Niệm Kiều nhìn anh không nói lời nào, chỉ là dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, cô lập tức cảm giác câu trả lời của mình vô cùng quan trọng.
Nhưng cho dù trong lòng cô có thích, cũng không thể nói ra ngoài miệng được nha, nhất là ở trong tình trạng bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm như vậy!
Cuối cùng, cô dậm chân, hơi có chút tính trẻ con nhìn anh rống to: "Làm sao anh có thể bức người ta nói thích được! Hơn nữa, hơn nữa còn là chủ đề xấu xa như vậy!"
"Nhưng nếu em không nói yêu trong lòng sẽ cảm thấy không an toàn." Cố Hành Sâm nghiêm trang nói.
Niệm Kiều bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thích á..., nhưng là. . . . . . Nhưng mà anh có thể hay không không cần xấu xa như vậy, cứ như vậy, như vậy vô cùng tốt, ha ha."
Chính cô cũng không biết mình nói gì, trái tim nhỏ bùm bùm nhảy loạn, không phải là cô nói quá trực tiếp rồi sao, anh có thể hay không cảm thấy cô không phải cô gái tốt không?
Cố Hành Sâm khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười an tâm, không cần trở nên xấu xa, như vậy rất tốt, ha ha.
Thì ra là cô ấy thích, chỉ là cách sống của phụ nữ làm cho cô xấu hổ, trong lòng anh sung sướng không thể hơn được, nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười, "A ——"
Niệm Kiều thấy anh cười, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống đất.
Thì ra anh là người đàn ông như vậy, cũng chỉ cần người phụ nữ của mình nói ra tâm tình trong lòng thì mới có cảm giác an toàn.
Thật ra thì cô chỉ không biết rằng, nếu là Cố Hành Sâm trước đây, tuyết đối sẽ không phải là người đối với mình không có lòng tin, chỉ là gần đây ——
Sau khi cô mất trí nhớ, sau khi cô lộ ra sức sống thanh xuân mãnh liệt, anh không thể không có ý thức, giữa hai người là có khoảng cách gần 10 tuổi!
Hơn nữa, khi cô rời khỏi thành G, anh đã tàn nhẫn gây thương tổn cho cô, dù cho lúc này cô vẫn ổn, nhưng có thể….
Không biết vì sao, trong lòng anh lúc nào cũng có loại cảm giác bất an, cảm thấy nếu cô nhớ lại những chuyện trước đây, cô ấy sẽ rời mình đi.
Đáy lòng anh ngập tràn mâu thuẫn, bản thân anh lúc này thực sự không biết hiện tại mình muốn cô nhớ lại chuyện trước kia, hay là vẫn muốn cô duy trì tình trạng tương đối ổn như lúc này nữa.
Giơ tay lên xoa mi tâm, anh ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, liền kéo cô đi vào phòng ngủ, bảo cô nghỉ ngơi.
Tối hôm qua bị anh giằng co nhiều lần như vậy, buổi sáng lại phải tới S thị, thức dậy có hơi sớm một chút, lại ngồi xe lâu như vậy, Niệm Kiều chắc chắn là mệt lắm rồi.
Nằm ở trên giường trong chốc lát, cô liền tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, cô nhìn thấy một đứa nhỏ đáng yeu hướng mình đi tới, vừa đi, vừa gọi cô: "Mẹ —— mẹ ——"
Vừa đi vừa mang theo tiếng khóc nức nở, từng tiếng kêu lên, khiến Niệm Kiều cả trái tim cũng nhéo thương.
Cô trợn to hai mắt, nhưng trước mắt như cũ lại là một mảnh sương mù, cô làm thế nào cũng không nhìn rõ được diện mạo đứa nhỏ kia.
"Mẹ —— con muốn mẹ ——"
Niệm Kiều mở miệng muốn đáp lại đứa bé, nhưng trong nháy mắt cô nhận ra mình căn bản không phát ra tiếng, chỉ có thể mở miệng mấp máy môi mà thôi.
Bởi vì trước mặt sương mù cản trở tầm mắt hai người, cậu nhỏ không thấy được rốt cuộc là cô đang nói cái gì, tiếng khóc càng lúc càng lớn: "Oa —— oa ——"
Niệm Kiều cũng rơi lệ theo, cậu nhóc đó là soa? Là bị cha mẹ từ bỏ sao? Làm sao lại khóc đến thương tâm như vậy?
Cô nhấc chân chạy về phía trước, nhưng bất luận cô có cố gắng chạy bao nhiêu, nhanh như thế nào vẫn không thể tới được bên người đứa nhỏ đó, chỉ có thể nghe được tiếng khóc thút thít của cậu nhóc quanh quẩn bên cạnh.
Sau đó, sương mù dần dần tản ra, cô cảm thấy mình cũng nhanh muốn thấy rõ hình dáng của đauws bé đó nhưng đột nhiên cậu nhóc biến mất không thấy đâu nữa.
