Triệu Quốc cùng với Tấn Quốc liên hợp tấn công Lỗ Quốc lại liên tiếp thất lợi, mấy lần chiến dịch bại nhiều thắng ít, ở Du quan càng tổn binh hao tướng, đến chủ soái Tấn Quốc còn suýt nữa thân vẫn tại đây.
Chiến sự giằng co, lúc này nếu thu binh, hai nước Tấn Triệu đều không được chỗ tốt nào, ngược lại oan uổng tổn thất lượng lớn lương thảo và tính mạng quân sĩ. Triệu Vương và Tấn Vương làm sao cam tâm, nhưng nếu kiên trì tấn công, lại không ai nắm chắc có thể mau chóng đánh hạ. Triệu Tư thu được chiến báo tiền tuyến, lại một lần hối hận lúc trước liên minh.
Sớm biết như thế, hắn nên cùng Lỗ Quốc liên hôn, ai biết ở trong thế giới nguyên bản Lỗ Quốc vốn không chịu nổi một kích, lần này thế nhưng giống như thần trợ, có thể cường ngạnh chống đỡ hai nước liên hợp lâu như vậy. Đại tướng Ngột Cừ thủ thành kia càng làm Triệu Tư đau đầu, đó vốn dĩ hẳn là một mãnh tướng tương lai được hắn thu vào dưới trướng, hiện tại lại trở thành địch nhân, quả thực khiến người ta nội thương.
“Quốc quân, thật sự còn muốn tiếp tục đánh nữa?”
“Đánh!” Triệu Tư chém đinh chặt sắt nói. hiện giờ đã không phải chính hắn có thể quyết định, trong triều các loại tiếng lao xao đẩy hắn về phía trước. một trận này hắn không chỉ muốn đánh, còn cần thiết phải đánh một lần toàn thắng, nếu không đừng nói tấn công Ân quốc và thảo nguyên, bên trong Triệu Quốc cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Triệu Tư muốn đích thân đi Du quan, tin tức đã truyền ra trước, Tấn Triệu Lỗ ba nước đều có chút chấn động. Ở Triệu Quốc cũng không phải toàn bộ đều trung tâm với Triệu Vương tuổi trẻ này, còn có một bộ phận người vẫn nguyện trung thành với Dư Thương Quân, thúc phụ hắn, có rất nhiều người muốn nhìn trò hay.
Tấn Quốc lại còn có càng nhiều suy đoán, cảm thấy Triệu Vương này là nghĩ đến tiện nghi lớn hơn nữa. Vốn dĩ quân đội hai nước do Tấn Quốc làm chủ, nhưng Triệu Tư vừa ến, lấy thân phận quốc quân của hắn, đương nhiên chính là thống soái. Từ đó, một khi Du quan bị công phá, được nhiều chỗ tốt nhất chẳng phải chính là Triệu Quốc. Tấn Quốc bên này lại muốn Triệu Tư xuất lực, lại không muốn bên ta bị giảm ích lợi, chỉ có thể ngầm làm một ít động tác.
Còn Lỗ Quốc, bọn họ có thể khổ thủ lâu như vậy, sau lưng không thể thiếu quốc gia chung quanh âm thầm duy trì, đặc biệt là Ân quốc, chiến mã từ thảo nguyên tới, bản địa sản xuất lương thực, thậm chí binh khí, hai bên xem như giai đại vui mừng.
Bên này chiến cuộc giằng co, bộ tộc Ô Đồ xa ở thảo nguyên khó được nghênh đón một năm được mùa, trên thảo nguyên sản vật và tài nguyên cuồn cuộn không ngừng được vận chuyển vào nội địa Trung Nguyên, lại có xe ngựa chuyển vật tư vận đến thảo nguyên. Nơi mấy bộ tộc tụ cư ngày càng náo nhiệt, cuộc sống của mọi người cũng có thể thấy là giàu có lên.
Mùa hạ qua đi, trên thảo nguyên nghênh đón ngày mùa thu, trên mảnh đất rộng lớn, càng hiện rõ ngày mùa thu trời cao khí sảng và khoáng đtạ. Mọi ngườiđã bắt đầu bận rộn công việc chuẩn bị cho bắt đầu mùa đông, ra ngoài săn thú thành việc các nam nhân bộ tộc yêu nhất.
Nếu nói bắn cung, đương nhiên không ai có thể so sánh bới tộc trưởng Ốc Đột bộ tộc Ô Đồ, mọi người sớm biết hắn lợi hại, mấy năm trước còn có người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày muốn tỷ thí với hắn. Mấy năm nay cơ bản không ai nguyện ý phản ứng với hắn, các nam nhân tự mình chơi của mình, không mang theo hắn cùng đi, rốt cuộc ai cũng không muốn nhìn thứ yêu nghiệt như vậy tới đả kích mình.
Cho nên, Ốc Đột ra cửa săn thú thường là một mình, hiện giờ chính là mang theo Ân Như Hứa.
