Phồn Hoa cho rằng tình cảm thầm lặng của mình cuối cùng cũng đã có thể đi
đến hồi kết, nhưng cô đã quên, cho tới bây giờ cô chưa từng là loại
người được ông trời chiếu cố. Còn chưa kịp mở miệng, cuộc điện thoại đột xuất đã cắt ngang những lời cô đang định nói, cũng khiến cho tất cả
hạnh phúc im lặng ngừng lại.
Là mẹ cô gọi tới, trong di động truyền tới những tiếng nức nở, Phồn Hoa hốt hoảng, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, mẹ cũng chỉ nói một câu.
“Mau tới bệnh viện đi, ba con có chuyện rồi.”
Gió đầu đông dường như trở nên đặc biệt rét buốt, sắc mặt Phồn Hoa trắng
bệch, cổ họng nghẹn lại, mới vừa nãy còn đứng đây chờ mong về con đường
hạnh phúc sắp tới, giờ trước mắt đã hoàn toàn mù mịt, ánh đèn đường le
lói chiếu vào mắt cô thứ ánh sáng mơ hồ, là mộng sao? Nửa đầu là một
giấc mộng đẹp, nửa sau lại là ác mộng..... Sẽ tỉnh, sẽ tỉnh lại nhanh
thôi.
"Có chuyện gì thế?" Nhận ra được sự khác lạ của cô, Kiều Cẩm không khỏi lo lắng.
"Bệnh viện! Mau đưa em tới bệnh viện!" Phồn Hoa không thể không ép mình tỉnh
táo để đối mặt, cố gắng khôi phục bình tĩnh, lấy lại vẻ hờ hững thường
ngày của mình, nói với Kiều Cẩm.
Anh không hỏi thêm, nhưng có thể đoán được, có thể khiến cô trở nên luống cuống như vậy thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Đến bệnh viện rồi, Phồn Hoa mới không thể không tiếp nhận sự thật này.
Người đàn ông đang truyền dịch nằm trước mặt cô quả thật là ba cô, nhưng
khuôn mặt lại trắng bệnh, đang cố sức mở mắt, miệng hé ra như muốn nói,
nắm chặt lấy tay cô. Không phải mơ, ba cô thật sự đã xảy ra chuyện.
"Sao, sao lại có thể như thế?" Cô như nghe được tiếng ầm ầm của thế giới đang sụp đổ, thất thần đi ra khỏi phòng bệnh, yên lặng nhìn mẹ ngồi trên dãy ghế ở hành lang khóc không thành tiếng. Phồn Hoa cố nén không cho nước
mắt chảy ra, nỗ lực khiến cho giọng nói của mình trở bên bình tĩnh hơn.
"Không... Không biết, ba con ông ấy..... Sáng nay ông ấy bảo bị nhức đầu, choáng
váng, kêu ông ấy đi bệnh viện kiểm tra lại không chịu.... ... Không
phải, còn muốn đi làm, còn muốn đi gặp khách hàng. Nghe quản lý bộ phận
chăm sóc khách hàng nói.... Vừa uống được vài ly rượu, thì gục
xuống....." Tấm khăn giấy mẹ Nhan nắm trong tay gần như đã nát thành
giấy vụn, vì muốn tỏ ra kiên cường trước mặt con gái, nên không ngừng
lau nước mắt, nhưng vẫn không thể giấu đi những tiếng thút thít đầy
nghẹn ngào.
Hốc mắt Phồn Hoa nóng lên, càng nhìn dáng vẻ không
muốn cô phải lo lắng của mẹ, lại càng cảm thấy chua xót. Cô đành phải
chuyển mắt đi nơi khác để làm cho mình bình tĩnh lại, "Vậy bác sĩ nói
thế nào?"
"Là do cao huyết áp, vừa mới đi chụp CT não, đang đợi kết quả...."
Cái gì là CT não, Phồn Hoa không hề biết; hóa ra cao huyết áp cũng có thể
gây ra biến chứng nghiệm trọng đến vậy sao? Hai tay nắm chặt thành đấm,
cô bất an cắn môi, ép bản thân không khóc thành tiếng. Giờ phút này cô
mới biết thì ra mình đã được bảo vệ rất tốt, thế nên khi đối mặt với
tình huống đột ngột phát sinh này, ngoại trừ sợ hãi ra thì hoàn toàn
không giúp được gì.
"Phồn Hoa, con, nếu như ba con có chuyện....
Sau này hai người chúng ta phải làm sao....." Những khi phụ nữ bất lực
thì luôn trở nên cuồng loạn, cho dù trước mặt là ngọn lửa, họ cũng có
thể xem như bè gỗ mà nắm chặt lấy. Giống như mẹ Nhan lúc này, sắc mặt
tái nhợt nắm chặt lấy tay con gái, biết rõ những lời này không nên nói
ra để tránh con gái phải lo phiền, nhưng ngay lúc này đây, bà đã không
còn chỗ dựa nào khác.
