Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 15

Lâm Phương Phương mang theo tâm trạng bực dọc khó hiểu đi lên phòng đóng cửa lại, quần áo ngủ cũng không buồn thay, trực tiếp nằm lên giường nhắm mắt lại. Không bao lâu sau, cửa phòng xịch mở ra, Lâm Dật Phong vội vã tiến đến bên cạnh nhẹ giọng quan tâm.

“Phương Phương bảo bối nhà chúng ta khó chịu ở đâu à? Không bằng nói một chút cho anh nghe đi!”

“Hừ!”

Cô hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng về phía anh không trả lời. Lâm Dật Phong nhìn hành động đó cảm thấy buồn cười, con mèo nhỏ này khẩu khí cũng thật lớn, còn dám đưa thái độ cho anh xem nữa cơ đấy. Không hiểu sao bộ dáng giận dỗi này của cô lại làm trong lòng anh cảm thấy có chút vui sướng. Khóe miệng Lâm Dật Phong khẽ cong lên một chút, anh vươn tay kéo cô dịu dàng ôm vào trong lòng, kề sát bên tai cô nói nhỏ.

“Cố Tịch đó không phải là gì của anh cả. Chỉ là lúc xưa vô tình đỡ cho anh một tai nạn nên đến giờ anh vẫn còn chút ấn tượng. Không nghĩ tới, Phương Phương nhà ta lại là con mèo nhỏ chua như vậy!”

Nghe xong, cô quay lại trừng mắt với anh. Lâm Dật Phong thủy chung cũng không muốn nói với cô tường tận mọi chuyện. Những việc anh đã làm ở trong hắc bang cũng như cái thế giới ngầm đó quá đen tối, đối với anh, cô tựa như trân bảo quý giá một loại, anh hoàn toàn không hi vọng cô bị bôi bẩn bởi những thứ kia, một mình anh chìm trong đó đã đủ rồi. Cô chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh anh vô lo vô nghĩ mà ở dưới cánh chim của anh là được.

“Ai thèm quan tâm anh với cô ta có gì? Anh đừng tự dát vàng lên trên mặt có được không?”

Lâm Dật Phong khẽ bật cười, tiến đến gần cắn nhẹ tai cô một cái, âm thanh từ tính tràn đầy sủng nịch nói.

“Được, là anh sai. Anh không biết xấu hổ tự dát vàng lên mặt mình. Chỉ có Phương Phương là tốt nhất trong lòng anh!”

Không chờ cô trả lời, anh đã dịu dàng cúi xuống dán lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Trong phòng là một mảnh yêu thương ấm áp.

.....

Qua mấy ngày ở lại, Trần Hiểu Lan cũng dần quen thuộc với những thứ trong nhà, vị trí các phòng và nhà bếp. Thái độ của hai anh em Lâm gia đối với cô vẫn duy trì lạnh nhạt cho dù cô có cố gắng bắt chuyện, đáp lại cũng chỉ là âm thanh ậm ừ miễn cưỡng. Tuy Trần Hiểu Lan cũng có chút ngột ngạt, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng cố gắng không bỏ về.

Buổi tối ở biệt thự Lâm gia, Lâm Dật Phong sau một ngày làm việc căng thẳng, trở về nhà điều đầu tiên anh làm sau bữa tối là tắm rửa thật sạch sẽ rồi lên giường ôm Lâm Phương Phương. Với việc hai anh em Lâm gia ngủ chung một phòng, người làm trong nhà vốn đã nhìn quen, nên mọi người ai nên làm việc gì thì làm việc đó, xong hết thì ai nấy về phòng đóng cửa. Trần Hiểu Lan là người mới đến, vốn không biết những chuyện này. Buổi tối nay, cô ả nghĩ tới muốn tìm một cơ hội tiếp cận Lâm Dật Phong thật tốt.

Sau khi mọi người đã về phòng của mình, Trần Hiểu Lan một mình xuống dưới nhà bếp, loay hoay tự tay pha một ly trà gừng nóng hổi, bản thân cũng trang điểm thật đẹp, mặc một cái váy ngủ mà ả cho là quyến rũ nhất, chất vải ren mỏng manh, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được gò ngực lấp ló như ẩn như hiện. Chuẩn bị tốt một hồi, cô ả hướng phía phòng của Lâm Dật Phong đi tới. Bước chân trên hành lang, đi ngang qua phòng dành cho Lâm Phương Phương, ả bỗng nghe thấp thoáng tiếng cười khúc khích truyền ra. Tò mò, Trần Hiểu Lan ghé sát lỗ tai vào cửa nghe ngóng. Vừa nghe rõ ràng tiếng nói trong phòng, cả gương mặt ả liền lập tức vặn vẹo, hận ý, ghen tị không cố kỵ tràn đầy trong trong mắt. Giờ này đã khuya mà Lâm Dật Phong không ở trong phòng mình mà lại ở trong phòng em gái không biết làm cái gì?

