Phi Hữu

Chương 16

Hai người bước vào trong quán. Chung Lý vì áy náy mà gọi đồ ăn nhiệt tình, một giàn hoành tráng gồm có mực tươi roi rói, thịt ba rọi bóng mỡ, lưỡi trâu, bò bít tết ướp gia vị nằm chễm chệ trên vỉ, nướng xì xèo khói lửa, mùi tản ra tứ tung, tay nướng tay không ngừng gắp bỏ vào chén Đỗ Du Dư trước tiên.

“Cám ơn.”

“Hầy, ơn iếc gì.”

Nhìn Đỗ Du Dư mỉm cười, trong lòng cũng thấy nhẹ đi, bắt đầu tay nốc rượu tay gắp mồi.

Nếu Đỗ Du Dư không có ý đồ gì về chuyện đó, thì bọn họ làm chiến hữu thật sự rất tốt. Không biết Đỗ Du Dư bắt đầu có hứng thú với hắn từ lúc nào? Chẳng lẽ là lần đầu tiên Đỗ Du Dư ‘ra’ trong tay hắn, hay là lần đầu tiên hai bên trên giường với nhau?

Khi thấy Đỗ Du Dư thường xuyên nhìn hắn, cảm giác không hẳn là ghét, nhưng đích thị là không tự nhiên. Tự dưng kế bên có thằng bạn nhăm nhe nhòm ngó mông của mình, hỏi sao không thấy nhột?

Hai người đang ăn uống, bỗng nghe có người gọi lớn, “Thầy Đỗ!”

Chung Lý ngẩng đầu lên, thấy cô gái đứng cạnh bàn, sắc vóc vào loại trung bình, không quá xinh đẹp, nhưng đôi mắt phượng dài, sống mũi thẳng tắp, lại có một nét cuốn hút riêng.

Đỗ Du Dư gật gật đầu, xem như chào hỏi xã giao.

“Bọn em ngồi ăn ở bàn kia, không ngờ thầy cũng đến chỗ này ăn.” Cô gái quay đầu lại thấy Chung Lý, liền nhiệt tình hỏi, “Đây là…”

“Là bạn của tôi.” Đỗ Du Dư đơn giản nói, “Chung Lý, đây là trợ lý thực tập mới, Trâu Nhược.”

Trâu Nhược rõ ràng thuộc tuýp người giỏi xã giao, đối đáp nhanh nhẹn, lại thích cười, nói chuyện ngọt như mía lùi. Đỗ Du Dư tỏ ra không mặn mà, cô cũng chỉ cười hì hì rồi ngồi xuống tán gẫu với Chung Lý, dù là hai người hoàn toàn lạ hoắc vẫn có thể nói chuyện vui vẻ, không hề thấy nhạt. Chung Lý cảm thấy cô gái này rất hoạt bát tự nhiên, lại đáng yêu dễ thương.

Chờ Trâu Nhược trở về bàn, Chung Lý có chút lưu luyến, Đỗ Du Dư tựa hồ đang suy nghĩ gì mà nhìn hắn, “Anh thích à?”

“Bậy bạ không!” Chung Lý thoạt tiên đỏ mặt, hồi lại nói, “Tôi chừng này tuổi rồi, phải tính chuyện bạn gái chứ. Cô ấy rất tốt.”

“Vậy sao? Tôi thì nghĩ ngược lại.” Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Phải nói anh rất tốt mới đúng.”

“Hắc, đi theo tôi, không nhà không xe cũng không có tiền gửi ngân hàng. Người ta chịu để ý tôi đã may phước lắm rồi.”

Đỗ Du Dư cười cười, “Sau này mọi chuyện sẽ khác đi.”

“Này.” Chung Lý đau đầu, “Chuyện thành công hay không đâu thể chắc như đinh đóng cột được.”

“Tôi tin tưởng ánh mắt của mình.”

“Ba mươi năm cuộc đời của tôi chưa từng khá được một lần.”

Đỗ Du Dư dịu dàng nói, “Đó là vì anh không gặp tôi sớm hơn.”

Cảm thấy câu chuyện đang bị lèo lái đến hướng nguy hiểm, Chung Lý vội vàng tốp lại, bỏ miếng thịt vào miếng, “Ngon quá, ha ha, cụng nào!”

Đỗ Du Dư cười cười, uống một hơi, nhìn hắn lại mỉm cười nói, “Bên miệng anh có dính chút này.”

Đỗ Du Dư vươn tay nửa chừng, khựng lại, tự giác rút về, chỉ trên mặt mình, “Chỗ này.”

Nhận thấy Đỗ Du Dư tuân thủ khuôn phép, Chung Lý và người kia lại cởi mở qua lại như trước, nhiều lúc đi tập luyện xong rỗi rãi lại hẹn nhau đi ăn cơm, hoặc uống rượu cho thư thái, miễn không bén mảng lại nhà người kia là được.