"Không sao đâu, không sao đâu, ba sẽ không
có chuyện gì đâu." Phồn Hoa ngồi xổm xuống, cằm run rẩy, nước mắt không
nhịn được bắt đầu chảy xuống. Cô ôm lấy mẹ, không để bà cảm thấy mình vô dụng, "Ba lợi hại như vậy, làm sao có thể có chuyện được chứ? Huống
chi, không phải vẫn còn có con sao."
Phồn Hoa nói xong lại cảm
thấy vô lực, bất kể là ai đều có thể nghe ra đây chẳng qua chỉ là lời an ủi. Có cô? Có cô thì có lợi ích gì? Cô có thể giúp được cái gì chứ?
Chuyện công ty của ba cô không hiểu, chuyện điều trị cô lại càng không
biết, ngoại trừ nói ra mấy lời không chút tác dụng đó, còn có thể làm
gì.
Một đôi tay chợt đặt lên mặt cô, những ngón tay nhè nhẹ lướt
qua, thay cô lau đi những giọt nước mắt đã lạnh. Phồn Hoa hít hít cái
mũi đỏ au, ngẩng đầu nhìn theo đôi tay kia, mới nhớ tới Kiều Cẩm đang
đứng bên cạnh. Cô nhìn ra được sắc mặt của anh cũng không mấy sáng sủa,
nhưng vẫn gượng ép nặn ra một nụ cười với cô, dùng khẩu hình miệng nói:
"Còn có anh đây."
Cô thoáng thấy dễ chịu đi một chút, thì ra giải tỏa tinh thần cũng rất quan trọng.
Nhưng Kiều Cẩm không chỉ xoa dịu tinh thần cô, chờ cho mẹ Nhan bình ổn tâm
trạng lại một chút, anh nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi. Anh bước
lên trước, lại đưa tờ khăn giấy cho mẹ Nhan, sau khi cân nhắc một lát,
mới nói: "Dì à, dì vẫn nên vào phòng bệnh nghỉ ngơi một chút đi, chú
Nhan còn cần đến dì. Con và Phồn Hoa đi mua cho dì một ít đồ ăn, lát nữa sẽ tới chỗ bác sĩ để lấy kết quả chụp CT. Dì yên tâm đi, người hiền sẽ
có trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Cậu là…?" Hoảng hốt
hồi lâu, mẹ Nhan vẫn chưa để ý đến chuyện Phồn Hoa không đến một mình,
đến khi Kiều Cẩm lên tiếng, bà mới nhìn kĩ hơn. Nếu đổi lại là trước
kia, con gái đưa người đàn ông này đến trước mặt bà, tất nhiên bà sẽ âm
thầm soi mói, đánh giá một chút, nhưng lúc này đây, một chút tâm tư bà
cũng không có.
"Là đồng nghiệp, lúc con nghe điện thoại thì trùng hợp anh ấy đang ở bên cạnh, lại có xe, nên con nhờ anh ấy đưa con đến
đây." Sợ Kiều Cẩm sẽ làm một bài giới thiệu cặn kẽ, cho nên Phồn Hoa
giành giải thích trước.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ cô đã đủ
phiền lòng, nếu giờ phút này còn cho bà biết đây chính là Kiều Cẩm -
người mà bà đã dặn dò nhiều lần là không nên đến gần, sẽ chỉ khiến cho
tâm trạng của bà càng thêm rối bời mà thôi.
"Đồng nghiệp sao?"
Mặc dù tâm trạng đang vô cùng rối rắm, nhưng khả năng suy nghĩ vẫn còn,
mẹ Nhan hồ nghi nhìn Kiều Cẩm, cũng không định tranh cãi nhiều, "Vậy thì làm phiền cậu rồi, tôi đi chăm sóc ba con bé. Tôi đã gọi điện thoại cho Giang Nam, chắc nó cũng sắp đến rồi, khi hai đứa xuống dưới mua đồ, thì tiện thể đón nó luôn đi, tôi sợ nó không tìm được."
Đón anh ấy là giả, Phồn Hoa nghe ra được cái mẹ cô muốn nhấn mạnh chính là hai từ "Giang Nam".
Cô bất giác đưa mắt nhìn Kiều Cẩm, thấy anh vẫn nở nụ cười như cũ, cô mới thở nhẹ ra.
Trên thực tế, cô không hề hiểu cái mà Kiều Cẩm quan tâm là gì. Lời nói của
mẹ Nhan đã chứa đầy hàm ý, Phồn Hoa thì lại vội vàng phủi sạch quan hệ
với anh, điều này khiến anh không có cách nào bỏ mặc cho được. Nhưng lúc này không phải lúc để so đo, sau khi lễ phép mỉm cười, anh gật đầu, đưa tay dìu mẹ Nhan vào phòng bệnh. Trên giường bệnh, ba Nhan đã nhắm mắt
lại, giống như đang ngủ, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lộ rõ vẻ đau đớn.
