[1] Ô Long có rất nhiều nghĩa, nhưng thường chỉ những người
ngốc nghếch, hồ đồ.
Nói thế nào thì nói, rốt cuộc tôi vẫn bị giam lỏng ở sơn
trang này. Nhưng các người thực sự cho rằng tiểu gia tôi là kẻ ăn chay[2] hay
sao. Không, các người nhầm rồi, tiểu gia tôi đây bữa nào không có thịt thì đừng
hòng tôi đụng đũa.
[2] Người Trung Quốc dùng từ “ăn chay” để chỉ sự không lợi hại,
dễ đối phó.
Hôm đó, tôi âm thầm thực hiện kế hoạch chạy trốn.
Bốn phía xung quanh không bóng người, tôi lén lút chạy tới cửa
một gian phòng, đang chuẩn bị rẽ vào thì chợt nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp
từ xa vọng lại, càng lúc càng gần. Đau đầu chết mất, xem ra bại lộ rồi. Tôi vội
vàng rút lui, ai ngờ lại đen đủi đến vậy, phía sau cũng có tiếng bước chân truyền
tới.
… Đức mẹ Maria ơi! Trước mắt có sói, sau lưng có hổ, chạy trốn
đúng là gian khổ biết nhường nào.
Hừ! Đâu còn thời gian để mà tụng niệm nữa chứ, tôi vội lẩn
vào gian phòng gần đó. May quá, không bị ai phát hiện.
“Nàng đang làm gì thế?”, một giọng nói vang lên.
“Tránh mấy người ngoài kia chứ sao. Tiểu gia tôi đây đang chạy
trốn, đừng có làm phiền”, tôi khua tay ra vẻ “đừng quản chuyện của người khác”
để đáp lại giọng nói đáng ghét kia.
Thật là… người ta đang bận mà.
“Hả! Vậy à! Ha ha! Có thuận lợi không?”, giọng nói kia lại
vang lên.
Phiền chết đi được, đồ khốn nhà huynh không mở to mắt ra mà
nhìn sao, điệu bộ này của tôi giống như đang thuận lợi lắm hả?
“Đương nhiên là không thuận lợi rồi”, tôi nói vẻ bực tức.
…
Đợi chút, đợi chút, hình như có gì đó không ổn? Hả? Tại sao
lại có người nói chuyện với mình? Tôi đột nhiên kinh hãi, cảm giác chuyện càng
lúc càng trở nên nghiêm trọng rồi đây.
Lẽ nào…
Tôi len lén quay đầu lại, tiếp đó phát ra tiếng hét thảm thiết
vang thấu tận mây xanh!
Ông Trời ơi! Tại sao con lại trốn vào phòng của Âu Dương Thiếu
Nhân thế này!
“Thượng Quan Tình, nàng cho rằng có thể lọt qua mắt chúng ta
mà trốn thoát được sao?”, sau lần thứ “n + 1” tôi bị bắt trở lại, Âu Dương Thiếu
Nhân cuối cùng đã phát hoả.
Tôi thừa nhận, là tôi không biết đường, nên đã vài lần vào
nhầm phòng của mấy người các huynh. Đó là tôi không đúng, nhưng các huynh cũng
không cần cả ngày trừng trừng ánh mắt hung thần nhìn tôi như vậy đâu.
Dẫu có nói gì cũng chẳng xong, bổn cô nương đây đành thiệt
thòi vậy.
Trải qua mấy ngày kháng nghị không hiệu quả, cuối cùng tôi
cũng thỏa hiệp với đám huynh đệ nhà kia. Vì dù có chạy trốn ra ngoài tôi cũng
chẳng có ngân lượng, mà ở đây lại vừa được ăn uống, vừa được ngắm người đẹp,
như thế vẫn còn tốt hơn.
Nhưng! Tôi không bỏ trốn không có nghĩa tôi là người không
có nguyên tắc đâu nhé. Cũng không thể để họ thích làm gì tôi thì làm được. Mấy
người đó… mấy người đó cứ… cứ nói phải dạy võ công cho tôi.
