Chương 128: Ngăn cách lòng
Khi hai thân thể giao hòa, chính là lúc linh hồn hợp nhất, ở trong quá trình này, có người nóng bỏng nhiệt tình, có người vô tâm lạnh nhạt, có người đau đớn khổ sở... Nhưng trên tất cả vẫn là, sự quấn quýt quyến luyến giữa hai tâm hồn; trong lúc hai thân thể kết hợp, nội tâm thầm kín dễ dàng được bộc lộ, khiến đối phương càng thêm hiểu rõ về nhau hơn.
Thông thường, sau khi trải qua một đêm cuồng nhiệt, Trầm Phi Yên sẽ mau chóng ngủ thiếp đi. Nhưng hành động lần này của cô làm Hiên Viên Hoàng vô cùng kinh ngạc. Lúc hắn tưởng cô đã ngủ, vậy mà mắt cô vẫn mở to, áp chặt gương mặt nhỏ vào lồng ngực hắn, khiến hắn không biết được biểu cảm của cô vào lúc này.
Hiên Viên Hoàng xiết chặt vòng tay, ghì mạnh thân hình mỏng manh ấy vào lòng. Tựa cằm lên tóc cô, tựa hồ có chút mất mát. Cả đêm cô cũng không ngủ, là do hắn không đủ nhiệt tình hay sao?
"Còn chưa mệt à?" Giọng nói mỏi mệt vang lên trong bóng tối đen đặc, đánh thẳng vào lòng Trầm Phi Yên. Cô không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ khẽ động đậy thân mình, đang thử đoán trong lòng hắn nghĩ gì.
Không gian yên lặng đến mức hắn cho là Trầm Phi Yên đã ngủ rồi. Thật lâu sau, có tiếng thở dài khẽ vang lên, cô lo lắng hỏi: "Vậy tại sao anh vẫn chưa ngủ?"
Hiên Viên Hoàng xiết chặt tay, cọ cọ vào người Trầm Phi Yên: "Anh thật kiệt sức lắm rồi, rất buồn ngủ, nếu em vẫn đang trằn trọc khó ngủ thì chắc là em đang rất thất vọng phải không?"
Câu nói này không nghi ngờ gì nữa, hắn đang cố ý đùa giỡn đây mà. Trầm Phi Yên có chút kinh ngạc, Hiên Viên Hoàng vốn là một người lạnh lùng, bây giờ lại biết nói đùa như vậy, có lẽ đúng như suy đoán của cô, hắn có tâm sự.
"Anh có gì muốn nói đúng không? Anh đang vướng bận chuyện gì?" Trầm Phi Yên nhẹ giọng hỏi, âm thanh có chút run rẩy.
Hiên Viên Hoàng ngẩn người, không nghĩ tới cô sẽ hỏi đến vấn đề này.
"Không có chuyện gì hết, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh yêu em." Dịu dàng hôn lên tóc cô, giọng nói Hiên Viên Hoàng rõ ràng mang hàm ý cưng chiều.
Lỗ tai Trầm Phi Yên dán chặt vào lồng ngực hắn, trong lòng có chút mơ hồ.
"Trừ điều này, anh còn muốn nói gì với em nữa không?" Sự nhạy cảm khác thường của cô của khiến hắn cảm thấy không thể chống đỡ được, thực lòng muốn nói hết, cuối cùng chỉ nói ra những câu không liên quan.
"Em yêu anh không?" Cho dù biết rõ đáp án, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng cô thừa nhận.
Trầm Phi Yên ưm một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hiên Viên Hoàng vẽ vào lòng bàn tay ấy hình trái tim "Yêu, rất yêu!"
Dù đã biết rõ câu trả lời, hắn vẫn mỉm cười "Nếu anh cưới người khác, em còn có thể yêu anh?"
Nghe đến đây, những ngón tay đang vẽ vẽ bất chợt run lên, cưới người phụ nữ khác ư? Cô không biết hắn có bao nhiêu phụ nữ, và có bao nhiêu đứa con nữa ở bên ngoài. Bây giờ, hắn lúc nào cũng hiện diện trong trái tim cô, vì thế nghĩ đến những điều này, cô thấy mình bị tổn thương ghê gớm.
Gần như ngừng thở, ánh mắt Hiên Viên Hoàng hấp háy chờ đợi đáp án từ cô. Tự nhiên trong lòng hắn dấy lên nỗi bất an lo sợ.
Trầm Phi Yên cười, hai bờ vai run run. Nụ cười này không biết là vì muốn đánh vỡ yên tĩnh, hay là vì muốn che dấu sự đau đớn của mình.