Hôm nay hai người lại quất sạch bảy, tám chai bia, hai mâm thịt gà ê hề, còn có thịt bò, khoai tây chiên với mì xào. Phần lớn đều chui vào bụng Chung Lý. Cho dù là sửa xe hay tập luyện trần ai trước khi lên sân khấu đều tiêu hao ngồn ngộn thể lực, cho nên hắn có ăn như vũ bão thì trên người cũng không tích mỡ thừa.

“Mai đi uống rượu không?”

Chung Lý nhét tiền lẻ thối lại vào ví, cười ‘hắc hắc’ hai tiếng, “Mai không được, cuối tháng rồi, phải khép hầu bao lại.”

Chung Lý tính tình rộng rãi, không thích tính toán chi li, mỗi khi mọi người tụ tập chè chén, nếu hắn bao được sẽ bao sân hết. Thu nhập của hắn không bằng số lẻ của Đỗ Du Dư, mỗi lần đi chung với nhau hắn đều giành chủ chi. Cho nên thường xuyên lâm vào tình trạng viêm màng túi cục bộ.

“Cũng tới phiên tôi mời anh rồi.”

“Hắc, chuyện này không khách sáo. Hôm nào đi, hai ngày kế tôi phải để dành ít tiền, đêm mai lại tăng ca.”

“Ừm? Dành tiền làm gì?”

“Sinh nhật một người bạn, muốn mua quà tặng.”

Đỗ Du Dư tỏ vẻ thấu hiểu, đem hết những tờ có giá trị lớn trong ví ra đưa cho hắn.

“A?”

“Dù sao tôi cũng ăn chùa anh bao nhiêu bữa rồi.”

Chung Lý rất mừng rõ, chộp mạnh lấy vai người kia, “Cảm ơn nhé, tháng sau nhất định sẽ trả lại cho cậu.”

“Không cần đâu, bạn bè không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?”

“Nói thì nói vậy nhưng…”

Đỗ Du Dư mỉm cười, “Cầm lấy đi. Anh và Âu Dương không cần phải để tâm nhiều đến vậy đâu.”

Chung Lý cảm động lại vỗ mạnh vai người kia mấy cái.

Mấy hôm sau gặp lại, mấy vết bầm xanh lè trên vai Đỗ Du Dư vẫn chưa biến đi, vừa cởi áo khoác ra là thấy rõ mồn một, Chung Lý nhìn mà phát ngượng. Hắn thấy rõ kỳ, thể trạng Đỗ Du Dư không hề thua hắn, sức cũng không yếu, vậy mà sao da dẻ lại mong manh dễ vỡ đến thế?

“Đỗ Du Dư à… tôi có chuyện cần nhờ cậu giúp đỡ…”

“Ừ? Anh nói đi.”

Chung Lý có phần ngại mở lời, “Trâu Nhược kỳ này thực tập xong rồi? Cô ấy rất có khả năng, lẽ ra cũng sẽ lưu lại tiếp tục làm việc, nếu lỡ xảy ra trục trặc gì, cậu có thể giúp một tay được không?”

Đỗ Du Dư nhìn hắn, cười cười, “Được, tôi sẽ cố gắng.” Rồi lại như đột nhiên nhớ ra điều gì, “Quà anh nói là tặng cho Trâu Nhược à? Đôi hoa tai ấy?”

“Phải, cô ấy đeo rồi à.” Chung Lý vui vẻ nói, “Dù sao cũng là sinh nhật của người ta, phải tỏ thành ý một chút.”

Đỗ Du Dư thoáng nhíu mày, “Anh và cô ấy đã tiến triển sâu vậy rồi sao? Đến mức phải tặng hàng hiệu đắt tiền như vậy?”

“Cũng được, chúng tôi đã đi uống nước một lần.” Chung Lý thật thà nói, “Cô ấy bảo là rất thích cái đó, tôi cũng thấy rất hợp, nên mới tặng cho.”

“Chung Lý, quen bạn gái thì phải có quà cáp. Nhưng anh cũng không dư dả gì, cũng nên cân nhắc trước sau, không phải người ta muốn gì là anh cứ phải răm rắp mua theo, không nhất thiết phải học đòi làm trưởng giả.”

Chung Lý vốn đang tươi cười, bị nói đến mặt đơ ra, lấy làm rất xấu hổ, “Ừm. Tiền tôi sẽ trả lại cậu.”

“Ý tôi không phải vậy.”

“Không, chuyện tôi nên làm thôi.” Chung Lý thấy nặng đầu, “Cậu đừng nói nữa. Tôi theo đuổi phụ nữ không dễ dàng gì, không thể so sánh với cậu.”

