Niệm Kiều bị giọng điệu bén nhọn của anh dọa sợ hết hồn, mình chỉ là tùy tiện nói một câu, phản ứng của anh – thế nào lại kỳ quái như thế?
" anh. . . . . .anh làm sao vậy?"
Cố Hành Sâm ý thức được mình mới vừa luống cuống, ổn định tinh thần, hắn khôi phục giọng điệu mềm mại như trước, "Không có sao."
Dừng một chút, hắn nhìn cô, hỏi: "Trừ đứa nhỏ, em còn nằm mơ thấy cái gì?"
Niệm Kiều lắc đầu, "Giấc mơ này, là lần đầu tiên em mơ thấy, những giấc mơ trước kia luôn hỗn độn mông lung, nhưng không có lần nào như vậy ——"
Cô nghiêng đầu suy nghĩ nên dùng từ gì mới có thể diễn tả hết tâm trạng của mình lúc đó, qua hồi lâu, cô mới thở ra bốn chữ: "Tê tâm liệt phế."
Đúng vậy, tê tâm liệt phế.
Ở trong giấc mơ, lúc cô nghe thấy tiếng khóc của cậu bé kia, cô lại có loại cảm giác tê tâm liệt phế.
Giống như, cậu bé kia chính là con trai của cô, như một người mẹ chứng kiến con trai của mình khóc đến thê lương như vậy, bi thảm như vậy, chính là cảm giác tê tâm liệt phế.
Bốn chữ này, giống như búa tạ, hung hăng gõ một cái vào trái tim Cố Hành Sâm, tim gan đều nứt.
Hai tay của hắn trong lúc vô tình, đã siết thật chặt thành quả đấm, trên lưng gân xanh nhô ra, mặt hắn tái nhợt, làm cho người ta dễ dàng có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này.
Niệm Kiều cúi đầu nhìn qua tay anh, sau đó lại nhìn sắc mặt của anh một chút, kinh ngạc nói: " anh không thấy thoải mái sao?"
Cố Hành Sâm đột nhiên hồi hồn, khắp người hắn tâm tư đều là không cách nào ngăn cản không cách nào thừa nhận đau khổ.
Cúi đầu nhìn người trong lòng ngực mình, trong lòng hắn đột nhiên ra một quyết định.
"Tỉnh ngủ chưa?" Hắn nhẹ giọng hỏi, cố gắng kiềm chế bất an cùng sợ hãi trong lòng.
Niệm Kiều gật đầu một cái, coi như chưa tỉnh ngủ, cũng bị làm tỉnh lại, cái loại cảm giác đau lòng đó, lại quá chân thật, quá đáng sợ!
Cố Hành Sâm đứng dậy, cầm lấy bộ quần áo trên đầu giường mới vừa mới để cho người đưa tới đây đưa cho Niệm Kiều, "Em thay đô đi, sau đó anh dẫn em về thành phố G."
"À?" Niệm Kiều đang vươn tay ra nhận quần áo, động tác dừng lại một chút, không hiểu nhìn anh, "Không phải nói buổi tối đã chuẩn bị gì sao? Tại sao lại muốn đi thành phố G?"
Trong vòng một ngày cư nhiên từ Hoa Thành đến thành phố S, sau đó lại từ thành phố S đến thành phố G, Niệm Kiều suy nghĩ một chút da đầu đã muốn run lên, ngồi xe mệt chết a!
Cô ngồi trên xe đã mệt muốn chết, anh lại lái xe lâu như vậy, không mệt mỏi sao? anh không mệt, cô còn cảm thấy đau lòng đấy.
Cố Hành Sâm không có giải thích gì, chỉ nói là: "Ngoan, thay quần áo, chờ em đến thành phố G sẽ biết."
Vừa dứt lời, điện thoại di động lần nữa vang lên, hắn cầm lên vừa nhìn, lại là An Hi Nghiêu gọi tới.
Người này không phải ở nước Pháp sao?
Nghe nói đứa bé bên cạnh Vạn Thiên Sủng kia không phải của hắn, mà là của một người đàn ông khác, cô đi lần này, là làm mẹ kế của người ta.
Cố Hành Sâm ngược lại không nghĩ tới, Vạn Thiên Sủng một người kiêu ngạo như vậy, cư nhiên nguyện ý cùng một người đàn ông đã một lần ly dị lại có một đứa con trai nhỏ kết hôn, người đàn ông kia, thật so với An Hi Nghiêu tốt hơn sao?
Cũng không biết, An Hi Nghiêu ban đầu khiến cô bị tổn thương sâu đậm như thế nào, cô mới có thể phóng túng mình như vậy.
Thật ra thì cô càng như vậy, thì nội tâm An Hi Nghiêu càng đau khổ, cô dùng phương thức tự làm khổ chính mình, để trừng phạt An Hi Nghiêu!
Nhưng mà hắn không giống An Hi Nghiêu Bát Quái như vậy, mặc dù đối với chuyện này không hiểu, hắn cũng không có đi hỏi An Hi Nghiêu, thứ nhất là sợ đâm trúng chỗ đau của hắn, thứ hai, chính hắn cũng rất vội.
Lúc này, nước Pháp bên kia hẳn là…., hắn lại có thời gian gọi điện thoại cho mình?
Cố Hành Sâm nhận điện thoại, một câu nói còn chưa nói, người bên kia đã thở dài trước,
"Ai ——".