Trong cuộc họp tại ngũ đường, tôi quét mắt tứ phía nhìn mấy
người kia, nghiêm túc và trịnh trọng hỏi: “Các huynh nhất định phải dạy võ công
cho tôi sao?”.
“Đúng vậy”, mặt Âu Dương Huyền lạnh như tử thi, đáp.
Đồ đáng ghét! Đồ đáng ghét! Tôi thầm rủa.
Thượng đế ơi! Những người này có phải bị điên rồi không? Tuy
bổn cô nương rất có tinh thần nữ hiệp, nhưng các người cũng không thể miễn cưỡng
biến tôi trở thành nữ hiệp được đâu.
“Quyết định thế đi, ta sẽ dạy nàng kiếm pháp, A Huyền dạy
nàng khinh công, A Y dạy nàng cưỡi ngựa, còn Thiếu Nhiên sẽ dạy nàng bắn tên”,
Âu Dương Thiếu Nhân đứng lên trịnh trọng tuyên bố.
Xong rồi! Đời tôi thế là xong! Nghĩ lại, Thượng Quan Tình
tôi đây, mới sống được mười bảy năm trời, vậy mà rỗi hơi lại chạy vào thời cổ đại
để học võ công. Lôi thần ơi, cho tôi một chưởng chết quách cho xong.
Tôi đến đây để du lịch chứ không phải để làm bia đỡ đạn! Có
nhầm lẫn gì không vậy? Cự li có tám trăm mét thôi mà tôi cũng không tài nào chạy
hết được, giờ lại bảo tôi học võ công sao?
Tôi ngước lên với ánh mắt vô tội, lời khẩn cầu không thành
tiếng, những mong có người cứu giúp.
Bốn người kia chăm chú nhìn tôi, sau đó ba cặp mắt bất lực từ
từ cụp xuống, cặp mắt còn lại vẫn đang nhìn tôi kia ắt phải là của một tay cao
thủ. Thần sắc bình ổn, người đó nói: “Được rồi, Thượng Quan Tình, nàng phải nhớ,
nàng là nữ hiệp. Biết chưa? Phải tự nhắc nhở bản thân là chẳng có gì to tát cả,
ta là nữ hiệp”.
Cái đó chính là cách thôi miên trong truyền thuyết…
Nghe lời người ấy nói, tôi thầm lẩm nhẩm “Ta là nữ hiệp”,
sau đó tôi đứng dậy, chuẩn bị tạo dáng của một nữ hiệp!
“Bịch!”, lúc đó trông tôi giống như một chữ đại[3] to tướng
ngã vật xuống đất. Toát mồ hôi! Lại vấp phải chân bàn rồi! Người gặp vận xui
thì có quét thế nào cũng không hết đen đủi. Tôi nhận thua rồi!
[3] Chữ đại:大
Nàng vẫn ổn chứ?”, Âu Dương Thiếu Nhiên nhìn tôi ngã bổ nhào
về phía trước, liền hỏi vẻ lo lắng.
Tôi đứng lên, phủi bụi trên người, khua tay và hùng hồn nói:
“Không sao, nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”.
Sau đó tôi hiên ngang trở về phòng.
Bỏ lại sau lưng tiếng bàn tán vẫn vang lên không ngớt.
“Cô
nàng đó không sao chứ?”
“Phải
chăng bị ngốc thật…”
A a a… Đi đời tôi rồi!
***
“Thượng
Quan Tình, dậy đi! Luyện công nào!”, bên ngoài, có người cố tình nện cửa uỳnh uỳnh,
giọng như chiêng như trống oang oang vang lên.
Tôi bật dậy, nhìn bộ y phục trên giường có hai ống tay như
hai cái mang cá mà u uất tạo dáng thiếu phụ chờ chồng đi chinh chiến trở về!