Hai ngày sau chính là đêm Giáng Sinh, cũng là lần đầu tiên Chung Lý chính thức lên sân khấu trong một tiết mục phát sóng trực tiếp, người hợp tác cũng chính là Nhan Khả mà hắn rất có cảm tình. Xem ra Đỗ Du Dư đã thật sự dốc công sức nâng đỡ hắn.

Bước ra khỏi studio, vì căng thẳng hồi hộp và xúc cảm mãnh liệt mà lưng ra đầy mồ hôi. Đôi tay mới rồi linh hoạt gảy đàn guitar, giờ nhìn lại mới thấy còn run bần bật. Chung Lý vội vã gọi điện về nhà, báo nhanh cho Âu Dương. Rồi lại không nhìn thấy Trâu Nhược, vốn là trợ lý của Nhan Khả trong đám người đang tất bật chạy đôn chạy đáo đâu, bèn định gọi cho cô, nhân tiện hỏi thăm tình hình gần đây.

Chuông reo mấy bận mới có kết nối, hoàn toàn không thấy sự vui vẻ nhiệt tình trước kia đâu, Chung Lý mới đầu không hề nhận ra tình hình, chỉ đoán là tâm trạng cô đang không vui, kể mấy chuyện hài ra định chọc cô lên tinh thần, nhưng không ăn thua gì.

“Đúng rồi, em đang ở đâu? Đài truyền hình hay công ty?” Hắn còn đang định tặng quà giáng sinh cho cô.

“Anh chưa biết gì sao?”

“Hả, chuyện gì?”

“Em đã xin nghỉ rồi.”

Chung Lý sửng sốt hồi lâu, “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải em làm rất tốt sao?” Ai cũng thấy Trâu Nhược rất tháo vát được việc, so với mấy người mới vào thì có kinh nghiệm hơn nhiều lắm, nếu ngay cả cô ấy còn không được giữ lại thì thật không hiểu người nào có đủ tư cách.

Trâu Nhược cũng không nói nhiều, chỉ chốt lại, “Ở không được thì phải đi, tốt hay không cũng thế. Ai bảo em chỉ là trợ lý cỏn con không ai chống lưng chứ. Thôi được rồi, anh cũng không cần quan tâm làm gì.”

Cúp điện thoại, Chung Lý giận đến nổi gân xanh. Hắn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, có chuyện gì cũng không nói rõ, ngược lại biến Trâu Nhược vô tội thành vật hy sinh, những việc thế này thật khiến người ta lấy làm ghê tởm.

Đang siết chặt nắm đấm, chuông điện thoại lại reo, hóa ra là Đỗ Du Dư chủ động tìm đến cửa, Chung Lý phải cố dằn xuống lắm, tự dặn bản thân không nên quá xúc động, nhẫn nại ‘ừm’ một tiếng.

“Biểu diễn xong rồi, cảm thấy thế nào?”

“…”

“Như thế nào, không hài lòng sao?” Đỗ Du Dư còn giả vờ ôn tồn, “Tôi hỏi hết rồi, ai cũng nói anh biểu hiện rất tốt, không cần phải lo lắng.”

“…”

“Được rồi, anh đến khách sạn XX đi, tôi đặt phòng rồi.”

“Làm gì?”

Đỗ Du Dư cười, vẫn dùng giọng lừa đảo con nít, “Anh tới là được rồi, tôi cũng không ăn anh đâu mà lo.”

Chung Lý trong lòng thầm mắng, khốn nạn, làm như chưa từng động tới vậy?

“Hôm nay là ngày debut của anh, chẳng phải chúng ta nên làm chút gì kỷ niệm sao?”

Chung Lý thiếu chút nữa bùng nổ. Hắn thật lòng không nghĩ Đỗ Du Dư lại là loại người trơ tráo không biết xấu hổ đến vậy. Hắn hôm nay có thể lên sân khấu, cũng là nhờ phúc của Đỗ Du Dư, nhưng hắn sẽ không vì một chút ân huệ mà tự nguyện dâng mông của mình lên.

Thở nặng nề mấy tiếng, cuối cùng Chung Lý mới nặn được một câu, “Cậu chờ tôi.”

Sự sỉ nhục này cộng thêm chuyện của Trâu Nhược, không dạy cho Đỗ Du Dư một trận ra trò, Chung Lý hắn còn mặt mũi làm đàn ông sao.

Chung Lý tới khách sạn, thang máy cần phải quét thẻ phòng mới lên trên được, lại phiền Đỗ Du Dư thân chinh xuống đón hắn. Ở trong thang máy, Chung Lý muốn đem gã đàn ông đang tươi cười xảo trá đó dí vào tường đập cho chết, song hắn lại lo có camera đang theo dõi. Tốt xấu gì cũng nên chừa lại chút mặt mũi cho Đỗ Du Dư, hắn mới phải miễn cưỡng nhẫn nại.

