành được.
Tào Lệnh nhìn về phía đầu vai trái không ngừng tuôn máu của Tào Hưu mà nói.
Tào Hưu nhìn Tào Lệnh cười khổ nói:
- Ngươi cũng không phải như vậy sao? Ích Đạt? Chúng ta hoàn mỹ dùng ba phương pháp để chặn đanh, vậy mà vẫn rơi vào thế hạ phong, vừa rồi ta nghe rõ ràng thanh âm lúc ngươi bị Trương Lãng đá trúng xướng sườn nứt gãy.
Tào Lệnh thở dài một tiếng;
- Không thể tưởng tượng được với điều kiện như vậy mà Trương Lãng còn có thể tránh một đòn trí mạng của chúng ta, hơn nữa mượn cơ hội mà phản công tâm trí lợi hại như vậy nếu như chưa trừ diệt chắc chắn là mối họa ở trong lòng của chúa công.