Đây là một loạt tiếng chuông đồng dưới hiên điện Tinh Vu ở vương cung Triệu Quốc. Hàng chuông đồng đã ở chỗ này từ lúc xây dựng cung điện, dã có trăm năm, mỗi khi có mưa gió bồi hồi, sẽ phát ra tiếng chuông thanh thúy như vậy, tháng ngày gió thu thổi muộn cùng mưa xuân kéo dài không nghỉ, thường thường một lần vang lên là cả một đêm.
“Cách lách cách ——”
Đây là thanh âm mành thủy tinh trong điện Tinh Vu bị người ta nhẹ nhàng lay động lại rung xuống va chạm vào nhau. Ân Như Hứa nằm ở trên giường, nghe thanh âm ấy là biết có người tới.
“Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ? Mau ra đây, phu nhân ngủ rồi, không cần đánh thức phu nhân.”
Đây là thanh âm của cung nữ Tồn Thanh hầu hạ nàng trong điện Tinh Vu, Ân Như Hứa thậm chí còn quen thuộc thanh âm của nàng ấy hơn thanh âm Triệu Tư, bởi vì ở trong vô số lần tuần hoàn, nàng và Tồn Thanh ở chung nhiều nhất. Mặc dù có nguyện ý hay không, hết thảy về nàng đều là Tồn Thanh chăm sóc, cung nữ này nghe lệnh Triệu Tư, làm nàng vừa hận lại thương.
Tồn thanh ở bên ngoài nhẹ giọng kêu gọi, nhưng không ai trả lời nàng. Cái chăn mỏng của Ân Như Hứa bị ai kéo ra một chút, trên giường của nàng bò lên một cái thân mình nho nhỏ.
“Mẫu thân, mẫu thân.” Hài tử nhỏ giọng gọi nàng.
“Mẫu thân, người lại bị bệnh sao?” Đây là một hài tử thực ngoan ngoãn, nghe lời lại hiểu chuyện, lúc tới thăm nàng chưa bao giờ lớn tiếng ầm ĩ, giống như sợ lớn tiếng một chút sẽ làm mẫu thân đang bệnh bị kinh sợ.
Tay Ân Như Hứa mềm mại nhưng có chút lạnh bị một đôi tay nhỏ kéo lên, đôi tay nhỏ đó nóng hầm hập, “Mẫu thân, có phải người tưởng niệm quê nhà hay không? Ta nghe người ta nói, người sinh bệnh là bởi vì nhớ nhà, người không cần khổ sở nữa, chờ ta lớn lên sẽ mang người về nhà.”
Nghe lời nói như thế, nội tâm của Ân Như Hứa không có cảm động, mà theo bản năng cảm thấy kinh sợ, nàng muốn duỗi tay che lại miệng hài tử, bảo nó đừng nói nữa, đừng nói loại ra lời nói thế này, đừng dể người kia nghe được! Ân quốc đã bị diệt quốc, không còn nhà để về. Nhưng nàng không nhúc nhích được, thân thể của nàng không để nàng tự mình động đậy.
Ân Như Hứa thấy khuôn mặt hài tử trẻ con cùng ánh mắt nhu mộ nghiêm túc, còn xuyên qua mành thủy tinh, thấy được nam nhân đứng ở ngoài mành kia. Triệu Tư lẳng lặng đứng ở đó, như là một bóng dáng đáng sợ, ánh mắt hắn lạnh băng, giống như băng tuyết không hề có độ ấm đâm vào người.
Nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
“Phu nhân, tiểu điện hạ…… Tiểu điện hạ trượt chân rơi xuống nước, đã, đã đi, ngài không cần khổ sở, ngài sẽ còn có hài tử khác ……” Tồn Thanh khóc lóc nói với nàng. Dùng đôi tay hài tử chết đuối, nhẹ nhàng nâng nàng.
Thân thể Ân Như Hứa đang khóc lớn, vì tan vỡ mà co rút, nhưng bên trong Ân Như Hứa đã không còn sức lực làm ra phản ứng dư thừa, nàng chỉ cảm thấy lạnh, tựa hồ chính là nàng bị người ném vào trong nước.
