Đôi mắt Kiều Cẩm rất lạnh, nhưng tay lại ấm áp vô cùng, vào đầu mùa đông
thế này, được anh nắm tay đi dạo trên phố, sẽ có cảm giác ấm áp dễ chịu
lan tỏa đến tận nội tâm. Lúc đầu khi bị anh lôi ra khỏi KTV, Phồn Hoa
ngỡ ngàng, không biết phải từ chối thế nào; nhưng sau khi đi một đoạn
đường dài như vậy, nhìn thấy tấm bảng hiệu sáng đèn neon từ từ bị tụt
lại phía sau, cô không thế tiếp tục bị động, tự lừa mình dối người được
nữa.
Bỗng dưng dừng bước, cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đang
nắm chặt lấy nhau, có ý muốn rút về, nhưng anh lại càng dùng sức nắm
chặt hơn: "Buông ra! Đau mà!"
"Thả ra rồi sẽ tới lượt anh đau!"
Bước chân của Kiều Cẩm khựng lại, anh không hề có mục đích rõ ràng, chỉ
muốn kéo cô đi mà thôi. Lời nói buồn nôn từ trong kẽ môi chui ra, ngay
cả anh cũng bắt đầu run rẩy, vậy mà cô gái bên cạnh vẫn lạnh lùng thờ ơ.
"Tôi muốn về nhà, ngày mai còn phải đi làm nữa!" Không ai biết Phồn Hoa đang cố gắng khiến cho bản thân mình phải bình tĩnh, không để bị anh làm ảnh hưởng. Cô không có hứng thú đi làm kẻ thứ ba, càng hiểu rõ mình không
có tư cách đi tranh giành anh với bạn gái cũ, cho dù có bỏ qua điều kiện ngoại hình mà đại đa số đàn ông đều để tâm, thì anh yêu Đan Đan nhiều
năm như thế, sao có thể chen vào được chứ?
"Anh đưa em về."Anh
trừng mắt nhìn cô, nói. Nhưng anh lại càng kinh ngạc hơn khi thấy bộ
dạng điềm tĩnh, xem như không có việc gì của cô. Thái độ lạnh nhạt này
như muốn nói bọn họ chỉ là người xa lạ, bèo nước gặp nhau, trùng hợp ra
khỏi phòng cùng lúc, đến ngã rẽ rồi thì mỗi người một nơi.
"Không cần đâu."Cô không dám ngẩng đầu, sợ mắt mình sẽ lộ ra vẻ lo lắng.
Nghe vậy, hơi thở của anh cứng lại, cho dù đây không phải là lần đầu tiên
nhìn thấy bộ dạng tránh né của cô, nhưng mùi vị mà lúc này Kiều Cẩm nếm
được lại hoàn toàn khác. Cô không còn rụt rè, dáng vẻ khách sáo đầy xa
cách này, lộ rõ ý định không muốn của cô. Anh giơ tay, có chút thô bạo
giữ chặt hàm dưới của cô, bức cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình: "Anh
đáng sợ như thế sao? Là do nghe lời ngon tiếng ngọt của anh ta, cho nên
cảm thấy mình lúc xưa không thể sánh bằng bây giờ sao? Nên cũng khinh
thường không thèm làm bạn với anh nữa đúng không?"
".... Thật
không biết anh đang nói cái gì." Cô lấy hết dũng khí, dùng sức tránh đi
sự kiềm chế của anh, tiếng hít thở không đều để lộ sự khó chịu của cô.
Cô nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Kiều Cẩm, là đang mỉa mai cô không biết tự lượng sức mình sao? Bất kể cô có nỗ lực thay đổi đến mức
nào, thậm chí còn không tiếc chạy theo sở thích của anh, kết quả vẫn
chẳng thể lọt được vào mắt của anh, từ đầu đến cuối vẫn chỉ xứng được
đứng ở ngoài, ngắm nhìn câu chuyện tình yêu của anh. Khinh thường? Cô có tư cách gì để khinh thường cơ chứ, chẳng lẽ anh không hiểu được là cô
không dám hay sao? Phồn Hoa xoay đầu, cũng chuyển mắt, những lời trong
bụng cứ quẩn quanh trong miệng, cuối cũng vẫn đành nuốt ngược trở vào.
Yêu đơn phương vốn là chuyện của một người, đắng cũng được mà ngọt cũng tốt, đều chỉ có một mình mình nếm thử.
Sau khi im lặng hồi lâu, Kiều Cẩm quét mắt nhìn cánh tay bị cô đẩy ra, cái
lạnh bao trùm chút ấm áp ngắn ngủi vừa có. Anh nhướng đuôi mày, ánh mắt
ảm đạm, khí thể bức người trả lời: "Anh không hiểu đến cùng là em đang
trốn cái gì?!"
