Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 14

Một lúc sau, Lâm Dật Phong mới từ từ đem cự long vẫn còn ngâm trong hoa huy*t của cô rút ra, đi theo ra ngoài là hỗn hợp chất dịch trắng xen lẫn máu xử nữ đỏ rực. Ma sát ngắn ngủi nhưng vẫn làm Lâm Phương Phương khóe miệng bật ra một tiếng nức nở. Hiện tại sung sướng kịch liệt đã qua, nơi đó ở hạ thân cô mới cảm thấy đau rát, chua xót khó nhịn. Rất nhanh Lâm Dật Phong liền đứng lên đem cô ôm vào trong vòng tay rắn chắc của mình, hướng phía nhà tắm đi tới. Anh nhẹ nhàng đặt cô vào bên trong bồn tắm rồi chính bản thân cũng tiến vào bên cạnh, bồn tắm vốn dĩ lúc đặt làm đã được đặc biệt nới rộng diện tích, có thể đủ cho ba bốn người cùng lúc ngồi vào trong cũng không thành vấn đề.

Lâm Dật Phong dễ dàng dịch chuyển người, đem vòi tắm xả nước ấm chĩa lên người cô nhẹ nhàng lau rửa. Trên da thịt tuyết trắng nổi bật từng dấu ngân hôn chói mắt làm anh hài lòng nở nụ cười, bàn tay dịu dàng đưa xuống phía dưới, ngón tay lách vào bên trong đem chất dịch còn sót lại tẩy ra ngoài thật sạch sẽ. Lâm Phương Phương từ sau khi lên đến đỉnh khoái lạc, cả người vốn đã nhuyễn xuống không còn chút sức, từ lúc bị anh bế vào bên trong này đến giờ, đôi mắt thủy chung vẫn chưa mở ra, đối với đụng chạm nhẹ nhàng của anh, phản ứng cũng chỉ là khẽ rên hừ hừ hai tiếng, một bộ dáng mèo lười chọc anh trong lòng càng thêm ngứa ngáy.

Lâm Dật Phong dứt khoát vứt vòi nước sang một bên, đem Lâm Phương Phương một lần nữa đè xuống, hoa huy*t mới vừa làm xong chưa lâu nên cự long của anh đi vào càng dễ dàng. Tư thế nửa nằm nửa ngồi, tựa vào thành bồn tắm khiến cho hai bầu ngực cô ưỡn thẳng ra phía trước mặt như mời gọi. Anh không do dự há miệng cắn một ngụm. Con mèo nhỏ này của anh quả thật mê người, không những thân thể thơm ngát dễ ngửi, tiểu huyệt phía dưới lại như có nam châm bên trong, mỗi khi anh đi vào liền cắn nuốt thật chặt chẽ, anh vốn dĩ đã phóng xuất một lần, nhưng lần thứ hai đi vào bên trong, hoa huy*t kia vẫn như lần đầu siết chặt lấy nam căn của anh, làm anh thiếu chút nữa muốn tước súng đầu hàng. Vừa xỏ xuyên cốc huyệt của cô anh vừa cười khổ trong lòng, tiểu yêu tinh này thật có bản lĩnh khi làm anh không kiềm chế được, không sợ một ngày sẽ tinh tẫn nhân vong, chết trên thân cô. Vừa nghĩ, Lâm Dật Phong vừa ra sức chống đẩy, thiên hạ phía dưới thân anh lúc này quả thật một chút sức cũng không còn, tuy rằng cảm thấy hạ thân đau rát cùng khoái cảm ồ ạt đánh tới, cô cũng chỉ có thể liên tục rên hừ hừ ở trong miệng.

Ở trong phòng tắm, Lâm Dật Phong lại muốn cô thêm một lần, sau đó mới chịu đàng hoàng tẩy rửa sạch sẽ cả hai, rồi mới mãn nguyện ôm cô lên giường nhắm mắt ngủ. Nhẹ nhàng đem cả thân thể mềm mại của cô vào lòng, Lâm Dật Phong cảm thấy cả người thư sướng, hận không thể đem cô khảm vào trong xương. Một giấc ngủ đêm đó cũng an ổn thoải mái trôi qua. Lâm Dật Phong và Lâm Phương Phương cứ như vậy, trần truồng ôm nhau ngủ đến sáng.