Hài tử mặt xanh trắng, tay nhỏ lạnh băng, đã không có hơi thở. Chuông đồng dưới điện Tinh Vu vang lên một đêm, cung yến vũ nhạc trước điện Triệu Tư cũng vang lên một đêm.
Gió thu hiu quạnh, quan tài lạnh lùng đưa đi.
……
“Khiếu Khiếu, Khiếu Khiếu?”
“……”
“Làm sao vậy, có phải nàng bị ác mộng hay không, sao lại khóc thành như vậy?” Ốc Đột lau nước mắt trên mặt nàng.
hắn ngủ đến nửa đêm, nghe thấy áp lực tiếng khóc, phát hiện thê tử dường như thở không nổi cuộn ở một bên, nhắm mắt lại khóc, vội đánh thức nàng.
Ân Như Hứa còn chưa thể hoàn hồn, hoảng hốt mà nằm yên không nhúc nhích, nàng đầy người mồ hôi lạnh, nước mắt rơi xuống, trên má cũng là một trận đau buốt.
Phát giác lòng bàn tay nàng lạnh băng, Ốc Đột gắt gao cầm nàng tay, thuận tiện chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng ngực mình, “Ổn rồi, ổn rồi.”
Ân Như Hứa qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần từ trong đầm lầy ác mộng, nàng khống chế không được mà phát run, liều mạng chui vào trong lòng ngực Ốc Đột.
Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp, nàng nghĩ, đến tột cùng khi nào là mộng? hiện tại sao? Hay là Ân Như Hứa trong điện Tinh Vu kia?
Ốc Đột phát hiện nàng không thích hợp, mày rậm nhăn lại, từ trên giá bỗng nhiên cầm áo choàng, bao lấy chính mình và Ân Như Hứa, sau đó đi nhanh ra khỏi vương trướng. hắn mang theo Ân Như Hứa lên ngựa, chạy băng băng đến cánh đồng hoang vu bên ngoài bộ tộc.
Có tộc nhân tuần tra ban đêm phát giác động tĩnh, còn tưởng rằng đã xảy ra cái gì, khẩn trương chạy tới, Ốc Đột nói: “Là ta, không có việc gì.” Sau đó cũng không dừng ngựa, trực tiếp chạy vội ra ngoài.
Lúc này là nửa đêm, bên ngoài một mảnh đen nhánh, ngồi trên lưng ngựa chạy băng băng, gió lạnh ập vào mặt. Ân Như Hứa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng kéo cương ngựa trong tay Ốc Đột, hai mắt đỏ bừng mà nhìn đêm tối phía trước, giục ngựa chạy như điên.
Cho đến nàng hoàn toàn thoát lực, Ốc Đột mới tiếp nhận cương ngựa trong tay nàng, “Tốt hơn chút nào chưa?”
Ân Như Hứa dựa đầu vào trên ngực hắn, nghe tiếng động nơi đó, nhỏ giọng ừ một tiếng.
“Lạnh hay không? Chúng ta trở về.”
Tia nắng ban mai, chân trời hiện ra một bạch tuyến, bạch tuyến này xua tan đêm tối, làm màu sắc tối âm trầm biến thành màu lam ủ dột, chờ đến lúc thái dương đi ra, màu lam ủ dột lại biến thành màu lam trong sáng.
“Lúc nàng nằm mơ sao lại khóc đến nhỏ giọng như vậy, ta nghe cũng khó chịu, nếu nầng muốn khóc, lớn tiếng khóc lên, cũng sẽ không nghẹn đến mức khó chịu như vậy.” Ốc Đột bọc Ân Như Hứa, chậm rãi đi về bộ tộc.
Ân Như Hứa: “Trong mộng không dám khóc, có một người làm ta sợ hãi đang nhìn ta.”
Ốc Đột: “Người nào làm nàng sợ hãi như vậy?”