"Tôi...... Tôi..." Cô há mồm, lời nói cứ phun ra
nuốt vào trong miệng, cuối cùng, cô nhắm mắt, hạ quyết tâm: "Tôi cũng có tự tôn. Bị anh gọi đến đuổi đi như vậy, cũng sẽ đau khổ. Nếu... Nếu anh vẫn còn là đàn ông, không quên được Quách Đan, thì cũng đừng đến mà
chọc ghẹo tôi."
Một chậu nước lạnh xối thắng vào đầu, Kiều Cẩm
dần bị buộc nhập vai vào hoàn cảnh chật vật, cho đến khi nghe xong câu
cuối cùng, anh mới thoải mái mở mắt ra. Thì ra cô cũng để tâm, chứ không phải vô cảm với anh. Nhưng anh giống người không cho người khác cảm
giác an toàn đến vậy sao? Rất giống người bắt cá hai tay sao? Nếu có,
thì đã không khăng khăng nói rõ mọi chuyện với Quách Đan xong, đã đứng
trước mặt cô rồi.
Khóe miệng cong lên, anh yên lặng tiến tới gần cô, môi khẽ nhếch, ẩn chứa ý cười: "Anh không có qua lại với cô ấy."
"Hả?" Cô ngơ ngác trong nháy mắt, không hiểu vì sao anh luôn có thể nói ra những tin tức khiến cô kinh sợ như thế.
"Người anh không quên được là em."
"..." Phồn Hoa không phản bác được, niềm vui mừng quá mức bất ngờ, tim không
ngừng đập loạn khiến cô cảm thấy như có người đang cố nhét thứ gì đó vào lồng ngực của mình, cảm giác khó chịu chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ, trong
đầu cũng trở nên trống rỗng.
Cô ngửa đầu, chớp mắt vài cái, chỉ
thấy khuôn mặt của Kiều Cẩm đang dần lấp trọn con ngươi cô, càng ngày
càng gần, mãi đến khi cảm giác lành lạnh lấp đầy đôi môi.
Anh đang hôn cô?!
Đầu lưỡi xa lạ lướt dọc quanh viền môi cánh hoa của cô, Phồn Hoa ngơ ngác
muốn nói gì đó, nhưng môi vừa hé mở, đã cho Kiều Cẩm cơ hội để tiến sâu
thêm một bước. Cái lưỡi linh hoạt đảo quanh trong miệng cô, những cái
liếm láp nhè nhẹ dần bị thay thể bởi sự điên cuồng.
"Ưm..." Khi
lý trí trở về, Phồn Hoa muốn né ra, nhưng Kiều Cẩm lại đọc được suy nghĩ của cô, bàn tay đặt trên eo cô lại tăng thêm lực, tay kia thì luồn qua
mái tóc giữ chặt gáy cô. Sự chênh lệch về sức mạnh khiến Phồn Hoa chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay lên chống đỡ, nhưng hiệu quả lại không tốt cho
mấy, càng có hiệu quả tán tỉnh.
Đối với Kiều Cẩm mà nói, chỉ sợ
cho đến tận bây giờ anh mới được nếm thử một nụ hôn không lưu loát đến
thế này, thậm chí có thể nói là chật vật, nhưng sự ngây ngô của cô lại
như một đốm lửa, không ngừng bùng cháy khiến anh muốn ngừng mà không
được. Lúc đầu nụ hôn chỉ đơn giản là ham muốn chiếm hữu, nhưng sau khi
chạm được cái lưỡi mềm mại của cô, trong đầu trong tim anh chỉ còn sót
lại một suy nghĩ, chính là muốn cô.
Khiến cho Kiều Cẩm ngạc nhiên chính là, bình thường Phồn Hoa luôn dịu dàng, hiền thục, nhưng khi cô
bị chọc giận bắt đầu giơ nanh múa vuốt, sức lực quả thật không nhỏ. Đẩy
không ra, cô dứt khoát giơ răng ra cắn, biến nụ hôn ngọt ngào lãng mạn
này trở nên đầy vị máu tanh.
Sau khi bị đau, anh nhấm nháp vị mằn mặn thoáng qua trong miệng, là máu.
Cô gái này vậy mà lại cắn anh không chút nể tình, cảm giác đau đớn khiến anh buông lỏng tay ra theo bản năng.
"Là do anh không tôn trọng tôi!" Phồn Hoa điều chỉnh lại hô hấp, trợn tròn mắt, hung hăng trừng anh.
"...." Phải thế nào mới được xem là tôn trọng? Kiều Cẩm cảm thấy bọn họ là
lưỡng tình tương duyệt, sao lại không thể hôn? Sao không thể dùng nụ hôn để đúng lý hợp tình đến với nhau? Rối rắm một hồi, anh đoán, có lẽ cô
chú trọng hình thức hơn. Cũng được thôi, anh nhận thua: "Được rồi, anh
thích em, muốn làm... Người đàn ông của em!"
Do dự một lát, Kiều
Cẩm cẩn trọng nói ra từng chữ. "Đàn ông", có lẽ cô sẽ cảm thấy có chút
thô tục? Nhưng anh lại không tìm được từ nào thích hợp hơn, cái anh muốn không chỉ là bạn trai. Mà anh còn hy vọng xa vời có thể nắm tay cô đi
đến cuối đường, dùng tư cách của một người đàn ông để đứng bên cạnh cô,
để cô dựa vào.
