Sau khi đi được một đoạn đường núi, tôi cảm thấy toàn thân
rã rời.
Chết tiệt, cái này mà gọi là phá núi làm đường hả, tôi từng
này tuổi đầu nhưng chưa từng đi đoạn đường xa đến thế.
Chỗ nào cũng là trời xanh cây lớn, cây lớn trời xanh, đâu
đâu cũng giống nhau, có phải tôi bị mù đường rồi không?
Kiếm một chỗ để ngả lưng, tôi quyết định phải nghỉ ngơi một
lát. Vừa mới chợp mắt được hai giây, lại nghe thấy văng vẳng đâu đây có tiếng
người vọng tới.
“Rốt cuộc ngươi có giao ra không?”
“Không!”
Ớ! Có người nói kìa! Xem ra ông Trời vẫn còn nhân từ, tôi vội
dỏng tai hóng theo giọng nói mà tìm đến.
OH! MY GOD!
Cái gì thế này? Có người đang đánh nhau, tôi nên trốn xa xa
một chút. Nếu không lỡ may đụng phải nhân sĩ võ lâm trong truyền thuyết, sẽ toi
mạng như chơi.
Tôi quay người, định âm thầm bỏ đi.
Mới đi được mấy bước, tôi chợt nghĩ khó khăn lắm mới có cơ hội
tận mắt chứng kiến người cổ đại đánh nhau, đi thế này thật đáng tiếc biết bao.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định nấp ở đâu đó để
xem. Nói không chừng sau này trở về, không những có thể làm nhà sử học, mà còn
có thể trở thành đạo diễn cũng nên.
Oa! Thật lợi hại!
Đúng rồi! Đánh hắn đi! Chuẩn! Phải thế chứ!
Cảnh tượng tuyệt thật, biểu diễn quá đẹp mắt, một người rất
dũng mãnh chĩa mũi kiếm về phía người đối diện. Người còn lại thì vung đao hướng
tới người dũng mãnh kia. Người dũng mãnh kia lại liều mình, xoay người tấn
công. Quá đẹp! Nhưng… bị thương rồi!
Hóng chuyện hết mình là nguyên tắc sống của tôi. Thực ra khi
đó tôi rất muốn bỏ đi, nhưng khổ nỗi tính người vốn lương thiện, nên lại quyết
định đến coi xem vết thương của người kia ra sao, dù sao trông người đó cũng có
vẻ tử tế. Mà đúng rồi, rõ ràng là hai đánh một, vậy thì kẻ đơn thân độc mã này
nhất định là người tốt.
“Nè, huynh có sao không?”, tôi khẽ hỏi, cẩn thận dè dặt đến
bên người đó như đang tới gần một tử thi.
“Huynh… là ai?”, người đó cảnh giác hỏi lại.
Làm ơn đi, trên mặt tôi khắc hai chữ “người xấu” sao?
“Chỉ là tôi tiện đường đi mua xì dầu, thấy huynh bị thương
nghiêm trọng nên hỏi xem có cần giúp gì không thôi?”
Mà tôi là người tốt đấy nhé.
“Đừng lại gần, tôi có thuốc rồi!”, người đó vẫn rất cảnh
giác, dùng ánh mắt sát nhân nhìn tôi.
“Thôi đi, tay huynh đến cử động còn chả nổi, lấy thuốc thế
nào được. Thuốc ở đâu, tôi lấy giúp huynh”, thực ra lúc này tôi cũng biết mình
rất dễ bị nghi là kẻ xấu, nhưng tôi đúng là người lương thiện mà.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt người đó thoáng đỏ. Xì! Mặt tôi
không đỏ thì thôi, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, mặt lại đỏ mới sợ
chứ.
Huynh là thụ[1] sao?
[1] Thụ: Trong truyện đam mỹ – Trung Quốc, công và thụ là
hai từ được sử dụng rất nhiều. Công để chỉ người đóng vai nam, còn thụ là chỉ
người đóng vai nữ trong quan hệ đồng tính nam.
“Huynh lê lết đi đâu thế hả?”, thật là, nếu không phải vì
đang bị thương, nhất định tôi đã lôi cả tông ti họ hàng nhà hắn lên mà chửi rồi.
“Tôi… tôi là nữ nhi!”, người đó ngượng nghịu, nhẹ giọng nói.
Sửng sốt… Thật không ngờ tôi lại kiếm được một người nữ giả
nam giống mình, bỗng thấy hào hứng hẳn lên. Chỉ dựa vào điểm này thôi, tôi cũng
phải cứu cô nương ấy.
“Không sao, tôi cũng là nữ nhi mà”, tôi vỗ ngực thùm thụp
nói.