Mấy ngày nay tôi mặc y phục của nam giới quen rồi. Ai ngờ
hôm nay học võ công, họ lại kiếm đâu được bộ y phục nữ nhi thế này. Tuy rất đẹp
nhưng nó khiến tôi vô cùng khó chịu.
Đánh răng xong xuôi, khi tôi tới đại sảnh thì thấy mấy người
đã đợi sẵn ở đó.
“Mọi
người đều ngủ ngon chứ!”, tôi lờ đờ chào hỏi.
Haizzz, sao không ai nói gì thế? Tôi không đủ lễ phép hay
sao?
“Nhìn
gì mà nhìn kỹ thế?”, thấy mấy người bọn họ tỏ vẻ bất thường, tôi lo lắng hỏi lại.
Mấy người đó cứ đờ ra nhìn, lẽ nào họ đã giở thủ đoạn gì với
bộ y phục tôi đang mặc?
“Thượng
Quan Tình, nàng thật xinh đẹp! Lúc cải trang nam nhân thật không nhận ra”, Âu
Dương Y nói.
“Thượng
Quan Tình, nàng lấy ta nhé”, Âu Dương Thiếu Nhiên vội nói.
“Xí!!!”,
Âu Dương Huyền nhếch mép! (Tại sao huynh đối xử với tôi khác biệt thế hả!)
Coi thường hết mấy người này!
Khinh thường nhất là Âu Dương Huyền!
Hóa ra từ trước tới giờ họ không hề nhận ra tôi là một mỹ nữ.
Thế mà trước đó tôi còn cho rằng họ đã coi mình là một nữ nhi nên mới để ý những
lời mình nói như thế. Thôi, điều này chứng tỏ bổn tiểu gia tôi đây hóa trang rất
giỏi!
Tự gõ lên trán mấy cái, tôi quyết định phải luyện võ chăm chỉ.
Đừng hỏi tôi tại sao, lý do đơn giản thôi, học võ cũng rất
tuyệt mà!
***
Luyện kiếm cùng Âu Dương Thiếu Nhân đúng là vô cùng gian khổ!
“Huynh
tránh xa tôi ra! Càng xa càng tốt!”, tôi trợn mắt, cảnh cáo huynh ấy lần thứ
“n”!
“Đứng
cách xa thì làm sao ta dạy đúng động tác được”, Âu Dương Thiếu Nhân vừa nói vừa
vòng tay qua người tôi để dạy hướng kiếm nên đưa như thế nào! Đúng là đồ háo sắc!
Huynh ấy thế này thì tôi làm sao chuyên tâm luyện kiếm được cơ chứ!
“Tiểu
Tình, nàng tự luyện tập một mình nhé.”
Sợ toát mồ hôi. Tiểu Tình? Đại ca à, tôi và huynh thân nhau
thế hả? Vừa nãy mới luyện cái gì ấy nhỉ? Sao chẳng còn chút ấn tượng gì hết thế
này.
“Huynh
để tôi tự luyện tập sao? Tôi luyện cùng không khí hả?”, tôi tròn mắt, bất lực
nói.
“Như
vậy đi, chúng ta đánh nhau là được.”
Haizzz, Thượng Quan Tình tôi thông minh như thế, cái gì cũng
có thể học tốt, nhưng sự thực trần trụi thì thường vượt qua cả suy tính của bản
thân…
“Thượng
Quan Tình! Động tác sai rồi!”
“Thượng
Quan Tình, nhìn nàng vung kiếm chẳng khác gì thái rau cả!”
“A!!!
Thượng Quan Tình! Nàng là đồ bị thịt hả!”
Tức chết mất! Âu Dương Thiếu Nhân kia dám nói tôi là bị thịt,
rõ ràng do huynh ấy dạy không tốt chứ! Muốn nổi đoá lên quá.
Tôi dồn tất cả bực tức lên cây kiếm rồi phi thẳng, kiếm cứ
thế vun vút lao đi.
“Đi
chết đi!”
