Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 129: Nhớ lại bữa sáng


Editor: Lôi

Chương 129: Nhớ lại bữa sáng

Mấy ngày nay cô luôn buồn ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, giờ có lẽ đã là giữa trưa. Vị trí bên cạnh vẫn trống không, dấu vết nhạt nhòa của hắn biến mất sạch sẽ từ lúc nào. Kể từ ngày hôm đó, đã một tuần trôi qua mà Hiên Viên Hoàng vẫn chưa trở về. Mỗi khi cô hỏi Sa Khung, Sa Khung luôn ấp a ấp úng nói không rõ ràng.

Lần đầu tiên hỏi, cô nhạy bén phát giác ra có chuyện gì đó từ nét mặt của cậu ta. Hiên Viên Hoàng đang ở cùng vợ mới cưới của hắn sao!

"Cốc, cốc, cốc!!!" Có tiếng gõ cửa dồn dập, Trầm Phi Yên biết là Sa Khung, mỗi ngày vào giờ này cậu ta đều đến hỏi han cô.

"Tôi dậy rồi, lập tức xuống ngay." Trầm Phi Yên đáp lại, ngoài cửa Sa Khung lễ phép lui ra.

Nhìn chằm chằm vào nắm cửa, trong lòng Sa Khung cũng có chút buồn bực. Cậu chủ kết hôn nhưng cô dâu không phải là Trầm tiểu thư, mà là Hoàng Kiều Mạt, con gái của lão Hoàng. Điều này làm cậu có chút khiếp sợ, rõ ràng người phụ nữ tốt như vậy, tại sao cậu chủ lại không muốn cưới. Từ hành động của cậu chủ, cậu có thể biết chắc rằng anh ấy cực kỳ coi trọng Trầm Phi Yên. Cậu thực sự không hiểu nổi lối suy nghĩ của những người trưởng thành.

Dạo này, Trầm Phi Yên thường xuyên ngồi bên ngoài cửa sổ lầu hai, ngồi rất lâu, mắt hướng về phía vườn cây Ngọc Lan. Cậu biết cô đang nhìn cái gì, đó là nơi mà Long thiếu gia đã chết.

Bữa sáng đã được nấu xong, dọn sẵn chờ Trầm Phi Yên xuống ăn. Mấy ngày vừa qua cô ăn uống, ngủ nghỉ rất thất thường. Có khi điểm tâm cũng là cơm trưa, lại có khi cô ngủ từ trưa cho đến tối, ngay cả cơm cũng không ăn. Dáng vẻ tiều tụy của cô lọt vào mắt cậu, đương nhiên, cậu không thể tỏ ra quan tâm quá mức, bởi vì Sa Khung biết cô tựa hồ đang chờ đợi ai đó.

"Sa Khung, hôm nay cậu nấu món gì vậy?" Từ trên lầu bước xuống, Trầm Phi Yên ra vẻ như không có chuyện gì cười cười nói nói, nhưng vẫn không thể dấu diếm hết mấy phần cô đơn trên khuôn mặt ấy.

"Cô nói muốn ăn cháo bí đỏ cùng rau trộn, nên tôi làm hai món đó." Trên mặt Sa Khung thấp thoáng tia vui vẻ, như đưa trẻ lấy lòng đang chờ đợi sự khích lệ từ người lớn.

Trầm Phi Yên nhìn chén cháo bí đỏ bốc khói nghi ngút, trên mặt nhất thời bồi hồi.


"Loại cháo này, khi còn bé mẹ thường làm cho tôi ăn. Bây giờ ăn lại, cảm thấy rất nhớ cuộc sống trước kia." Ngồi vào chiếc ghế Sa Khung kéo ra sẵn, Trầm Phi Yên múc một thìa nhỏ nhấm nháp, khen không dứt miệng, Sa Khung thấy vậy hạnh phúc vô cùng.

Dáng vẻ Trầm Phi Yên ăn cháo bí đỏ trông rất ngon miệng, khiến lòng Sa Khung bình tĩnh trở lại. Con người ta bất kể buồn vui như thế nào, chỉ cần có thể ăn một chút, thì chắc chắn là chuyện tốt.

Chén cháo này thật ngọt, có màu vàng đỏ trông rất đẹp, vừa ăn Trầm Phi Yên vừa bồi hồi xúc động. Lúc nhỏ, cô nhớ mẹ cũng rất thích ăn cháo này, hương vị rất tuyệt, nhưng cô cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa được ăn.

Chén cháo nhanh chóng được ăn hết sạch.

"Múc cho tôi thêm một chén nữa." Đưa chén cho Sa Khung, Trầm Phi Yên có vẻ vẫn còn thèm thuồng, tinh thần cô phấn chấn lên rất nhiều.

Sa Khung bới xong hớn hở đặt trước mặt Trầm Phi Yên "Thích ăn thì nói... Ngày mai tôi nấu cho cô ăn nữa."

Nghe nói như thế, Trầm Phi Yên cười vui vẻ, lấy tay xoa xoa đầu Sa Khung "Cậu đúng là chàng trai tốt, sau này người nào có phúc lấy được cậu hẳn sẽ hạnh phúc cả đời. Trước kia nguyện vọng lớn nhất của tôi là lấy được một người đàn ông giỏi bếp núc, như thế tôi sẽ không còn lo lắng mỗi ngày phải ăn cái gì nữa."

"Có thật không?" Cảm nhận được bàn tay mềm mại đang đặt trên đầu mình, mặt Sa Khung bất giác đỏ lên. Đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi nhìn Trầm Phi Yên, trong lòng rất muốn nói, nếu cô nguyện ý chúng ta sẽ kết hôn, cả đời này tôi sẽ nấu cơm cho cô ăn.