Cố Hành Sâm nhíu nhíu mày, thế nào vừa mở miệng chính là than thở, chẳng lẽ là chuyện Vạn Thiên Sủng quá khó giải quyết, cho nên hắn tìm đến mình phun nước đắng (than thở) sao?
Chỉ là lời kế tiếp của An Hi Nghiêu lập tức đẩy ngã cái ý nghĩ này của hắn, "A Sâm, cậu rút cục mải lo chuyện gì? Đến con trai của mình cũng không thời gian quản sao?"
"Chuyện gì xảy ra?" Vừa nghe đến hai chữ ‘ con trai ’ , Cố Hành Sâm tinh thần lập tức tập trung cao độ.
Ngay cả Niệm Kiều vừa thay xong quần áo, cũng có chút kỳ quái nhìn anh, chuyện gì khiến anh khẩn trương như vậy.
An Hi Nghiêu nghe giọng của hắn vẫn là hết sức lo lắng cho Cố Cảnh Niên, liền bắt đầu cà lơ phất phơ nói: "Mới vừa mình nhận được điện thoại của viện trưởng, nói con trai cậu bị sốt phải nằm viện, nhưng là hắn không chịu uống thuốc cũng không chịu truyền nước biển, người nào đến gần hắn, hắn liền cắn người đó, cơ hồ tất cả hộ sĩ cũng gặp nạn qua, hiện tại không ai dám đến gần hắn."
Cố Hành Sâm thần sắc nhanh chóng trầm xuống, chống trán của mình, giọng điệu hắn chìm đến khiến đáy lòng người sợ hãi, "Cảnh Niên không có sao chứ? Thế nào không ai gọi điện thoại cho mình?"
An Hi Nghiêu xuy một tiếng, "Mình cũng muốn hỏi cậu, cậu có nhớ lần trước cậu nổi giận đáng sợ như thế nào không? Viện trưởng đến bây giờ nghĩ tới dáng vẻ cậu nổi giận còn sợ tới mức hai chân như nhũn ra, nào còn dám gọi điện thoại cho cậu, cho nên không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho mình, còn có Manh Manh, em ấy không phải đã gọi điện thoại cho cậu sao?"
An Hi Nghiêu lúc này cũng rất băn khoăn, lấy sự quan tâm của Cố Hành Sâm đối với Cố Cảnh Niên mà nói, trừ phi không phân thân ra được, hoặc là bên cạnh có người khác quan trọng hơn, nếu không hắn không thể nào nhận được điện thoại An Manh Manh mà không lập tức chạy nhanh về thành phố G.
Cho nên, hắn nghĩ, vào giờ phút này người bên cạnh Cố Hành Sâm, nhất định là —— cháu gái nhỏ, cũng chính là Niệm Kiều!
Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, sau đó đối với An Hi Nghiêu nói: "Bảo bọn hắn chăm sóc tốt Cảnh Niên, mình cùng cô ấy sẽ lập tức chạy trở về."
An Hi Nghiêu nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, khóe miệng ngoắc ngoắc, trong miệng hắn ‘ cô ấy ’, hắn nghĩ tới chính là Niệm Kiều!
Trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh một người phụ nữ nào đó đang ôm một cậu bé mặt cười thật hạnh phúc, đấy chính là mỹ, chói mắt như vậy, lại ——
Không phải cười cho hắn nhìn! Đứa bé kia, cũng không phải là của hắn!
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy phát hỏa, điện thoại ở trong tay trực tiếp đập đi ra ngoài.
‘ phanh ——’ một tiếng, điện thoại di động bị đập ở trên vách tường, sau đó rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Bên này, Cố Hành Sâm tiếp điện thoại xong, thấy Niệm Kiều đã mặc quần áo xong, hắn cũng xoay người đi đổi quần áo, sau đó nói với cô: "Chúng ta bây giờ trở về thành phố G, cơm tối đến kia bên sẽ ăn."
Suy nghĩ một chút, hắn lại tăng thêm một câu: "Có thể không?"
Niệm Kiều cười , tiến lên kéo tay của anh, gật đầu, "Có thể!"
Mới vừa còn cảm thấy anh quá bá đạo, tuyệt không quan tâm ý kiến của cô, mới một giây đồng hồ, anh liền hỏi cô ‘ có thể không ’, xem ra, anh còn là rất tỉ mỉ.
Đáy lòng ấm áp, bị anh nắm tay ra cửa vào thang máy, sau đó xuống lầu, lên xe, một đường cũng dắt, trên mặt cô luôn mỉm cười.
Vậy mà, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Hành Sâm một cái, anh giống như. . . . . . sau khi nhận điện thoại, mặt của anh vẫn căng thẳng gắt gao, giống như gặp phải chuyện gì không vui.
Nhưng cô lại không dám hỏi, nếu là chuyện tình không vui, hỏi, chẳng phải là đâm vào chỗ đau của người khác?
Quay đầu đi xem phong cảnh ngoài cửa sổ, chẳng biết tại sao, theo tốc độ xe tăng lên, tim của cô đập, cũng càng ngày càng mau, giống như cô vừa lên tiếng, sẽ từ trong miệng bung ra.
Giơ tay lên vuốt ve lồng ngực của mình, cô hít thở thật sâu, mình làm sao vậy ? Làm sao lại khẩn trương như vậy?
Không phải là cùng anh đi thành phố G sao? Như thế nào lại có cảm giác giống như sắp vạch trần một bí mật kinh hoàng vậy, hô hấp tựa hồ cũng bị ngưng trệ. . . . . .