Cô giật mình, sau đó liền kêu to: "Trở lại ——"
Mở choàng mắt, nhìn chum đèn thủy tinh trên đầu, đầu óc Niệm Kiều trong nháy mắt trống không.
Trong không khí truyền đến mùi sữa tắm nhàn nhạt, cô nhắm lại hai mắt, sau đó lại mở ra, lúc này mới phát hiện, mình đang ở trong phòng khách sạn.
Giơ tay đỡ lấy trán của mình, trong lòng bàn tay, lẫn trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Hai tay chống ở trên ra giường, quay đầu nhìn một chút, quần áo Cố Hành Sâm vứt bừa bãi ở một bên ghế, hơn nữa cô vừa ngửi được mùi sữa tắm, Niệm Kiều suy đoán chắc anh mới vừa đi tắm rửa.
Nhớ tới tiếng khóc thê lương của đứa nhỏ trong giấc mơ kia, lòng Niệm Kiều đột nhiên đau nhói, giống như bị thứ gì đâm trúng.
Lắc đầu, vẫn như cũ không bỏ được tiếng khóc lượn lờ bên tai, cô có chút phiền não, đá chăn, sau đó thu gối dưới cằm, ngồi co ro trên giường...
Cố Hành Sâm nghe được trong phòng có tiếng động, đứng dậy đi tới nhẹ nhàng mở cửa nhìn, lại phát hiện Niệm Kiều đang ngồi ở trên giường, bóng dáng hết sức cô đơn.
Anh đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vòng qua lưng cô, ôm chặt lấy đầu vai của cô, đem cả người cô quay lai đối diện với mình, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Có phải là gặp ác mộng không?"
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn anh một cái, chán nản ngã vào ngực của anh, bóng dáng buồn nản, "Hành Sâm, em mơ thấy một giấc mơ rất kỳ quái."
Cố Hành Sâm đưa tay xoa nhẹ đầu cô, sau đó mới hỏi, "Giấc mơ kỳ quái như thế nào?"
Niệm Kiều nhắm mắt lại muốn tỉ mỉ hồi tưởng một chút giấc mơ của mình, nhưng chẳng biết tại sao, vừa nhắm mắt lại, tiếng khóc của đứa bé trai kia cứ văng vẳng bên tai tựa như chân thật, làm cô sợ đến mức giật mình mở choàng mắt.
Ngồi thẳng nhìn ánh mắt của Cố Hành Sâm, cô mới phát giác được tiếng khóc bên tai mìn đang tiêu tán.
Cố Hành Sâm thấy sắc mặt cô hết sức khó coi, đáy lòng nhói đau một cái.
Mới vừa nhận được điện thoại của An Manh Manh, nói là Cố Cảnh Niên đột nhiên đòi muốn tìm Niệm Kiều, mà anh lại không có ở đây, cô căn bản khuyên không được, vì vậy Cố Cảnh Niên vẫn khóc suốt, kết quả là sốt cao nhập viện rồi.
Cố Hành Sâm lòng như lửa đốt, nhưng bây giờ anh không thể đưa cô trở về được.
Cái bộ dáng này của Niệm Kiều, chẳng những sẽ dọa đến Cố Cảnh Niên, mà chính Niệm Kiều khi biết mình có một đứa con lớn như vậy, khẳng định cũng sẽ bị làm cho kinh sợ.
"Hành Sâm, em nằm mơ thấy một đứa bé trai, nó khóc suốt đang tìm mẹ nó, em muốn an ủi nó, nhưng căn bản em đang ở trong mộng nên không thể cất lời được, em muốn ôm cậu bé một cái, nhưng bất kể em có cố gắng như thế nào, cũng không thể ôm được, cuối cùng chỉ còn biết trơ mắt nhìn cậu bé biến mất. . . . . ."
Lời của cô nói ra, Cố Hành Sâm cả người cũng kịch liệt run lên một cái, sau đó liền cứng ngắc.
Thật sự có linh như vậy sao? Giữa mẹ con, xa như vậy, cũng có thể cảm ứng được sao?
"Hành Sâm, anh nói xem chuyện này có phải rất kỳ quái không, rõ ràng em chưa có con, em cũng đã quên chuyện lúc trước, vậy tại sao lại nắm mơ như vậy chứ?" Niệm Kiều mê mang nhìn anh, trong khóe mắt long lanh giọt nước trong veo tựa như ngọn roi, hung hăng quất mạnh vào lòng Cố Hành Sâm.
Anh nhép nhép miệng môi, nhưng không biết nên trả lời cái vấn đề này với cô như thế nào.
Trong ánh mắt sáng ngời thường ngày, giờ phút này hoàn toàn chỉ còn lại vẻ ảm đạm, anh cuối cùng cũng hết ý kiến.
Niệm Kiều nhìn vẻ mặt kỳ quái của anh, không khỏi nhỏ giọng mà nói thầm một câu: "Hành Sâm, chẳng lẽ em thực sự có một đứa con sao?"
Cố Hành Sâm chợt nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt sắc bén nhìn sang, không đáp hỏi ngược lại: "Người nào nói với em như vậy?"