Ánh nắng sáng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ, màu vàng nắng làm tôn lên vẻ đẹp của vị tiểu thư đang say giấc nồng. Đôi mày khẽ nhíu lại, đôi mắt vàng kim khẽ chớp để có thể thích ứng. Đã 5 ngày kể từ khi tôi quay trở lại, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như trong quá khứ.
Tôi bước xuống giường, đôi chân thon gọn chạm vào thảm lông mà tâm trạng cũng thoải mái ra. Ngồi vào bàn trang điểm, lấy chiếc lược chải mái tóc bạch kim vàng của mình đôi lúc lại ngắm nhìn lại bản thân mình trước kia và hiện tại. Quả thật là thảm hại!!! Mặc một bộ váy xanh lục tối màu rồi đi tới tủ giày mà lấy đôi giày cao gót yêu thích rồi mới xuống lầu. Ánh mắt sắc lạnh, dáng đi kiêu ngạo người hầu đi qua cũng phải dừng lại mà hành lễ chào tôi.
- Buổi sáng tốt lành, Tiểu thư.
Kéo chiếc ghế ra mà cố không phát ra tiếng động, ngồi xuống bàn ăn mà nhìn những món ăn đã được chuẩn bị sẵn. Mọi thành viên trong nhà đã có mặt đúng 3 người, chỉ trừ một người, rồi lại lia sang nhìn chiếc ghế đối diện không ai ngồi ở đó cả. Người đó là mẹ tôi - Phu nhân của dinh thự này! Bà ấy là cầu nối gắn kết các thành viên trong nhà chúng tôi lại với nhau, nụ cười của bà lúc nào cũng khiến chúng tôi cảm nhận được sự hạnh phúc. Nhưng thật bất hạnh, bà ấy đã ra đi mãi mãi vì một cơn bạo bệnh, từ ngày đấy dinh thự trở nên u ám và ảm đạm.
- Aliyah. - Người đàn ông gọi tên tôi chính là cha tôi, cũng chính là chủ nhân của dinh thự này.
- Vâng? - Ngước mắt lên nhìn ông ấy, tôi lại vội mà cúi xuống. Không phải là tôi sợ gì đâu, mà trong tương lai chính tôi đã là người khiến cho cả gia tộc mà ông gây dựng đều sụp đổ.
- Ta đã nghe nói về lời tuyên hệ của con! - Ông ấy chậm rãi nói.
- Vâng.
- Con có muốn làm thử việc đứng đầu cai quản vùng...
|Cạch!|
- Con xin lỗi nhưng cha nói gì cơ? - Bất ngờ đến nỗi làm tôi đang cầm con dao trên tay cũng phải rơi xuống bàn, thật là mất khiếm nhã của một vị tiểu thư.
- Ta sẽ cho con cai quản ở lãnh thổ phía đông, ý con thế nào? - Ông nhìn tôi, tuy không nhìn thấy nhưng tôi biết ánh mắt của ông ấy có sự dịu dàng.
- Đồng ý đi, Aliyah. - Anh trai cũng bắt đầu nhìn tôi. - Anh biết điều này sẽ giúp em.
- Vâng, em sẽ thử! - Nắm đôi mắt lại, tôi biết điều này cũng là điều người kia muốn! - Còn anh Azaria?
- Anh sẽ chăm sóc cho cha và đến thăm em khi có thời gian!
- Vâng, em biết rồi.
- Ta cũng đến thăm con, nếu Aliyah muốn...
- Vâng, cha hãy đến khi nào hoàn thành công việc. Sẽ rất rắc rối khi chuyến thăm ngắm mà chỉ có công việc phải không ạ?
- Ừm, vậy khi nào con đi?!
- Sáng mai ạ!
- Ta biết rồi, Azaria con bố trí ổn thỏa cho em nó. - Nhìn vào anh. - Lần đầu đi xa như vậy, an toàn phải đặt lên hàng đầu.
- Con hiểu rồi ạ.
{Sáng hôm sau...}
Một chiếc xe ngựa đã đứng ở trước cổng, bốn con tuấn mã, hai kị sĩ đánh xe và một hầu nữ. Hôm nay là ngày tôi sẽ rời xa nơi này, tuy không nỡ nhưng đây có lẽ sẽ là cơ hội giúp tôi thay đổi kết cục. Người hầu xếp hàng dài cúi chào, anh trai và cha cũng vẫy tay chào tạm biệt tôi như vậy cũng đủ để tôi có dũng khí cho bước đi quan trọng này! Ngồi vào cỗ xe ngựa, mắt cố kiềm nén để bản thân không được khóc, nếu khóc thì hình tượng quý cô sẽ không còn nữa.
- Đi thôi. - Tôi ra lệnh.
- Vâng thưa Tiểu Thư!!!
Tiếng dây cương vút lên, bánh xe bắt đầu chuyển động nhờ những chú ngựa kéo. Đi ra khỏi cổng lớn, dọc theo lối mòn, lá cờ biểu tượng tung cánh phấp phới khi có gió mát thổi từng trận. Nơi tôi cai quản chính là một trong những lãnh thổ thuộc quyền quản lí Charmaine! Phía đông là nơi khó quản lí nhất vì ở đó nghe đồn là có rất nhiều tệ nạn xảy ra, cộng thêm là giáp biển nên xâm ngập mặn mà cản trở mùa vụ khiến cho nơi đó nghèo càng nghèo hơn.
"Ổn thôi, mình sẽ cố gắng tạo sự hưng thịnh cho nó."