Cô nương đó bị tôi dọa, thiếu chút nữa thì thổ huyết.
Trời ơi! Cô nương đừng dọa tôi có được không. Tôi vẫn còn trẻ
mà.
Tôi làm theo hướng dẫn, lấy thuốc rồi nhét vào miệng cô ta.
“Đúng rồi! Cô nương tên là gì?”, còn chưa nuốt trôi viên thuốc,
cô nương đó đã kích động hỏi tôi. Xem ra cô ta đã coi tôi là tri âm thật rồi.
Tôi vênh mặt, giương ngón tay cái lên, học theo phong thái của
nữ nhân vật chính trong truyện tranh, nói: “Tôi là Thượng Quan Tình”.
“Cái gì! Ơ, ơ…”, nghe xong lời tôi nói, cô nương đó cứ “ơ,
ơ” không ngừng, như hồn bay phách tán phiêu linh nơi nào.
Sau mấy hơi thở dốc, cô ta liền gục lên vai tôi.
Hại tôi toàn thân run bần bật.
Nè, nè, sao lại bất động thế?
“Này! Cô nương! Cô nương không sao chứ? Này… này…”
Hơi thở lạnh băng. Ôi quỷ thần ơi! Cô ta chết rồi sao? Không
phải bị thương nặng quá mà chết đấy chứ? Hay là bị nghẹn thuốc nên chết? Thế
này tôi làm sao tin được đây.
Cô ta chết mà cũng hiên ngang như thế sao.
Tôi vô cùng tiếc thương, ở thế kỷ Hai mươi mốt còn có các
phương tiện thông tin để đăng lời cáo phó. Chứ ở thời cổ đại này, người chết chẳng
khác gì con kiến cả.
Người chết chẳng thể sống lại. Tôi đưa cô nương đó đến gần đống
cỏ bên đường. Phải nghĩ cách chôn cô ta mới được.
Nghĩ một hồi, tôi đột nhiên nhớ ra cây kiếm của cô ta vẫn
còn vứt bên đường. Chợt nghĩ, cô nương này nhất định là nữ hiệp, chết như thế
thì thật đáng tiếc. Cũng vì cái gọi là giúp người thì giúp đến cùng, rước Phật
phải rước đến tận Tây Thiên. Tôi đành tốt bụng cầm giúp cây kiếm này, biết đâu
có thể dùng làm công cụ đào bới tốt.
Trở về chỗ cũ, tay vừa chạm vào cây kiếm, tôi chợt thấy một
đám người hùng hùng hổ hổ, chạy như điên về phía mình.
Rồi ngay lập tức miệng liến thoắng nói những thứ linh tinh
như:
“Thượng Quan nữ hiệp, cô nương không bị thương chứ?”
“Thượng Quan nữ hiệp, cô nương vì sự trong sạch của giang hồ
mà loại đi hai phần tử hủ bại. Đúng là khiến lòng người được hả hê…”
Trên trán tôi là một vầng đen u ám.
Cái… cái gì? Nữ hiệp? Thượng Quan nữ hiệp? Tôi rất muốn mình
được giống như nhân vật trong truyện tranh, nên yểu điệu hét vang một câu: “OH,
MY, GOD!”, để biểu thị sự kinh ngạc của mình.
“Tôi không phải nữ hiệp”, mặt không biến sắc, tôi giải
thích.
“Thượng Quan nữ hiệp, cô đâu cần khiêm tốn như thế”, có kẻ vừa
cười vừa đưa tay đẩy tôi.
“Tôi thực sự không phải Thượng Quan nữ hiệp”, tôi vẫn bình
tĩnh, cố gắng giải thích.
“Không sao, chỉ cần là Thượng Quan Tình thì chúng ta cũng
sùng bái lắm rồi”, lại có người cười một tiếng, đưa tay đẩy đẩy.
Thật không sao kiềm chế được sự phấn khích này.
Không ngờ tôi vừa mới quay về cổ đại mà đã trở nên nổi tiếng
như thế! Thật xúc động quá! Nhưng sao bọn họ lại biết tôi nhỉ?
“Các người đều biết tôi hả?”, tôi nghi ngờ hỏi. Chỉ là tôi
muốn chắc chắn hơn, nếu không chẳng may có nhầm lẫn thì người gặp hoạ chỉ có thể
là tôi mà thôi.
“Thượng Quan nữ hiệp thật biết nói đùa, trên giang hồ có ai
là không biết nữ hiệp. Thượng Quan nữ hiệp thích giả nam nhi, chuyên làm những
việc trượng nghĩa, chiến tích truyền khắp nam bắc giang hồ.”
