Phi Hữu

Chương 15

Sau khi bà Chung quay về, mối quan hệ của Đỗ Du Dư và hắn được phục hồi như trước. Thỉnh thoảng lại hỏi thăm nhau mấy câu, chỉ là rất khách sáo. Nói chuyện luôn miệng ‘Chào anh’, ‘xin’, ‘ngại quá’, ‘cám ơn’, vân vân vũ vũ. Những cái khác tuyệt đối không héo lánh tới, thái độ lại tốt như trước kia.

Trong tiệm xe hắn làm bở cả hơi tai, thời gian uống nước cũng không có. Đỗ Du Dư gọi điện tới, Chung Lý một tay cầm đồ nghề, tay kia quệt quẹt vào ống quần, cố sức la lên giữa tiếng động cơ, “Quẩy?”

“Chào, chuyện ký hợp đồng nói lần trước, anh có rảnh rỗi tạt qua công ty một lát không, hôm nay muốn bàn cụ thể với anh hơn.”

Chung Lý ngừng tay, “Ký hợp đồng?”

“Đúng vậy.”

“…Cậu có nói giỡn không vậy?”

“Lần trước không phải đã đề cập với anh rồi sao, xin hỏi chừng nào anh tan tầm?”

Chung Lý vui đến độ huyệt thái dương đập loạn xạ, nhất thời kích động vô cùng, suýt nói không nổi, “Hôm nay công việc cũng nhiều, chắc phải mười giờ hơn mới xong, lúc đó còn kịp không?”

“Giờ đó tôi không còn ở công ty. Nếu được thì anh trực tiếp đến nhà tôi đi.”

Chung Lý oke một tràng, nhìn cái xe màu đen tuyền mãi để cố đè nén cảm xúc dào dạt xuống, một hồi mới từ từ tỉnh táo lại.

Phàm là những gì quá ngon ăn thì càng dễ ăn dưa bở. Đỗ Du Dư rất quán triệt chân lý này để dụ hắn làm chuyện xấu xa.

Đêm hôm khuya khoắt còn rủ rê đến nhà, từng bị dẫm mìn hai lần, nói Đỗ Du Dư không có ý đồ gì, hắn không tin.

Đợi đến khi tăng ca kết thúc, Chung Lý vẫn còn rối rắm, lưỡng lự chuyện đi hay không, vừa nghĩ vừa rề rề dọn hàng, rồi tà tà đi bộ qua.

Đỗ Du Dư tóc còn ướt vội ra mở cửa cho hắn, “Vào trong nhà đi.”

Chung Lý thận trọng bước vào trong. Đỗ Du Dư hiện tại đang mặc rất mát, bộ đồ ở nhà hở cổ rất rộng, bên trong lại không mặc gì, để lộ ra một nửa ngực, nhìn thế nào cũng giống như manh nha có ý đồ làm chuyện tội lỗi.

“Anh muốn uống gì không?”

Chung Lý đứng thẳng người, “Không cần, tôi còn có việc, đang gấp, chúng ta vào chuyện chính luôn đi.”

Đỗ Du Dư nhìn hắn, gật đầu, “Được, anh ngồi đi. Tôi đi lấy hợp đồng.”

Lúc đi qua phía sau hắn, Đỗ Du Dư bỗng dừng lại một chút, không nói tiếng nào đưa tay về phía hắn.

Còn chưa kịp đụng tới, Chung Lý đã phản ứng như điện xẹt mà né đi, xoay người lại thô lỗ nói, “Làm gì vậy?”

Đỗ Du Dư sững sờ một thoáng, tay khựng lại trong không khí liền rút lại, giữa ngón tay là một chiếc lá, “Tóc anh dính cái này.”

Chung Lý vẫn rất căng thẳng, Đỗ Du Dư cũng không nói gì, cười cười tựa như hiểu, xoay người đi tiếp.

Lúc trở lại phòng khách, ngoài tập hồ sơ được kẹp lại, Đỗ Du Dư còn mặc thêm áo khoác, nút áo cũng cài lên tới trên, bắt gặp ánh mắt của Chung Lý, liền cười nói, “Trong này có thủ tục dự trù, anh đừng để ý.” Rồi sau đó đưa tập hồ sơ qua, “Còn đây là hợp đồng, còn có cả bản kế hoạch.”

Chung Lý cầm lấy, đang tính đứng đó đọc luôn, Đỗ Du Dư nhìn hắn, nói tiếp, “Anh mang về đi.”

Chung Lý ngẩn ngơ, “Tôi có thể về rồi?”

“Đúng vậy.” Đỗ Du Dư cười cười, “Mắc công anh đứng trong này phải nơm nớp lo sợ.”

Chung Lý đỏ bừng mặt, xấu hổ trùng trùng.

“Tất cả đều viết rất rõ ràng, có gì không hiểu anh cứ hỏi tôi.” Đỗ Du Dư mở cửa, tuy vẫn từ tốn, nhưng đã không còn muốn nhìn hắn nữa, “Tôi không tiễn anh, trên đường nhớ cẩn thận.”

Chung Lý về nhà xong vẫn chưa hoàn hồn.

Mỗi lần hắn đến chỗ của Đỗ Du Dư, ít nhiều gì cũng bị thiệt thân, cũng bị lợi dụng. Lần đầu tiên là cởi quần, lần thứ hai là hôn hít, lần thứ ba thứ tư thì bị đẩy lên giường, về sau có trời mà biết còn chuyện gì sẽ xảy ra.

Cho nên đừng trách hắn vì sao lại cảnh giác, làm gì có chuyện bị lừa hoài mà vẫn ngơ ngác như bê con đội nón được.