"Anh sẽ cưới vợ sao?" Cô không đáp mà hỏi ngược lại hắn, gương mặt hơi ngước lên. Mặc dù đêm tối đã che dấu bớt, nhưng Hiên Viên Hoàng vẫn cảm thấy ánh mắt ấy sắc bén khác thường, giống như hai mũi dao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mang theo sát khí thầm lặng.
Hắn né tránh ánh mắt cô "Lần trước anh suýt nữa cũng cưới một cô gái, lần này cũng không có gì ngạc nhiên nếu anh lại cưới một người nào đó khác."
Lời nói của cả hai giống như đang đùa giỡn, nhưng lại gieo hạt giống nghi ngờ trong tim nhau.
"Nếu anh cưới vợ, vậy em phải đi đâu bây giờ?" Trầm Phi Yên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hoàng, tựa hồ như đang hỏi mình, mà lại như hỏi hắn.
Giọng nói vô cùng yếu ớt, giống như quả cầu pha lê, vừa chạm liền vỡ vụn.
Hiên Viên Hoàng cảm thấy bối rối, hắn ghì chặt Trầm Phi Yên vào lòng, siết chặt cơ thể ấy như muốn cảm nhận sự tồn tại của cô.
Hắn bá đạo "Nếu em dám bỏ đi, anh sẽ dùng một tỷ Dollar truy nã em, cho đến khi tìm được em thì thôi."
Trầm Phi Yên cười khổ, cô thực sự rất muốn hỏi hắn, ngoại trừ thủ đoạn cưỡng chế như vậy, anh không thể yêu em theo cách khác sao? Luôn luôn uy hiếp, luôn luôn bá đạo, không cho cô một chút thời gian chữa lành vết thương, đúng là tàn nhẫn biết bao.
Cô không nói lời nào, chỉ lặng yên nằm trong ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà trầm ổn của người đàn ông.
Đề tài này làm không khí ấm áp yên tĩnh hiếm có giữa hai người tan biến như bọt biển, trong nháy mắt tất cả lại trở về trạng thái ban đầu.
Cô tĩnh lặng đến dị thường, dáng vẻ mong manh yếu đuối, là một người con gái có trái tim nhân hậu. Có điều, không thể phủ nhận sự quật cường đến cứng đầu của cô, nội tâm cô lúc nào cũng ẩn chứa một điều gì đó.
Hắn đã biết sự tồn tại của Trầm Phi Dạ, nhưng cô vẫn không có ý định muốn cho hắn biết. Thậm chí cho đến lúc này, khi cả hai đã xác định rõ tình cảm với nhau, vậy mà cô vẫn không chịu nói ra. Tại sao cô lại muốn che dấu, tại sao vậy chứ?
Trong lòng Hiên Viên Hoàng dâng tràn nỗi bất an, đêm nay rõ ràng tốt đẹp như vậy, nhưng hắn không tài nào ngủ được. Người con gái mà hắn yêu đang thở đều đặn trong ngực hắn, nhìn cô thật giống như đứa trẻ đang ngủ vùi sau những giờ rong chơi mệt mỏi.
"Em phải luôn ở bên anh, anh rất yêu em, thật sự rất yêu em. Anh không kết hôn với em không phải vì anh không thương em, mà là anh sợ đẩy em vào tình cảnh đấu tranh của các thế lực, khiến em trở thành mục tiêu của kẻ khác. Anh không thể đánh mất em thêm một lần nào nữa. Đột ngột phải cười người khác, anh cũng lực bất tòng tâm. Anh xem dì ấy như mẹ của mình, đối với yêu cầu duy nhất của dì anh không thể từ chối. Anh cũng đã rất muốn nói với dì ấy rằng anh yêu em, rất yêu em... Nhưng vẫn không thể nói ra vì không muốn nhìn thấy dì ấy ngất đi. Em biết không? Anh chỉ yêu mỗi em, hi vọng rằng em có thể không cầu danh phận sống bên cạnh anh, hôn nhân bất quá chỉ là một tờ giấy, anh không hi vọng em đặt nặng vấn đề này. Nói anh ích lỷ cũng được, miễn là em bằng lòng ở cạnh anh." Gắt gao ôm lấy cô, Hiên Viên Hoàng lặng lẽ nói ra sự thật.
Trong bóng tối, có tiếng thở dài của người đàn ông. Thấp thoáng một tia sáng yếu ớt trong đôi mắt đen láy, dần dần bị màu xám tro u ám lây lan.
Đây chính là sự thật, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ một tờ giấy chứng nhận, nhưng rủi thay, cô lại muốn có được nó. Trước kia không nói, hiện tại cô cũng sẽ im lặng như thế, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ nói ra. Hắn thật sự muốn rời xa cô mà.
Một ngôi nhà khác, chiếc giường khác, người phụ nữ khác, và một đứa trẻ khác...tất cả đều được thay thế.
Nhà của cô, và con trai cô, sẽ ở đâu?