Hưng phấn là một chuyện, nói ra hay không lại là chuyện khác. Đương nhiên, cậu chỉ có thể ngượng ngùng hỏi mà thôi.

Trầm Phi Yên vừa múc cháo ăn vừa gật đầu, nở nụ cười vô cùng rực rỡ. Nhìn thìa cháo bí đỏ trong tay, mỗi một muỗng đều làm cô nhớ tới mẹ của mình.

Khi nào thì bà mới tìm gặp cô đây. Mười năm trước bà không hề nói đỡ cho cô, thậm chí để mặc người nhà vứt bỏ cô ở Mỹ, mặc cô tự sinh tự diệt, trong lòng bà có từng nhớ đến đứa con gái này hay không. Vẫn là hương vị đó, nhưng sao cháo lại lạt thếch như thế này, cổ họng cô như nghẹn lại, đáy lòng dâng tràn cảm giác đau khổ và chua xót.

Tốc độ ăn của Trầm Phi Yên rõ ràng chậm hơn rất nhiều, vẻ mặt đầy bi thương.

"Ăn không hết thì đừng cố, no quá cũng không tốt đâu."

"Làm sao đây, mấy bữa nay tôi thấy rất đói, cậu không thấy tôi mập lên sao?" Bóp bóp khuôn mặt mình, Trầm Phi Yên cũng cảm thấy là lạ.

Sa Khung chăm chú nhìn Trầm Phi Yên, không phát hiện cái gì khác thường, chẳng qua cậu thấy do cô ngủ hơi nhiều nên mặt mày có chút sưng sưng, nhưng không đáng kể.


"Không có gì hết, phu nhân vẫn là người xinh đẹp nhất." Mặc dù cảm thấy hơi dị dị, nhưng cậu nghĩ có lẽ mình nên tán dương phu nhân một câu. Ngủ nhiều cũng không phải chuyện xấu, ít ra tránh cho phu nhân biết những việc không nên biết, mà việc này chỉ gây thêm khó chịu cho cô mà thôi.

Lạ lẫm liếc nhìn Sa Khung, Trầm Phi Yên bất mãn nói "Cậu lúc nào lại học thói nịnh hót vậy."

Sa Khung quýnh quáng, chẳng phải phụ nữ luôn thích được khen ngợi hay sao?

"Cô có muốn ăn thêm nữa không?" nhìn trên bàn món ăn cũng không động, Sa Khung nghĩ tới có phải hay không muốn đưa mấy trong lòng .

Trầm Phi Yên húp xong ngụm cháo cuối cùng, thoải mái thở mạnh "Có cậu ở đây tốt thật đấy, cho dù cậu nói tôi không có béo lên thì xin cậu cũng đừng ép tôi ăn nữa. Cứ tiếp tục ăn như vậy, tôi nghĩ đến Hiên Viên Hoàng cũng không nhận ra tôi cho coi..."

Nói đến câu sau, Trầm Phi Yên đột nhiên nghẹn giọng, trầm ngâm như đang suy nghĩ. Có lẽ sau này Hiên Viên Hoàng sẽ rất ít tới nơi này, hoặc là vĩnh viễn cũng sẽ không tới. Giống như mẹ cô, cô luôn luôn phải chờ đợi mong ngóng, đổi lại, những gì cô nhận được chỉ là những chuỗi ngày thất vọng. Thế giới chỉ vì một người đàn ông mà xoay chuyển, nhưng bất hạnh thay, hắn lại vô tâm cự tuyệt.

Sau một hồi im lặng, Sa Khung phá vỡ bầu không khí u ám đó "Buổi trưa muốn ăn cái gì, tôi nấu cho."

Trầm Phi Yên cười cảm thán, cậu bé này thật tốt, lúc nào cũng quan tâm đến người khác!

"Tôi muốn ăn bánh bao nhân đậu đỏ, chắc là rất ngon." Lâu lắm mới trở lại Hồng Kông, bây giờ cô nhớ món bánh thơm lừng đó rồi.

"Tôi cảm giác phu nhân già rồi, gần giống như lão thái thái rồi đó. Muốn ăn bánh bao đậu đỏ cộng thêm bí đỏ cháo, và còn muốn một ít dưa chua nữa." Sa Khung tay nghề vô cùng khéo léo, vậy mà phải đi làm bánh bao và nấu cháo bí đỏ, đúng là anh hùng không đất dụng võ, thật thảm hại.

"Bao nhiêu năm không về, rất nhớ những món ăn này, trước kia tôi còn đánh nhau với người ta vì bánh đó chứ." Trầm Phi Yên tức tối khi nghĩ đến chuyện hồi bé. Nhớ lại một lần mua bánh bao, may rủi thế nào lại bị chó rượt, cô tức giận đá vào chân của con chó kia vài cái, chủ nó thấy vậy nổi giận. Kết quả hai người nhào vô đánh nhau một trận, cuối cùng bọc bánh của cô bị con chó kia tha đi mất, đã vậy cô còn bị thương tích đầy mình nữa chứ. Đó là lần đầu tiên cô đánh nhau, lại vì cái bánh mà liều lĩnh.

"Còn có chuyện như vậy à?" Sa Khung lần đầu tiên nghe Trầm Phi Yên kể chuyện hồi bé, cho nên tò mò hỏi tiếp "Vậy người nhà phu nhân bây giờ ở đâu?"

Cơ thể Trầm Phi Yên bất chợt cứng đờ, trên mặt kìm nén nỗi cô quạnh cùng khổ sở.