Âu Dương Thiếu Nhân hốt hoảng tránh, cây kiếm lao vùn vụt rồi
cắm ngay lên cái cây lớn phía sau. Lát sau, huynh ấy mặt mày sa sầm, tái nhợt,
trừng mắt nhìn tôi: “Thượng Quan Tình, nàng muốn mưu sát ta hả?”.
“Không,
không phải! Tôi, tôi không phải muốn giết huynh.” Tôi mà giết được huynh hả?
Tôi chỉ đành ngước gương mặt đau khổ lên mà than Trời.
Xong rồi, thế là tôi đã tự rước hoạ vào thân, gặp vận xui rồi.
Huynh ấy không đánh, cũng chẳng dùng kiếm đâm, như thế càng khiến tôi sợ hơn.
Một lát sau không còn bất cứ động tĩnh gì, tôi không kiềm chế
được nữa, liền ngước mắt nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân. Haizzz, huynh ấy sao
lại đờ người nhìn cái cây thế kia?
“Thiếu
Nhân! Huynh vẫn ổn chứ?”, tôi dè dặt hỏi.
Thôi đi, huynh không phải bị tôi dọa cho biến thành tên ngốc
rồi chứ.
“Thượng
Quan Tình, ta xin bái phục nàng!”, Âu Dương Thiếu Nhân đột nhiên quay lại, ánh
mắt ngưỡng mộ nói với tôi.
Cái gì? Bị làm sao thế hử? Tôi dõi theo ánh mắt huynh ấy
nhìn về phía sau, lại chăm chú quan sát trên mặt đất.
Chỉ thấy trên thân cây kia, nơi đầu mũi kiếm găm lại, còn có
cái đầu của một con kiến.
Nhờ thế mà công cuộc luyện kiếm tươi đẹp của tôi cũng kết
thúc giai đoạn đầu tiên.
***
“Thượng
Quan Tình, hôm nay chúng ta luyện khinh công, nàng chuẩn bị tâm lý cho tốt
nhé.”
“Ừm!
Tôi tin mình làm được, mặc dù bao nhiêu năm nay tôi chưa bay bao giờ.” Hôm nay
luyện khinh công, nói thực lòng tôi cũng có chút hứng thú với môn khinh công
này. Tưởng tượng đến cảnh mình có thể bay đi bay lại trên bầu trời, vui vẻ bắt
mấy con chim đang sà xuống kiếm ăn. Ôi, cảnh tượng đó mới tuyệt vời làm sao.
Ha ha! Ha ha! Ha ha ha!
Nhưng…
“Âu
Dương Huyền, tôi trịnh trọng hỏi huynh một câu. Huynh có chắc chúng ta cần phải
luyện trên cây không?”
“Chắc
chắn, cốt yếu của thuật khinh công là phải coi trọng quá trình vận khí. Đứng ở
trên đó, có thể nhanh chóng khơi dậy tiềm năng của nàng.”
OH! MY! GOD! Cây cao thế này cơ à? Tôi đứng dưới đất còn chả
nhìn thấy ngọn. Hu hu…
“Thượng
Quan Tình, nàng phải mở mắt thật to!”
“Tôi
không làm được!”, tôi hét lớn.
“Mau
mở mắt ra!”, Âu Dương Huyền ra lệnh.
Tôi cố sống cố chết ôm lấy thân cây, dù có bất cứ chuyện gì
cũng không lỏng tay. Từ từ mở mắt ra, liền trông thấy bộ mặt khinh bỉ của Âu
Dương Huyền đang chằm chằm nhìn mình.
“Hừ,
coi thường tôi hả, có bản lĩnh thì huynh đừng ôm thân cây nữa.”
“Không
ôm thì không ôm!”, nói xong Âu Dương Huyền buông tay ra.
“Xí!
Có bản lĩnh thì huynh nhảy mấy bước cho tôi xem.”
“Nhảy
thì nhảy!”, Âu Dương Huyền nói xong bắt đầu nhảy thật.