“Đợi… đợi chút, huynh đài có thể nói cho tôi biết, chủ nhân
của cây kiếm này là ai không?”, đột nhiên tôi có một dự cảm chẳng lành, giống
như vừa gặp phải sự nhầm lẫn tai hại nào đó.
“Nữ hiệp thật biết nói đùa, chẳng phải cây kiếm này là vũ
khí bất ly thân của nữ hiệp sao?”
…
Là vật bất ly thân của tôi hả?
Nói như thế tức là tôi với cô nương vừa chết kia cùng tên.
Chắc hẳn cô nương đó bị nghẹn chết cũng vì nghe thấy tên tôi là Thượng Quan
Tình đây mà.
Đột nhiên tôi cảm thấy bốn phía xung quanh có luồng gió lạnh
thổi tới.
Trong lúc bản thân đang mơ hồ rối loạn, bỗng có một người cưỡi
ngựa lao thẳng đến bên cạnh. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấc bổng lên
ngựa.
Ừ! Hảo công phu! Tôi không kiềm chế được, trong lòng thầm
tán thưởng người đó. Không đúng! Hình như lúc này, tôi đang bị bắt cóc thì phải?
“Nè, huynh là ai? Tìm tôi có việc gì?”
“Cô nương là Thượng Quan Tình?”, người đó chẳng thèm đáp lời
mà hỏi vặn lại ngay.
Hỏi thì hỏi, cũng đừng có kề sát mặt tôi như thế.
“Tôi là Thượng Quan Tình, nhưng không phải ‘Thượng Quan
Tình’ mà huynh cần tìm đâu.” Tôi đã nói rồi mà, thời cổ đại này làm gì có người
nào quen tôi chứ. Chỉ có thể là trùng tên thôi.
“Không nghe rõ”, người đó đáp dứt khoát.
“Tôi chỉ trùng tên với người mà huynh tìm thôi. Còn người đó
thì đã chết cứng đờ rồi”, tôi trừng mắt nói. Trên lưng ngựa, tôi vốn không thể
quay đầu lại xem bộ dạng người kia thế nào, chỉ biết người đó là nam nhi.
“À, vậy sao? Vậy ta tìm được cô nương là tốt rồi”, hắn lại
càng ôm tôi chặt hơn, nói vẻ “chẳng vấn đề gì cả”.
“Nè, huynh đừng có dựa vào tôi như thế được không!”
Làm tôi tức chết mất.
“Ta thích”, hắn nói xong còn tựa đầu lên vai tôi nữa.
Đáng ghét! Đừng có dại mà cho tôi xuống ngựa, nếu không
huynh chết chắc với tôi!
“Xuống đi, chúng ta đến nơi rồi.”
Bước xuống ngựa, tôi vô cùng sửng sốt. Đây là một sơn trang
thời cổ, mình lại có diễm phúc được tận mắt chứng kiến nó sao. Hoa văn thật
tinh tế, tô tem[2] lại hoàn mỹ. Ối Thượng đế ơi! Còn đẹp hơn cả những thứ ghi
trong sách.
[2] Tô tem là những loài động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện
tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thuỷ coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc
mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên, và có sự gần gũi
máu thịt.
“Nàng chưa từng nhìn thấy nơi nào như thế phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”, tôi xúc động nói.
“Đồ quê mùa!”
Cái gì? Dám nói tôi là đồ quê mùa? Tôi tức giận, hằm hằm
quay lại, sau đó… nhìn thấy… một nam nhân vô cùng tuấn tú.
Dáng người dong dỏng, khuôn mặt rạng ngời, chiếc mũi cao
cùng đôi mắt lấp lánh như nước hồ thu. Nam nhân thời cổ đúng là đẹp mê hồn.
Trên đây chỉ là những nhận xét dựa theo quan điểm thẩm mỹ của
tôi mà thôi. Còn tôi thì không thể vì vẻ đẹp đó của huynh mà không mắng cho
huynh một trận.
“Thần kinh!”
“Ý nàng là gì?”
“Vậy mà cũng không biết, thật ngốc!”
“Nàng!!!”
Ha ha!!! Nói thế nào thì tôi cũng là người đến từ thế kỷ Hai
mươi mốt, chẳng lẽ phải chịu thua một người cổ đại như huynh sao? Nực cười.
“Thôi được rồi, A Huyền, có vài chuyện chúng ta cần bàn bạc
đây”, nam nhân kéo tôi lên ngựa khi nãy vừa đi vừa nói.