.....

Mặt trời mới vừa ló dạng, bên ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, thô bạo kéo cả hai con người vẫn còn đang quấn quýt ôm nhau lạc trong giấc mộng trở về hiện thực.

Cộc cộc cộc….

Lâm Dật Phong khó chịu mở miệng gắt một tiếng.

“Có chuyện gì, mới giờ này đã ầm ĩ?”

Quản gia Hà đứng bên ngoài nghe tiếng gắt nhẹ của anh, chân tay không tự chủ run lên một cái, không nghĩ tới giờ này thiếu gia vẫn còn ở nhà chưa đi làm, nếu không bà cũng không dại dột đánh tỉnh anh, lòng lại oán thầm cái nữ nhân không biết điều đang đứng ngoài cửa kia, không dưng ở đâu chạy tới nói là bạn thân của tiểu thư. Cố gắng trấn tĩnh lại một chút, bà hơi run giọng cất tiếng.

“Dạ, phía ngoài cửa có một vị tên là Trần Hiểu Lan, nói là bạn thân của tiểu thư, nghe nói tiểu thư không khỏe nên cố ý muốn đến thăm.”

Trần Hiểu Lan? Nghe xong cái tên này, Lâm Phương Phương khẽ mở mắt, nữ nhân này coi bộ là quyết tâm đến được anh trai của nguyên chủ không thành công không chịu đầu hàng rồi, hôm qua chịu vũ nhục tức giận rời đi, xem chừng trên đường chạy về vẫn không cam lòng thôi! Nhìn thấy biểu tình khó chịu của cô hiện lên trước mắt, Lâm Dật Phong sủng nịch đưa tay xoa nhẹ hai hàng chân mày đang nhíu lại trước mắt mình, ôn nhu nói.

“Nếu không thích thì không cần gặp, làm cho quản gia Hà đuổi về là được, Phương Phương của anh không cần lại khó chịu trong lòng.”

“Cũng không có chuyện gì, cô ta cũng không phải thật sự là vì quan tâm em mà đến. Không biết là ai không có việc rảnh rỗi, chạy đi thả hoa đào khắp nơi giờ kéo tới bực mình cho người khác!”

Trong giọng điệu nghe như có chút mùi chua, Lâm Dật Phong không tự chủ được bật cười, đưa tay kéo cô xuống dưới, xoay người một cái nằm lên, vòm ngực rắn chắc còn cố tình đè lên hai gò bồng đảo của cô, đem chúng ép xuống có chút biến dạng một chút rồi cọ cọ.

“Không nghĩ Phương Phương nhà chúng ta đích thực là một hũ dấm chua nhỏ. Em xem, nếu anh thật sự phí sức ở những chỗ khác gieo đào hoa, cái này nó cũng không thể như vậy cứng rắn đi.”

Vừa nói vừa cố ý đem nam căn cứng như sắt của mình khẽ chọc chọc lên cửa hoa huy*t của cô. Lâm Phương Phương hoàn toàn quên mất nam nhân thức dậy buổi sáng, cái đó dựng thẳng đứng đều là phản ứng sinh lý bình thường, lúc này mắc cỡ đỏ mắt quát nhẹ.

“Anh, cái đồ không biết xấu hổ, mau xuống dưới cho em. Mới sáng sớm chưa gì đã động dục, còn không sợ quản gia Hà đứng ở ngoài nghe thấy?”

Động dục? Trong phút chốc cả khuôn mặt anh đen đi hơn phân nửa. Cô nghĩ anh là động vật hay sao mà dùng từ động dục đó trên người anh? Lâm Dật Phong hé miệng cười tà, lúc đầu chỉ là muốn đùa giỡn một chút, không nghĩ tới phần nam căn kia mới đỉnh được một chút phần đầu vào bên trong liền bị cái u cốc phía dưới kia nhíp nhíp như muốn lại một lần nữa cắn nuốt vào bên trong.