“Nhìn
ta đi, không sao đâu. Ta sẽ nhảy cho nàng xem.”
“Huynh
ấy vẫn không sao thật hả?”, tôi tự hỏi.
“Ta
lại nhảy tiếp nhé.”
Tôi toát mồ hôi hột, huynh ấy nghiện cái trò này thế sao.
Bỗng nhiên, mắt tôi mở trừng trừng, con ngươi như muốn vọt
ra ngoài, nghe chừng mấy cành cây nhỏ đằng kia đang bị quá tải, kêu răng rắc, sắp
gãy rồi.
“Âu
Dương Huyền!!!”, tôi yếu ớt hét tên người bạn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa.
“Có
chuyện gì? Nàng phải chăm chỉ học đi, đợi lát nữa nàng cũng có thể nhảy được
như vậy!”
“Rắc
rắc!”
“Cạch!!!”
Tôi còn chưa kịp cảnh báo Âu Dương Huyền là cành cây đó sắp
gãy, đã thấy huynh ấy tạo dáng vô cùng đáng yêu dưới gốc cây rồi.
“Huyền
huynh, huynh không sao chứ?”, tôi run lẩy bẩy ôm chặt thân cây, sợ hãi hỏi.
Thế là huynh ngã rồi nhé, không chết đấy chứ.
Âu Dương Huyền liền bật dậy, khua khua tay, nói với tôi:
“Không sao, thân ở chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết”, sau đó thì… “Bịch!”,
lại một cành cây nữa rơi xuống trúng người huynh ấy.
“Thiếu
Nhân! Thiếu Nhân! Huyền huynh bất tỉnh rồi!”
Sau chuyện đó, Âu Dương Huyền bị trẹo cổ, phải nhờ Âu Dương
Thiếu Nhân nắn bóp cho thì xương cổ mới trở lại vị trí ban đầu.
Vì thế nên môn khinh công của tôi xem như cũng học xong.
***
“Tiểu
Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng
và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ
giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước
mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn
đêm đã…”
Ôi! Vị thần ngự trị trong lòng tôi ơi, tại sao ngài lại tạo
ra một Âu Dương Y như vậy chứ. Khả năng ngôn ngữ của huynh ấy có thể khiến người
chết sống lại, âm hồn vất vưởng chắc cũng thu hết về được.
“Âu
Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”
“Tiểu
Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”
Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này
là sao?
Âu Dương Y đang vòng tay qua eo tôi nắm lấy dây cương, thúc
cho ngựa chầm chậm chạy về phía trước.
“Âu
Dương Y, chúng ta đang luyện cưỡi ngựa hay đang tản bộ vậy?”
“Tiểu
Tình à, chẳng lẽ nàng không thấy lãng mạn hay sao?”
Thôi đủ rồi, tôi sẽ không nói nữa. Ngược lại, nếu như thế là
sai thì tôi xin chịu mọi tội lỗi.
Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, bởi dù sao thì quái
nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông.
Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng
há thành hình chữ O.
“Âu…
Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”
“À!
Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích
không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.
“Âu
Dương Y, huynh đúng là đồ điên!” Nghe tiếng hét của tôi, con ngựa sợ hãi vội
lao đi như bay, còn tôi cứ cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.
“Âu
Dương Y, huynh hãy chờ xem! Đợi cho ngựa dừng lại tôi sẽ tính sổ với huynh! Rừng
rậm chết tiệt! Hổ già chết tiệt! Này! Âu Dương Y, huynh nói gì đi!”, tôi quay đầu
lại tức tối hét vào mặt Âu Dương Y. Nhưng phía sau nào thấy bóng dáng huynh ấy
đâu. Tôi lại ngoái đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy mập mờ bóng dáng cành cây,
trên ngọn hình như đang treo một người nào đó.