Ân Như Hứa: “…… Ta không nhớ rõ là ai, chờ ta nhớ tới, sẽ nói cho chàng.” Nàng ôn tồn mà ôm cổ Ốc Đột, trong lòng lại suy nghĩ, người kia tóm lại là phải chết.
……
“Về sau cũng không thể lại phi ngựa như vậy, mấy tháng này phải dưỡng một chút, thân thể công chúa tuy nói mấy tháng này tốt hơn, nhưng cũng không thể so với những phụ nhân cường tráng, vẫn nên bớt lăn lộn mới được, tốt nhất trước đừng cưỡi ngựa, như vậy hài tử mới có thể yên ổn sinh ra.”
“Ừ, ta đã biết.”
Ân Như Hứa cùng với Ốc Đột nửa đêm đi ra ngoài cưỡi ngựa một trận, Ân Như Hứa bình tĩnh lại liền có một dự cảm khó hiểu, cho người đi gọi y sư đến bắt mạch. Nàng vốn dĩ chỉ suy đoán, kết quả thật sự bị nàng đoán đúng. Nàng có thai, cần dưỡng thai.
Tin tức này vừa truyền ra, liền có người truyền đến vô cùng kì diệu, đầu tiên là có người nói khó trách hơn nửa đêm tộc trưởng đột nhiên chạy ra, sau lại truyền thành hơn nửa đêm đột nhiên có lưu quang lọt vào vương trướng, tộc trưởng và thê tử mới lánh ra ngoài, nói nhi tử của tộc trưởng trời sinh dị tượng, tất nhiên là nhân vật khó lường.
Tin tức cũng không biết thế nào truyền tới các bộ tộc, thực nhanh có các bộ tộc phụ thuộc khác tới tặng lễ, lại rất là náo nhiệt một trận.
Đối với hài tử mới đến, Ân Như Hứa phi thường bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn Ốc Đột không ngừng xoa tay. Ốc Đột biểu hiện thật cao hứng, bộ tộc tới chúc mừng, hắn đều khó được nể tình nhất nhất đều gặp, còn riêng dặn Ô Thiên Châu gọi phụ nhân trong tộc ừng sinh dục vài hài tử tới đây, để các nàng chiếu cố Ân Như Hứa nhiều hơn.
Hầu hạ bên người Ân Như Hứa phần nhiều là cung nữ tuổi trẻ, có các phụ nhân này, liền trật tự hơn nhiều.
Mặc kệ là Ân quốc hay thảo nguyên, Ốc Đột là nam nhân tuổi này, bình thường đều đã có hài tử, hiện tại rốt cuộc truyền ra tin vui, toàn bộ tộc đều thập phần cao hứng. Tuy rằng không giống các quốc gia Trung Nguyên rất coi trọng người thừa kế quân vương, nhưng nếu tộc trưởng anh minh có người thừa kế ưu tú, không thể nghi ngờ là làm người ta cảm thấy an tâm, đó đại biểu cho ngày tháng an ổn của bọn họ có thể kéo dài.
Ân Như Hứa còn viết thư đưa về Ân quốc. Từ lúc nàng liên hôn gả đến thảo nguyên, thảo nguyên và vài toà thành nhỏ Ân quốc ở nơi giáp giới đã không còn phát sinh va chạm, Ốc Đột quản thúc các bộ tộc tản mạn khắp nơi chung quanh, không để bọn họ sinh sự nữa, hai bên quan hệ hòa hoãn hơn. Hơn nữa thương đội lui tới đông hơn, liền có thành trì bắt đầu nguyện ý để một ít người bộ tộc hiền lành vào thành, cũng cho phép bọn họ ở trong thành buôn bán cư trú.
Ân Như Hứa đưa thợ thủ công tới thảo nguyên, trong mấy tháng này quen thuộc sinh hoạt trong bộ tộc, sau đó tuyển chọn người học, đồng dạng làm cho khí thế ngất trời.