“Á, ha ha, Phong… nhẹ một chút!”

“Phương Phương ngoan, ráng chịu một chút, rất mau em sẽ cảm thấy thoải mái!”

“Ha ha không được, em không được. Anh mau buông em ra!”

Đoạn đối thoại ái muội này rơi vào trong tai liền kích thích Trần Hiểu Lan trở nên nóng nảy, không suy nghĩ nhiều, cô liền trực tiếp mở cửa phòng tiến vào. Đập vào trong mắt là hình ảnh Lâm Phương Phương bán xích lõa nằm sấp trên giường, ánh nến mờ ảo trong không khí cùng mùi tinh dầu hoa oải hương vấn vít, ngồi bên cạnh là Lâm Dật Phong cũng để trần hoàn toàn phần thân phía trên, cơ bụng săn chắc, thân hình thon gọn của anh dưới ánh sáng yếu ớt càng tỏa ra một sức quyến rũ chết người. Trần Hiểu Lan đứng trước cửa phòng si ngốc nhìn, ánh mắt tham lam không bỏ sót mỗi tấc da thịt trên cơ thể anh.

Lúc Trần Hiểu Lan vừa mở cửa bước vào, cả hai anh em Lâm Dật Phong đều đã phát hiện ra. Lâm Phương Phương đối với cái nhìn chằm chằm của Trần Hiểu Lan dán lên cơ thể Lâm Dật Phong vô cùng khó chịu. Anh ngồi bên cạnh càng là bực bội, nén xuống xúc động muốn đánh người, hai tay vẫn không ngừng xoa bóp lưng cho Lâm Phương Phương. Vốn Lâm Dật Phong có tính sở hữu cực mạnh, vô cùng không thích ai đến gần không gian riêng tư của anh và Lâm Phương Phương. Trần Hiểu Lan lại ngu ngốc hết lần này đến lần khác tìm cách tiếp cận đã làm anh cảm thấy phiền chán đến cực điểm, vì vậy giọng nói anh cất lên không chỉ lạnh như băng, còn mang thêm chút lãnh khốc.

“Ai cho phép cô bước vào mà không gõ cửa?”

Trần Hiểu Lan vẫn chìm trong nỗi ghen ghét, hoàn toàn không có phản ứng. Cô đối với nhìn hình ảnh trước mặt có chút chói mắt. Không nghĩ tới anh lại sủng đồ vô dụng Lâm Phương Phương đến trình độ này. Lâm tổng cao cao tại thượng mà biết bao cô gái ngưỡng mộ cũng có một ngày tự tay xoa bóp hầu hạ người khác như bây giờ sao, nói ra có mấy ai dám tin? Sự ghen tị không ngừng dâng lên trong ngực làm Trần Hiểu Lan có chút khó thở. Người đàn ông này, người đàn ông này cứ vậy mà nâng niu em gái đến tận trời, nếu một ngày cô thật sự gả vào Lâm gia nhất định cô phải đè bẹp tiện nhân này dưới chân.

Lâm Phương Phương cũng không biết cái suy nghĩ viển vông, cong cong quẹo quẹo của cô ta ở trong đầu. Cô chỉ thấy Trần Hiểu Lan trước mặt mình vô cùng chướng mắt, chiếc váy ngủ mặc như không mặc hờ hững khoác trên người cô ta hoàn toàn bộc lộ ý định quyến rũ không hề có một chút giấu diếm. Quay lại nhìn Lâm Dật Phong, cả khuôn mặt anh đang dần trở nên lạnh lẽo, chán ghét hiện ra rõ rệt trong ánh mắt, cô mới cảm thấy đỡ khó chịu một chút. Cố nén ghê tởm ở trong lòng, Lâm Phương Phương hơi đề cao âm giọng.

“Giờ này cô không đi ngủ, vào phòng tôi làm cái gì?”

Trần Hiểu Lan giật mình, vội vàng thu lại ghen ghét trên mặt, bày ra bộ dáng quan tâm, thân thiết nói.

“Tối nay mình thấy Dật Phong ăn uống có vẻ không thoải mái, nên làm chút trà gừng đem lên, không nghĩ anh ấy lại ở trong phòng cậu nên mình mới đi vào”

“Gọi tôi Lâm tổng. Dật Phong không phải là của cô xứng gọi.”

Giọng điệu lạnh lùng làm cả gương mặt Trần Hiểu Lan trở nên tái xanh, cất giọng mũi có chút ủy khuất. Sao anh có thể lạnh lùng với cô như vậy, không lẽ anh không thấy tình cảm cô dành cho anh nó to lớn biết bao nhiêu? Em gái cuối cùng cũng vẫn chỉ có thể làm em gái, làm sao thân được như vợ? Tuy trong lòng ước gì có thể nói hết những suy nghĩ của mình cho anh nghe, nhưng cuối cùng cô cũng đành kiềm chế lại, nhu thuận kêu một tiếng nhỏ.