Chỉ có nghĩ như vậy mới khiến hắn giảm bớt được áy náy.

Sau khi đã thấy thoải mái hơn, Chung Lý mới chong đèn lên, cẩn thận đọc tập hồ sơ mà Đỗ Du Dư đưa cho.

Tuy rằng cảm thấy rất khó tin, nhưng lần này đúng là thật. Đỗ Du Dư không lừa hắn, cũng không nói cho có, từ bản kế hoạch có thể thấy đã bỏ ra nhiều tâm tư để làm.

Chung Lý có phần rối trí, hắn biết bản chất của con người Đỗ Du Dư rất tốt, nhưng lại có một số chỗ có vấn đề, thích đùa kỳ cục. Hiện tại hắn không biết nên cư xử với người này thế nào cho phải đạo, không phòng thì không được, mà phòng quá thì cũng kỳ.

Chuyện chưa đưa ra quyết định cuối cùng hắn cũng không nói cho Âu Dương biết. Nói không chừng hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Hắn không muốn lôi kéo Âu Dương vốn đã bi quan có thừa vào cuộc.

Đọc hợp đồng tới lui mười bận, đả thông tư tưởng xong, hôm sau hắn đến công ty tìm Đỗ Du Dư. Không cần phải màu mè hoa lá hẹ, hắn trực tiếp vô đề luôn, “Tôi đã xem hợp đồng rồi, không có vấn đề gì. Cậu còn có điều kiện gì không?”

Đỗ Du Dư nhíu mày, nhướn một bên lên, “Điều kiện?”

“Đúng vậy.” Chung Lý nhắc người kia, “Cậu có muốn tôi cho cậu… cái này cái nọ…”

Đỗ Du Dư vừa bực mình và buồn cười, bị hắn làm câm nín một hồi mới nói được, “Anh thật đúng ngốc không chịu được, chuyện như vậy mà anh cũng nói ra được, nhưng đừng đi nói với người khác, chết đấy.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Chung Lý phiền muộn. Hắn không lòng vòng rắc rối được, hắn chỉ là một người cục mịch.

“Tôi không có điều kiện gì cả, chỉ cần anh làm tốt hết sức mình, là đủ rồi.”

Chung Lý thấy Đỗ Du Dư không thật thà tý nào, nghe cứ như các bác lãnh đạo phát biểu trước Quốc hội vậy. Nhưng hắn đã liệu tính hết rồi, Đỗ Du Dư mà dám lật lọng, là hắn cương quyết không khoan nhượng, chơi đẹp xử đẹp tên này luôn.

Đỗ Du Dư không biết trong lòng hắn đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng giết địch, nhìn nhìn đồng hồ treo tường, “Tôi đang định dùng cơm, anh đi chung không?”

Chung Lý nghĩ ngợi, “Đi, tôi mời cậu. Gần đây có tiệm bán đồ nướng ngon lắm, tôi dẫn cậu đi ăn cho biết.”

“Lại là anh mời tôi à?” Cảm xúc của Đỗ Du Dư tựa hồ không tệ lắm.

“Nên làm mà, cậu giúp tôi nhiều như vậy. Đây là cảm ơn cậu.”

Đỗ Du Dư nhìn hắn, nở nụ cười, “Anh khách sáo quá.”

Nơi ăn chỉ cách đó chừng hai trạm xe, Chung Lý sợ đi xe phải mắc công tìm chỗ đậu với tốn tiền gửi, nên bày bố cho Đỗ Du Dư đi phương tiện công cộng.

Đỗ Du Dư hiển nhiên không quen với mấy loại hình này, bước lên xe đã chật kín người, không có chỗ ngồi, nên có chút tần ngần.

Chung Lý sợ người kia bị té, hai cái vòng treo đều dành cho người ta nắm, bản thân mình thì giữ chặt lấy cái thanh ngang.

Đỗ Du Dư đứng phía sau hắn, vì đông người mà dán chặt vào lưng hắn, lại thêm tư thế của hai tay, nhìn không khác gì đang ôm lấy hắn từ đằng sau cả.

Chung Lý lúc đầu không phát hiện ra, nhưng trên đường xe cứ lắc lư, mông không tránh khỏi bị đụng chạm. Lúc xe quẹo ngặt ở khúc cua, Chung Lý mất thăng bằng chúi người về phía trước, toàn bộ cơ thể Đỗ Du Dư đều áp lên lưng hắn, sự tiếp xúc này khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên.

Thắng gấp một cái, toàn bộ dân tình đều đổ rạp về phía trước giống như đồng lúa mì đang thu hoạch, từ đuôi xe cho tới tận chỗ bác tài.

Đỗ Du Dư cũng đứng không vững, liền ôm mạnh lấy thắt lưng Chung Lý.

Chung Lý rốt cuộc cũng nổi lửa, quay đầu lại, “Đỗ Du Dư!”

Đỗ Du Dư cười nói, “Ân? Anh lại muốn đánh tôi à?”

Nhìn ánh mắt không chút lấp liếm của Chung Lý, Đỗ Du Dư cười khổ nói, “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi không đáng khinh đến mức quấy phá ở trước mặt mọi người đâu.” Rồi rút tay lại, cười cười, “Anh đừng để tâm, tôi qua bên kia đứng.”

Nhìn Đỗ Du Dư vất vả chen chúc ra chỗ khác đứng, thậm chí còn không có vòng để vịn, Chung Lý đành phải tự niệm trong bụng hơn năm mươi lần câu ‘Cẩn tắc vô ưu’ mới có thể ngăn nội tâm không xao động.