“Có phải cây gậy của anh động dục hay không hay là cái tiểu u huyệt phía dưới càng là muốn đến nó đấy? Em xem, có phải nó đang muốn hút anh vào trong hay không hả?”

Lại thêm chút sức đẩy đẩy phần đỉnh một cái, Lâm Phương Phương cả khuôn mặt đã muốn đỏ tới sung huyết, lắp bắp.

“Em... không cho anh nói bậy... tối qua lăn qua lăn lại bên dưới em vẫn còn đau nhức đây. Nếu.. nếu anh còn tiếp tục nữa em liền không cho anh sau này đụng vào em nữa.”

Nói giỡn! Anh chỉ là trêu chọc cô một chút, còn chưa nghĩ tới sẽ chọc tới mức làm cho cô ghét bỏ. Hơn nữa anh cũng biết mình phải kiềm chế, dù gì cô cũng vừa mới được anh khai hoa, nếu không hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày, cho dù cô không ngại thì anh cũng luyến tiếc không dám lại đụng cô nữa đấy. Nghĩ tốt, Lâm Dật Phong liền lật người sang bên cạnh, đồng thời nói với ra ngoài.

“Làm cho cô ta đợi ở phòng khách đi.”

“Vâng, thiếu gia!”

Quản gia Hà nhanh chóng quay người xuống an bài. Đồ ăn sáng cũng không biết chuẩn bị xong chưa, hôm nay giờ này thiếu gia vẫn còn ở nhà, bà còn phải nhanh chóng dặn dò dưới bếp làm thêm một phần nữa mới được.

Hai người đủng đỉnh từ từ xuống giường, vệ sinh cá nhân một hồi, Lâm Dật Phong từ khi làm chuyện thân mật nhất với Lâm Phương Phương xong, cả người liền biến đổi, từ một nam tử hán lạnh lùng, có chút uy nghiêm đĩnh đạc, liền trong một đêm lột xác biến thành sói đói, trong lúc rửa mặt vẫn là không quên động thủ tay chân ăn không ít đậu hũ trên người cô. Cả quá trình cho tới khi kết thúc bữa ăn sáng, Trần Hiểu Lan bị ngồi không ở phòng khách chờ đợi đã muốn bốc hỏa, nước cũng đã uống đến ly thứ ba mới thấy Lâm Phương Phương chậm rì rì đi ra, theo bên cạnh là Lâm Dật Phong, vẫn là thần thái cao cao tại thượng, phong tư đĩnh đạc cùng với gương mặt tuấn mĩ, đẹp đến từng đường nét, làm Trần Hiểu Lan say mê nhìn, phút chốc, lửa giận từ việc bị bắt chờ lâu đã bị quăng lên chín tầng mây. Lâm Phương Phương ghét bỏ nhìn biểu tình si mê đó, lạnh nhạt lên tiếng.

“Cô đến tìm tôi có việc gì?”

Trần Hiểu Lan giật mình, liền tỉnh táo lại, cố nén giọng, âm thanh nhả ra có chút ngọt ngấy, miệng trả lời nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Dật Phong một cái.

“Mình thấy cậu bị mất trí nhớ, hôm qua về đến nhà vẫn không thể yên tâm, nên hôm nay vẫn là nghĩ đến thăm cậu. Mình cũng đã xin ba mình cho phép ở lại đây với cậu vài ngày, biết đâu cùng nhau nói một vài chuyện quá khứ, cậu sẽ nhớ lại được.”

Miệng nói, mắt Trần Hiểu Lan vẫn là tràn đầy chờ mong nhìn người trong lòng. Nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn thủy chung giữ im lặng, cũng không thừa thãi ban phát cho cô ta một cái liếc mắt. Trần Hiểu Lan trong lòng ngập tràn thất vọng, nhưng vẫn cố gắng xốc lại tinh thần, tự an ủi bản thân, có lẽ anh muốn giữ hình tượng, không muốn trước mặt em gái liếc mắt đưa tình với cô, chỉ cần cô thành công ở lại đây, ngày dài tháng rộng, còn thiếu gì cơ hội được ở chung một chỗ với anh. Lâm Phương Phương không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt đối phương, trong lòng thầm cười lạnh, mở miệng cũng không chút lưu tình.