Sợ Phồn Hoa lại không thể khống chế cảm xúc, anh lập tức kéo cô ra ngoài.
"Mẹ em thích ăn gì?" Im lặng đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh bệnh viện, Kiều Cẩm mới lên tiếng, ra vẻ thoải mái hỏi.
"Gì cũng được." Phồn Hoa vô lực trả lời, bỏ qua ánh mắt của anh, cô do dự
hồi lâu rồi mở miệng, "Kiều Cẩm, hay là anh về trước đi, khoảng thời
gian tới…. Tạm thời chúng ta đừng liên lạc với nhau thì hơn.”
Cô không ngốc, đương nhiên biết rõ mẹ đã đoán ra được sự thật, chỉ là bây giờ chưa có tinh thần để vạch trần cô mà thôi.
Kiều Cẩm rất khó để giữ bình tĩnh, cúi mắt nhìn người con gái bên cạnh, anh
mím chặt môi rồi lại buông lỏng ra một chút, "Vì sao?"
"Anh.... Anh cũng thấy đấy, hiện giờ nhà em xảy ra chuyện như vậy....."
"Anh có thể giúp em."
"Anh có thể giúp em được cái gì chứ?" Cô nghiêng đầu một bên, lẩm bẩm trong miệng, uể oải vô lực.
Cô nói ra lời này vốn không hề có ác ý, mà chỉ như một câu cảm thán. Nhưng khi Kiều Cẩm nghe được, lại thấy câu nói này giống như cây kim được
giấu dưới lớp vải bông, từng chữ từng chữ đâm vào ngực anh. Giống như
lời cô nói, với năng lực của anh thì có thể giúp gì được cho cô cơ chứ?
Chỉ biết tự cho là đúng đứng đợi bên cạnh cô, cô thật sự cần sao?
Nghĩ lại, từ đầu đến cuối Phồn Hoa chưa từng nói thích anh, tất cả mọi thứ đều chỉ do anh suy đoán.
Cho rằng phải chạy một quãng đường xa như vậy chỉ để đưa anh một hộp thuốc
chính là yêu, cho rằng vào bếp vì anh chính là yêu, nhưng sao anh lại
quên mất Diêu Lam từng nói Phồn Hoa đối xử tốt với tất cả mọi người,
giống như hành thiện tích đức, hễ có người cần thì sẽ giúp, sự quan tâm
của cô cho tới bây giờ vốn không chỉ dành riêng cho một mình anh, chỉ do anh nghĩ nhiều mà thôi.
"Ừ, cũng đúng, người em cần không phải
là anh." Từ từ bình thường trở lại, anh cười tự giễu, khóe miệng đầy vẻ
mất mát, nhớ tới chuyện mẹ cô nói Giang Nam sắp tới rồi, là do cô sợ
Giang Nam hiểu lầm sao?
"Anh nói vậy là có ý gì?" Phồn Hoa nhíu mày, mơ hồ nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh.
Kìm nén sự bực bội, Kiều Cẩm cũng hi vọng mình có thể không chút phong độ,
không chút khí khái, dứt khoát xoay người bỏ đi, tạm thời cắt đứt liên
lạc đúng như cô mong muốn. Đáng tiếc, anh không làm được, không buông
tay cô được, không bỏ mặc để cô một mình đối mặt với những biến cố không báo trước này được. Cố nuốt cơn khó chịu trong lòng xuống, anh ép bản
thân trở thành người đàn ông thành thục, trầm ổn và biết quan tâm,
"Không có gì, chuyện của chúng ta có thể tạm thời không nhắc đến, cứ xem như là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau đi. Chẳng lẽ khi bạn bè gặp khó khăn còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Vậy.... Cảm ơn nhiều." Cô
gắng gượng thật lâu, tự nói với mình không được khóc nữa, nước mắt không thể giải quyết được chuyện gì. Nhưng không biết vì sao, câu nói vừa
không hoa mỹ vừa không có lời hứa sâu nặng của Kiêu Cẩm, lại khiến cô
nghẹn ngào.
"Đồ ngốc, cảm ơn cái gì. Phải trả, chờ sức khỏe của
ba em hồi phục rồi, anh có rất nhiều món nợ chờ tính với em." Anh cười
đưa tay, vỗ lên cái gáy cô, cảm nhận từng sợi tóc bóng mượt của cô xuyên qua kẽ tay, trái tim khẽ run lên.
Thật sự có rất nhiều món nợ,
ví như chuyện giữa cô và Giang Nam có phải nên cho anh một lời giải
thích hay không? Lại ví dụ như có phải cũng nên cho anh một liều thuốc
an thần, để anh biết đoạn cảm tình này không phải một mình anh tự cho là đúng, tự mình đa tình?