Người đó quả thật rất đẹp, nhưng so với anh chàng Huyền Huyền
gì đó thì hoàn toàn không giống. Cặp mắt nhỏ dài tinh tế của anh ta giống như
yêu tinh mê hoặc lòng người. Khoé môi khẽ động đậy vô cùng hấp dẫn, lại thêm
dáng người cao cao…
Haizzz, chẳng biết đã có bao nhiêu mỹ nữ đổ rạp dưới chân
anh chàng này rồi?
Tôi theo họ vào đại sảnh. Ngồi sẵn trong đó còn có hai chàng
trai tuấn tú nữa. Ôi Trời ơi! Gia đình này chuyên sản xuất mỹ nam phải không?
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho tôi, người kéo tôi lên ngựa bắt đầu giới thiệu:
“Ta là Âu Dương Thiếu Nhân. Đây là Âu Dương Huyền. Hai người kia là Âu Dương Y
và Âu Dương Thiếu Nhiên”.
“Huynh là lão đại. Âu Dương Thiếu Nhiên là nhỏ nhất, phải
không?”, tôi thuận miệng hỏi lại.
Xì! Ha ha! Buồn cười chết mất thôi! Rõ ràng mấy người giới
thiệu tên theo thứ tự từ trên xuống dưới, đầu đuôi hộ ứng. Tôi chỉ căn cứ như vậy
mà nói thôi. Nhưng vẫn giả bộ bi thảm, tôi đáp lại: “Tôi đoán…”.
“Oa! Nàng thật lợi hại!”, anh chàng Thiếu Nhiên đẹp trai ngời
ngời thốt lên với vẻ sùng bái.
Liếc mắt nhìn sang, tôi thật lòng rất muốn lừa tình anh
chàng đẹp trai mà đáng yêu này.
“Thôi, giờ nói vào vấn đề chính. Thượng Quan Tình, mau kể
cho chúng ta nghe đã xảy ra chuyện gì”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.
Sau đó tôi trình bày lại một lần về cái chết của nữ hiệp Thượng
Quan Tình.
Mấy người đó nghe xong thì phá lên cười, ai nấy đều không có
chút thương cảm. Việc này đối với người đã chết mà nói thì thật vô lễ.
“Buồn cười vậy sao? Không cười nữa! Mau nói cho tôi biết,
các huynh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Là thế này, phụ mẫu của huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã có mối
kết giao thân thiết với Thượng Quan gia. Nay, phụ mẫu chúng ta đều đã qua đời
và di nguyện muốn huynh đệ chúng ta kết duyên cùng Thượng Quan Tình. Giờ phụ mẫu
của nàng cũng đã khuất núi, nên chúng ta mới đón nàng về đây, để nàng tự chọn lấy
một người trong số huynh đệ chúng ta làm phu quân.”
“Hả, là vậy sao? Nhưng cô nương ấy chết rồi, vả lại cũng
không liên quan gì đến tôi. Tôi nghĩ tôi nên đi thì hơn.” Dù sao ở lại nơi này
cũng thật nguy hiểm, tôi mỉm cười, cố gắng rũ sạch mọi quan hệ.
“Không được, nàng không thể đi. Hiện nay người trong giang hồ
đều cho rằng nàng là Thượng Quan Tình. Nếu nàng bỏ đi thì sơn trang Âu Dương
chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa.”
Tôi co rúm người, chuyện các người tồn tại hay không liên
quan gì đến tôi?
“Vậy, nếu tôi không muốn lấy ai trong các huynh thì sao?”,
tôi hỏi lại, vẻ nghiêm trọng.
Thật nực cười, họ muốn lấy vợ, nhưng tôi lại chẳng muốn có
chồng.
“Nhất định nàng phải ở lại”, Âu Dương Huyền đáp với vẻ mặt
không chút biểu cảm.
Ái chà! Ha ha! Vậy cũng được. Tôi sẽ nói hết chân tướng sự
việc với các người.
“Thực ra tôi không phải người của thời đại này”, tôi nghiêm
túc nói.
Âu Dương Huyền chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, nói vẻ khinh
miệt: “Nàng cho rằng lừa chúng ta thì có thể đi được sao? Đừng nằm mơ nữa”.
Tôi trợn mắt nhìn: “Chuyện là như thế này…”, tôi kể lại hết
sự tình trong những ngày qua, bắt đầu từ lúc mình lạc vào thế giới cổ đại.
Không dễ để giải thích hết được. Họ chắc cũng chẳng dễ dàng
tin lời tôi như thế.
“Tôi có thể đi được chưa?”, tôi phấn khởi hỏi lại.
“Vẫn không đi được!”
Tôi trố mắt nhìn, chỉ hận một nỗi con ngươi chưa rớt ra
ngoài.
Trời ơi! Những anh chàng này là loại người gì thế không biết?