“Tôi nhớ mình đã từng nói với cô, tôi không thích thân cận với người lạ. Từ nay cô cũng đừng rảnh rỗi không có chuyện gì lại chạy tới tìm tôi.”

“Phương Phương, sao cậu lại có thể làm tuyệt tình như vậy? Mình đã làm gì cho cậu không vui sao? Chỉ là mình có lòng tốt muốn giúp cậu một chút. Dật Phong, anh coi, em cũng chỉ là hảo ý…”

Vừa nói, hai mắt vừa kết hợp đỏ lên, cũng bắt đầu dâng lên chút hơi nước, Trần Hiểu Lan toàn bộ là một biểu tình ủy khuất, mềm mại hướng đến Lâm Dật Phong cầu cứu. Nghe có người gọi thẳng tên mình một cách thân mật như vậy, Lâm Dật Phong lạnh nhạt nhíu mày.

“Trần tiểu thư xin tự trọng một chút, tôi nhớ là giữa chúng ta cũng không phải là quan hệ thân thiết tới mức gọi thẳng tên như vậy. Nếu Phương Phương nhà chúng tôi đã không thừa nhận quan hệ với cô, vậy tôi cũng không ép buộc em gái phải miễn cưỡng. Xin thất lễ!”

Ý tứ trục khách rõ ràng như vậy, Trần Hiểu Lan làm sao nghe không hiểu, nhưng cuối cùng cô vẫn là không cam lòng. Vì cái gì, vì cái gì cô tốt đẹp như vậy anh lại không nhìn ở trong mắt, trước sau một mực cưng chiều sủng nịch cái thứ tùy hứng điêu ngoa Lâm Phương Phương kia, cho dù là em gái ruột cũng không cần chiều chuộng tới trình độ đó. Cũng may, trước khi đến đây, ba Trần đã cho cô biết một bí mật. Nghĩ đến đây, Trần Hiểu Lan thắt lưng cũng thẳng hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phong nói.

“Em không nghĩ chúng ta lại không thân thiết như vậy đâu. Không biết anh còn nhớ Cố Tịch tỉ tỉ không?”

Cố Tịch? Lâm Phương Phương hoài nghi nhìn sang Lâm Dật Phong, trùng hợp nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên có phần cứng ngắc của anh. Cái tên Cố Tịch này cô cũng chưa từng thấy trong tiểu thuyết đề cập qua. Hoặc giả, Lâm Dật Phong này chung quy cũng chỉ là một nam phụ, không có nhiều đất diễn nên tác giả cũng không miêu tả kỹ về cuộc sống cũng như những người liên quan đến anh. Về phần Lâm Dật Phong, nghe nhắc đến tên Cố Tịch anh cũng có chút ấn tượng.

Lúc anh vừa vào đại học thì cha mẹ xảy ra chuyện qua đời, trên vai phải gánh vác nhiều trách nhiệm cùng áp lực, họ hàng bốn phía đều nhìn chằm chằm gia sản của hai anh em, đối thủ cạnh tranh trên thương trường cũng không phải ngồi chơi không. Khinh thường hai anh em anh là trẻ mồ côi liền nghĩ đến cướp đoạt. Nhưng Lâm Dật Phong anh từ năm mười lăm tuổi sau một lần cơ duyên xảo hợp liền cứu mạng một vị lão đại hắc bang, tiếp đó được ông nhận làm con nuôi, truyền thừa lại hết tay chân thuộc hạ cùng mối làm ăn lại cho anh nên anh mới có thể năm mười tám tuổi dùng thế lực hắc bang của cha nuôi dọn dẹp đám người kia được sạch sẽ gọn gàng.