So sánh với bên này, Triệu Tư lại không được tốt như vậy. hắn vì nhanh chóng phát binh thảo nguyên, tự mình mang binh tấn công Du quan, muốn sớm một chút kết thúc chiến dịch vẫn giằng co này. Con người hắn xác thật có chút mưu trí, trong vòng nửa tháng công phá Du quan, chính là tườn giữ Du quan cũng có người tài ba tương trợ, dùng gián kế ly, làm chủ soái Tấn Quốc và Triệu Tư sinh ra hiềm khích, cuộc chiến cuối cùng quân đội Tấn Quốc không nghe Triệu Tư điều phái, tự tiện hành động, làm cho mấy vạn đại quân thân hãm tử thành, tổn thất thảm trọng.
một trận cho dù thắng, cũng là thắng thảm, đối với Tấn Quốc mà nói, càng không đáng giá.
Vốn tưởng rằng lấy được Du quan, bọn họ có thể một hơi thẳng đến đô thành Lỗ Quốc, đến lúc đó cũng coi như là có thể giảm bớt tổn thất, nhưng sau Du quan có một thành nhỏ kiên cố, lại ngăn cản đại quân đi xuống. một lần cản trở này lại là nửa tháng, giống như một cay gai đâm vào mắt Triệu Tư.
Tấn Quốc vào thời điểm này tuyên bố triệt binh, trực tiếp vứt bỏ minh hữu là Triệu Quốc này.
Triệu Tư quả thực bị Tấn Vương ngu ngốc chọc cho muốn cười, đặc biệt là đối phương thế nhưng luôn miệng nói hắn không biết chỉ huy, khiến cho Tấn Quốc tổn thất đông đảo lương binh, nếu Tấn Vương ở trước mặt hắn, Triệu Tư tuyệt đối có thể một kiếm chém chết lão bất tử kia.
“Tấn Quốc này thật sự đáng giận! Vào lúc này triệt binh, đối với bọn họ có chỗ tốt gì!” chúng tướng dưới trướng Triệu Tư đồng dạng phát hỏa, một đám đều mắng lên.
“Xác thật cũng không thể tiếp tục nữa, chuyện tới bây giờ đã là tên đã trên dây không thể không bắn, cho dù Tấn Quốc triệt binh, chúng ta cũng phải đánh hạ cái hoàng thành nho nhỏ này!”
“Vương, ngài có biện pháp nào công phá hoàng thành?”
“Từ mấy ngày nay hoàng thành đủ loại chuyện, xem ra bọn họ đã sớm tính toán bỏ Du quan, trú đóng ở hoàng thành.” Triệu Tư chỉ địa đồ, “Chúng ta không đánh hoàng thành, đường vòng đến Lang Chu.”
hắn chuẩn bị đi một hiểm lộ, nếu có thể thành công, lấy đô thành Lỗ Quốc tuyệt không phải vấn đề. Đáng tiếc, hắn chú định là làm cái gì đều không thể thành công, hiểm lộ thành hiểm cảnh, suýt nữa làm hắn để lại mệnh tại nơi đó. Lỗ quân giống như sớm biết hắn sẽ đi Lang Chu, hoả lực tập trung hai mươi vạn chờ hắn tới. một trận đó, hai quân nhân số chênh lệch không ít, Lỗ quân lại vì bảo hộ gia viên mà tử chiến đến cùng, khí thế áp đảo nhiều lần Triệu quân đang thất ý, dù Triệu Tư bản lĩnh thông thiên cũng khó có thể ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể nhìn binh bại như núi đổ.
Nếu không phải được tâm phúc liều chết cứu giúp, chỉ sợ hắn cũng chết ở nơi đó.
hắn bị thương không nhẹ, mang theo một bộ phận nhỏ tàn binh bôn đào về nước. Khi đi thanh thế to lớn, trở về lại nghèo túng chật vật, đánh một trận đầu voi đuôi chuột như vậy, Triệu Tấn hai nước vốn là liên minh không vững chắc liền lập tức liền tan vỡ.