Sau vụ việc trong rừng ấy, tôi phát huy toàn bộ âm mưu thủ
đoạn của thế giới tiểu nhân, tự mình cưỡi ngựa trở về sơn trang. Trước biết bao
ánh mắt lớn nhỏ, cùng tiếng chuông vang lên tứ phía, vậy là tôi đã học cưỡi ngựa
thành công…
***
“Tiểu
Tình à, ta đang rất vui. Ta có thể cùng nàng chơi bắn cung được không?”, Âu
Dương Thiếu Nhiên vui vẻ hỏi.
“Haizzz,
Thiếu Nhiên à, huynh thấy khả năng tôi giương được cung lên là khoảng bao
nhiêu?”, tôi nhìn cây cung vẻ trầm tư, nặng nề hỏi.
“Tiểu
Tình à, vấn đề này cũng cần suy nghĩ nghiêm túc đấy…” Dường như hàng ngàn ngôi
sao đang tung tăng bay lượn trước mắt chàng thiếu niên. Chàng ta cảm thán thở
dài một tiếng, suy nghĩ mông lung…
Tôi nhận ra rằng đối với cậu nhóc ngây thơ này, tôi chẳng thể
có cách nào cho thật thấu đáo cả.
“Tiểu
Tình à, ta làm mẫu cho nàng xem nhé…”
Tôi nhìn chàng thiếu niên mảnh khảnh kia, thực sự có chút
nghi ngờ về khả năng bắn cung của chàng ta.
“Thiếu
Nhiên, không phải huynh định bắn liền một phát ba mũi tên đấy chứ.”
Càng khiến tôi kinh ngạc hơn, huynh ấy xếp hẳn ba mũi tên
vào cung.
“Đúng
vậy, lần nào ta cũng chơi như thế”, mỉm cười, Thiếu Nhiên ngây thơ nói với tôi.
Sụp đổ! Cuối cùng tôi cũng thấu hiểu được chân lý không nên
đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, chớ có trông mặt mà bắt hình dong.
Phập! Phập! Phập! Ba mũi tên đều trúng tâm. Trời xanh ơi!
Huynh ấy định ép tôi uất quá mà chết hả?
“Tiểu
Tình, nàng cũng đến bắn thử đi”, Âu Dương Thiếu Nhiên vui vẻ chìa cây cung về
phía tôi.
Bộ dạng của huynh ấy khi bắn cung khiến tôi cảm thấy mình
cũng có thể dễ dàng làm được.
Sự thực là, sau ba canh giờ…
“A!!!
Tiểu Tình! Nàng có thể ngắm bắn cho tử tế dù chỉ một lần không?”
Bị chìm nghỉm trong giọng nói băng lạnh của Âu Dương Thiếu
Nhiên, tôi thầm đoán sắc mặt huynh ấy nhất định là đang tối sầm.
Đúng vậy, không sai, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa bắn nổi
mũi tên nào ra hồn!
Haizzz, thiên tài dù sao cũng không được người đời biết đến
và tán thưởng!
Thôi đủ rồi, chẳng cần đến cung tên hay mũi nỏ gì nữa. Tiện
tay, tôi vớ một mũi tên phi thẳng lên trời.
“Mũi
tên quái quỷ!”
“Bộp!”,
tôi ngoái đầu lại nhìn tình hình sau lưng, đầu mũi tên kia đã cắm xuống đất.
…
Những chuyện tình cờ nhất trên thế gian này chẳng qua cũng
chỉ như mèo mù vớ phải chuột chết, hay như con thỏ chạy nhanh lại gặp phải đối
thủ chạy nhanh gấp bội là con rùa mà thôi.
Còn cái mũi tên ngờ nghệch của tôi, kiểu gì lại phi trúng
ngay con chim nhạn trên trời đang bay về phương Nam. Thế là tối nay lại có bữa
thịt chim nhạn thịnh soạn rồi…
Đến lúc này, ngoài học thành công cưỡi ngựa, bổn nữ hiệp
đây… chẳng làm được việc gì ra hồn cả.