Cố Tịch lúc trước vốn học chung đại học với anh. Nữ nhân này vốn yêu thầm anh từ lâu, lúc nào cũng yên lặng đi theo sau lưng anh, tuy anh không có tình cảm với cô nhưng cũng không bài xích, cũng là mặc cho cô muốn theo thì theo. Không nghĩ đến một lần đó, anh bị người của bang phái khác truy sát, cô ở đâu chạy ra đỡ cho anh một phát súng rồi bỏ mạng. Tuy là anh làm người lạnh lùng có chút nhẫn tâm, tuyệt tình, nhưng phần ân tình này anh cũng không quên, bù đắp với người nhà cô lúc sau này cũng coi như là cơm áo không lo. Hôm nay, Trần Hiểu Lan không biết vì lý do gì lại đem cái tên này nhắc ra một lần nữa. Lâm Dật Phong không khỏi cau mày, lạnh giọng hỏi.

“Vì sao cô biết Cố Tịch?”

Ánh nhìn lạnh như băng của anh khiến cho Trần Hiểu Lan có chút sợ hãi rùng mình, nhưng cũng có chút dâng trào ý chí chiến đấu bất khuất. Nam nhân lãnh khốc tuyệt luân này, nếu mình có thể thu về dưới váy, còn không phải sẽ sủng mình lên trời xuống đất hay sao. Chút đau khổ ngày hôm nay, sẽ càng làm trái ngày sau thêm ngọt mà thôi. Nghĩ vậy, cô liền nhẹ giọng nói.

“Chị Cố Tịch là chị họ bên nhà ngoại của em, lúc chị trước khi mất, vẫn một lòng lo cho anh, nên em nghĩ hôm nay Phương Phương xảy ra chuyện như vậy, em nên thay chị chăm sóc cho bạn ấy mới phải. Mong anh và Phương Phương đừng từ chối em nữa!”

Nghe xong Lâm Phương Phương cười lạnh ở trong lòng. Còn mệt cho Trần Hiểu Lan này nhiều công phu, ngay cả người chết cũng bị cô ta không tiếc lôi ra, cô quả thật cũng muốn xem cô ta còn trò gì nữa, người con gái tên Cố Tịch này cô cũng muốn tìm hiểu đến cùng là có quan hệ như thế nào với anh. Nếu thật sự trong lòng anh, cô ta là một hồi ức khó quên, vậy cô cũng không chần chừ để anh một mình sống chung với nó. Nam nhân trong lòng sẵn có một nữ nhân khác, cô không phải là không có can đảm từ bỏ.

“Được, vậy cô thích thì cứ lưu lại. Thím Hà, thím giúp cô ta sắp xếp phòng ngủ một chút, tốt nhất là cách con càng xa càng tốt!”

Nói xong, Lâm Phương Phương hừ lạnh đứng dậy quay người bỏ lên phòng. Để lại Lâm Dật Phong nhìn theo, trong lòng thấp thỏm không yên. Không phải là cô hiểu lầm gì anh chứ. Không được, anh vừa mới tiến thêm được một bước với cô, anh không thể để tình cảm giữa hai người nảy sinh khúc mắc được. Lâm Dật Phong suy nghĩ vừa động, liền vội vàng đứng lên, định đi theo Lâm Phương Phương tìm cơ hội giải thích, lại nhớ ra trong nhà vừa thêm một cái ngoài ý muốn Trần Hiểu Lan, trong lòng càng thêm chán ghét, quay đầu nói.

“Phương Phương muốn để cô ở lại vài ngày cũng được, nhưng cô tốt nhất biết yên phận cho tôi. Nếu thật sự náo ra cái gì làm phiền cô ấy, cô liền chuẩn bị đem Trần gia nhà cô bồi theo. Hừ!”

Nói xong một câu, anh hừ lạnh bỏ lên phòng, để lại Trần Hiểu Lan sắc mặt tái mét ngồi chôn chân tại chỗ. Nhớ đến câu cảnh cáo anh vừa nói, cô không khỏi rùng mình. Có phải quyết định đến đây của cô là sai rồi không? Không, cô nhất định sẽ làm được anh yêu cô, sủng cô, còn hơn cả đồ chết tiệt Lâm Phương Phương hiện tại, cứ chờ mà xem!