"Anh, anh thích tôi chỗ nào?" Từng trận kinh ngạc
ập tới, cô cần thời gian để tiêu hóa, lúc này đây trong đầu Phồn Hoa
đang vô cùng rối rắm, không còn thừa sức để suy nghĩ nhiều. Anh đang tỏ
tình sao? Hẳn cô phải thấy vui vẻ mới đúng, sao mùi vị này so với ảo
tưởng của cô lại kém nhiều đến vậy?
Là thích thật lòng, hay do
chia tay với Quách Đan nên vội vàng muốn tìm một người để lấp đầy chỗ
trống, mà vừa khéo cô lại đủ nghe lời, không cần phải tốn sức dỗ dành,
lúc nào cũng có thể gọi đến đuổi đi?
"Em nấu ăn rất ngon, lại dịu dàng đáng yêu, những lúc có em bên cạnh anh cảm thấy rất an tâm." Thích chỗ nào, quả thật là một vấn đề rất khó trả lời. Kiều Cẩm không tìm
được đáp án, cũng không rành về tác dụng của lời ngon tiếng ngọt.
"Chỉ, chỉ như vậy thôi sao?" Cái Phồn Hoa muốn nghe không phải là mấy lời tán dương phẩm hạnh của cô, giống như lời nhận xét của giáo viên thời còn
đi học chính là, đơn giản đến mức không nắm được trọng điểm. Hoặc giả,
ngay cả chính cô cũng không biết cái mình muốn nghe đến tột cùng là cái
gì, có lẽ là do sự tự ti bị dồn nén lâu ngày nên bùng nổ chăng? Sợ anh
chỉ nhất thời xúc động, sợ anh sẽ đột nhiên hối hận, sợ sau khi được nếm trải cảm giác ngọt ngào sẽ càng đau đến buốt tim.
Vì việc nhỏ mà bỏ qua việc lớn, cũng xem như là một cách sống.
"Không thì còn phải thế nào nữa?" Vẻ mặt Kiều Cẩm hoang mang, cho rằng đã đủ
hài lòng, toàn bộ thế giới của anh đều dành cho cô, cái này còn chưa
tính là yêu sao? Nghĩ một hồi, bỗng nhiên anh nhẹ nhàng ôm lấy Phồn Hoa, mỉm cười, kiên nhẫn phối hợp với sự khó chịu của cô: "Hay là, chúng ta
nghe theo ý trời đi?"
"Nghe thế nào?"
"Đi từ chỗ này đến đầu đường, nếu không có xe đi về phía mình, chúng ta nhất định sẽ không thể tách rời."
".......Được." Suy nghĩ giây lát, Phồn Hoa đồng ý, quay đầu nhìn bảng tên đường ở phía sau. Đường Tư Nam, cũng được xem là một con đường tương đối phồn hoa
của thành phố này, giờ mới hơn chín giờ, sao có thể đi từ đây đến đầu
đường cũng không có xe đi về phía này được chứ? Cũng tốt, nếu đã là đề
nghị của anh, vậy thì cùng để số phận định đoạt một lần đi.
Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu thật lâu, như
thể con đường này không bao giờ hết. Ánh đèn giao thông lấp lóa phía đầu đường rõ ràng như thế, không xa, nhưng mỗi bước của cô đều đầy băn
khoăn. Chỉ cần cảm giác được ánh đèn xe, cô lại nhịn không được mà nín
thở chờ đợi, sau khi nhìn rõ là xe từ phía sau đi tới, cô mới thở nhẹ ra một hơi.
Kết quả thế nào, vẫn không thể đoán trước. Nhưng tâm
tình hiện tại của mình vẫn khiến Phồn Hoa cảm giác được mình đã không
thể quay đầu, cô không quan tâm Kiều Cẩm muốn ở cạnh mình là vì cái gì,
dù cho tình yêu này sẽ mang đến bao nhiêu nỗi đau, cô cũng muốn thử một
lần.
Rất nhiều lần, cô muốn mở miệng ngăn vụ đánh cuộc đầy rẫy biến cố này lại.
Nhưng anh lại nắm chặt tay cô, mỉm cười tự tin nói: "Đi thôi, em không thấy
được tình yêu của anh, ông trời thấy là được. Yên tâm đi, ông trời sẽ
giúp anh."
Giúp? Mỗi ngày đều có vô số thiện nam tín nữ chờ ông trời đến giúp, ông ta bận rộn như thế, rãnh đâu mà đến giúp họ chứ!
Nhưng mãi đến khi bước chân của cô dừng ở vạch đường dành cho người đi bộ ở phía đầu đường...
Phồn Hoa kinh ngạc quay đầu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Lúc này, cuộc sống
về đêm vừa mới bắt đầu, con đường này lại không hề có xe đi về phía bọn
họ?!