“Lâm tổng…”

“Còn nữa, những chuyện bưng trà rót nước này chúng tôi đã có người giúp việc, nhà tôi không có thói quen để khách làm những việc này. Phiền Trần tiểu thư ra ngoài đóng cửa lại, tôi không hi vọng có thêm lần sau cô vào phòng Phương Phương khi chưa được cho phép!”

Tay cầm ly trà của Trần Hiểu Lan hơi run run, những lời của Lâm Dật Phong hoàn toàn không chừa lại một chút mặt mũi nào cho cô, hoàn toàn vạch rõ ranh giới giữa hai người. Oán hận nhìn đến Lâm Phương Phương thái độ thong dong nằm đó nhắm hờ đôi mắt, không một chút nào tỏ ý muốn nói đỡ cho mình. Trần Hiểu Lan cứng ngắc đáp một tiếng rồi rời khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Phương Phương khó chịu lên tiếng.

“Em thật muốn tống cô ta đi cho khuất mắt. Mấy ngày nay quả thực làm em khó chịu!”

“Cố gắng một chút. Tuần sau là sinh nhật em, anh nhất định thuận tiện tiễn cô ta về nhà! Ngoan, không cần lại để ý đến những người không liên quan!”

Vừa nói, hai bàn tay anh vừa xoa bóp vuốt ve tấm lưng thon nhỏ của cô. Nếu không phải vì nghĩ đến món nợ ân tình Cố Tịch đỡ viên đạn đó cho anh, Trần Hiểu Lan kia nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ đặt chân vào nhà này. Chuyện Cố Tịch cũng không nhiều người biết, chỉ là cha mẹ cô ta và anh, ba người mà thôi, anh cũng đã tỏ rõ ý không muốn có thêm người biết chuyện. Không biết Trần gia đã dùng cách nào moi ra được, vậy coi như lần này anh trả hết một lần cho bên Cố gia, về sau đôi bên không liên quan nhau nữa.

Trần Hiểu Lan quay trở về phòng, càng nghĩ lại càng tức, cô bỏ ra nhiều như vậy tình cảm cho anh, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt chán ghét rõ rệt, còn cái đồ bỏ đi Lâm Phương Phương kia có gì tốt chứ? Ngoài thân phận em gái ra thì có gì hơn cô? Anh sủng cô ta đến mức độ lật trời rồi hay sao mà lại đích thân hầu hạ như vậy? Tất cả đãi ngộ đó là của cô, ai cũng đừng mong giành giật. Cô nhất định khiến Lâm Phương Phương kia trả giá thật lớn! Trần Hiểu Lan vừa bước đi vừa căm giận suy nghĩ.

Tiếp đó hai ba ngày sau tại Lâm gia, Trần Hiểu Lan coi như thành thật yên lặng chung sống, cũng không có tiếp tục nháo thêm ra chuyện quyến rũ mất mặt nào nữa. Lẩm nhẩm tính toán ngày tháng, ả liền nghĩ tới còn vài ngày nữa là đến sinh nhật Lâm Phương Phương. Năm nay lại là năm đặc biệt Lâm Phương Phương trở về nhà mẹ đẻ, khôi phục lại địa vị Lâm tiểu thư như trước, đoán rằng kẻ cuồng sủng em gái kia nhất định sẽ tổ chức một cái tiệc sinh nhật xa hoa hào nhoáng nhất đi. Đang mải mê suy tính vẫn chưa tìm được phương pháp đối phó tiếp theo, Trần Hiểu Lan chợt nghe tiếng Hà quản gia nói chuyện bên ngoài.

“Không biết Dương tổng này là muốn cái gì. Cũng đã ly hôn hơn một tháng rồi, khi không hôm nay lại tới thăm hỏi tiểu thư nhà chúng ta. Ta đoán chừng Dương tổng kia đã phát hiện ra mình hồ đồ, giờ đang hối hận xanh ruột đây!”

Từng câu từng chữ lọt vào trong tai Trần Hiểu Lan không sót một chút nào. Ngay lập tức trong đầu ả liền xẹt qua một ý tưởng. Nếu có thể làm cho Dương tổng và cái đồ tiện nhân kia gương vỡ lại lành, không phải là một cơ hội cực tốt đuổi đi cái đồ chướng ngại vật ra khỏi đây sao? Không còn cô ta ở đây ngáng chân, hẳn là mình cùng Lâm tổng sẽ tiến xa thêm được vài bước đấy. Tuy là tiện lợi cho cái đồ đầu heo kia vì Dương tổng cũng là một nhân trung chi long hiếm gặp, nhưng tạm thời chắc cũng chỉ đành như thế mà thôi. Suy nghĩ tốt thêm một lần, Trần Hiểu Lan nhẹ nhàng đi xuống phòng khách.