Chờ đến khi vào phòng, trước mặt là một mảng tối hù, rốt cuộc Chung Lý cũng không cần nhẫn nhịn nữa.

Cảm nhận Đỗ Du Dư ở phía sau hắn, đặt tay lên vai hắn, Chung Lý lập tức bắt lấy cổ tay, nhanh như chảo chớp mà lấy thế quật người kia xuống.

Đỗ Du Dư dĩ nhiên không chút phòng bị, lập tức bị quẳng mạnh xuống đất, trước khi kịp rên lên thì Chung Lý đã bước tới tóm chặt lấy, xách cổ áo lên, không khách sáo táng thẳng hai đấm, mắng chửi, “Mày là thằng khốn! Sai người làm chuyện đê tiện với Trâu Nhược! Cố ý đuổi cô ấy đi! Cố tình chơi tao!”

Đến lúc muốn đấm cái thứ ba, phòng đang tối bỗng bật đèn lên, bên trong sáng choang.

Chung Lý giống như gặp ác mộng, trong phòng chật ních người. Đồng nghiệp trong công ty quen mặt cũng có, xa lạ cũng có, trên tay họ đều cầm lấy đồ phun kim tuyến và bánh kem, bộ dạng như đang định chúc mừng và đủ loại tư thế, nhưng hết thảy đều cứng lại, trân mắt ra nhìn hai người họ, ngây ra như phỗng.

Một sự im lặng ngạt thở, cuối cùng Đỗ Du Dư vẫn lên tiếng trước, “Các người đi ra ngoài hết đi.”

Âm thanh không mấy lớn, nhưng ai nghe cũng lấy làm rùng mình, không đợi đến tiếng thứ hai thì hơn chục người đã bốc hơi sạch ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Chung Lý vẫn chưa hết bàng hoàng, hãy còn ngồi trên người Đỗ Du Dư, sững sờ nhìn người kia.

Đỗ Du Dư vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói không bao hàm ý đấy, “Tôi không cố tình chơi anh. Xin hỏi anh có thể buông ra không?”

Chung Lý vội buông áo ra, nhìn người kia đứng dậy, vì lưng đau mà vẻ mặt rúm ró, sau đó phủi quần áo nhàu nát lại cho thẳng thớm.

“Anh có thể đi rồi.”

“Đỗ Du Dư…”

“Còn chuyện gì nữa?”

Chung Lý đỏ bừng mặt, “Đỗ Du Dư, là tôi nông nổi. Tôi không biết ở đây còn có người khác. Tôi nghĩ cậu hẹn tôi ra khách sạn, là muốn làm chuyện đó, giữa hai chúng ta…”

Đỗ Du Dư cười cười, nhưng vẻ cười không lấy gì làm vui vẻ, “Anh cũng có ý tứ lắm. Anh coi tôi là hạng người gì, tự coi anh là hạng người gì?”

Chung Lý xấu hổ đến không ngẩng đầu nổi, “Thật không phải với…”

“Trâu Nhược nghỉ việc là do bị bắt quả tang trộm tiền của nhóm trợ lý ở ký túc xá, còn lấy đồ của nghệ sĩ, không còn mặt mũi nào xin ở lại. Chuyện đó anh có thể đi hỏi Nhan Khả hoặc bất kì ai mà anh cảm thấy tin.”

Ngay cả lỗ tai của Chung Lý cũng đỏ, “Tôi sai rồi, xin lỗi cậu. Tôi ngu ngốc, cậu đừng giận…”

“Tôi không giận anh.” Đỗ Du Dư cười cười, “Thật ra, anh không hề sai chút nào.”

“…”

“Đây đều là hậu quả tôi nên nhận lấy phải không?”

“Đỗ Du Dư…”

Đỗ Du Dư giơ tay lên ngăn lại, “Đừng nói nữa. Nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì.”

Yết hầu Chung Lý nâng lên mấy lượt, cũng không tìm ra lời để nói. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đỗ Du Dư tức giận, hắn thật sự hoảng sợ, trong đầu trống rỗng.

“Anh đi đi. Nhân tiện mang cái kia theo.” Đỗ Du Dư chỉ chiếc đàn guitar mới cáu được gói lại thành quà nằm trên bàn.

Ngay cả mặt lẫn cổ Chung Lý đều đỏ đến không thể hơn, “Đỗ Du Dư…”

“Đừng hiểu lầm. Không phải tặng anh, chỉ nhờ anh mang đi giùm. Kiếm một bãi rác nào đó rồi vứt đi. Để không ai dùng được.”