“Bắn tên nàng đã học không sai biệt lắm, có thể ra cửa thực chiến. Chỉ học bắn mũi tên ra cũng không thật sự bắn trúng cái gì, học bắn tên học cũng không có tác dụng. đi, chúng ta đi săn mấy com hồng hồ ly trở về làm mũ cho nàng.” Ốc Đột nói như vậy với ‘học sinh’ của mình, sau đó tìm một ngày, đúng lý hợp tình mang theo nàng chạy ra đi chơi điên vài ngày.
Bọn họ chỉ hai người, cưỡi ngựa đi rất xa, từ lúc thái dương mới vừa lên đến khi ánh trăng xuất hiện, bình nguyên mênh mông vô bờ chỉ có hai người bọn họ. Ân Như Hứa ban đầu tự mình cưỡi ngựa, cưỡi lâu rồi thấy buồn ngủ, Ốc Đột liền ôm nàng tự mình bảo hộ trước người, để cho nàng dựa vào người mình ngủ. Con ngựa của Ân Như Hứa đi theo sau ngựa của Ốc Đột, ngoan ngoãn cùng nhau chạy chậm.
Ân Như Hứa luôn không tìm thấy con mồi, bởi vì những vật nhỏ đó đều giỏi ẩn nấp, chúng nó đã sinh sống thật lâu trên mảnh thảo nguyên này, quen thuộc nơi này. Nếu chỉ một mình Ân Như Hứa, đại khái nàng sẽ không thu hoạch được gì, nhưng nàng còn mang theo một con trai của lang thần, tộc trưởng Ốc Đột của nàng sinh ra ở thảo nguyên, hiểu biết hết thảy nơi này, bao gồm cả đám gia hỏa giảo hoạt đó.
Ốc Đột mỗi lần nhìn thấy con mồi, đều túm túm Ân Như Hứa trước, để nàng xem, sau đó cho nàng ra tay.
Mười phát trượt cả mười.
Ân Như Hứa vừa mới có thể bắn trúng bia ngắm bất động, hiện tại để cho nàng bắn loại động vật có thể chạy linh hoạt này, thật sự làm khó nàng. Nhưng Ốc Đột làm không biết mệt, mỗi khi nhìn thấy nàng bắn không trúng, cũng không biết vì sao lại đặc biệt cao hứng.
Bọn họ gặp một đám hoàng dương, Ân Như Hứa bắn ra một mũi tên, bị một con hoàng dương hất bay mũi tên.
Ân Như Hứa: “……?”
Ốc Đột: “Ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy có người bắn hoàng dương bị hất mũi tên đi ha ha ha!” hắn cười đấp lên đùi mình.
Ân Như Hứa cầm cung khoa tay múa chân với hắn một chút, làm bộ hù dọa hắn. Ốc Đột càng muốn cười đến chết, nói với nàng: “Tới, nàng bắn ta trước thử xem.”
Ân Như Hứa: “nói bậy.”
Ốc Đột: “không, ta không nói bậy, nàng bắn để ta nhìn một chút trước, cái lực đạo này của nàng, ta giơ tay là có thể bắt được mũi tên.”
Vì hắn luôn mãi yêu cầu, Ân Như Hứa thả một mũi tên về phía hắn, Ốc Đột không tránh không né, quả nhiên như tia chớp trảo một cái đã bắt được mũi tên. “Chính xác còn tạm, lực đạo không được.” Ốc Đột đem mũi tên trên tay cắm trở về túi đựng tên cho Ân Như Hứa.
đuôi mũi tên của Ân Như Hứa được hắn sơn lên dấu hiệu màu đỏ.
“Đừng có gấp, chúng ta từ từ tới, khẳng định có thể làm được.” hắn cười nhạo công chúa xong, lại dùng sức ôm người ta tung lên bầu trời, khôi hài vui vẻ.
Hai người lang thang không có mục tiêu đi nơi nơi, Ân Như Hứa ngẫu nhiên sẽ lo lắng không biết đường về, Ốc Đột lắc đầu bật cười, “Ta đương nhiên biết nên trở về như thế nào, lo lắng cái này làm gì…… Ai, Khiếu Khiếu nàng xem bụi cỏ bên cạnh kia có cái gì động, nhìn thấy con thỏ không, mau, nhanh bắn đi!”
Ân Như Hứa cũng khẩn trương lên, cẩn thận kéo cung, bắn con thỏ. Bá một tiếng, mũi tên lông đuôi điểm hồng chui vào hang, con thỏ chạy mất.
Ốc Đột: “Ha ha ha ha!”
Ân Như Hứa bị hắn cười bực, nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào. Ốc Đột giơ tay: “Thôi thôi thôi, ta không cười, không dám!”
“Con thỏ này chạy không được, tới.” hắn nhảy xuống ngựa, thuận tay ôm Ân Như Hứa xuống ngựa, mang theo nàng tìm tìm ở chung quanh, quả nhiên tìm ra một cái hang khác, “Nàng chờ ở đây, chờ lát nữa con thỏ chui ra, nàng đè nó lại.”
Ân Như Hứa: “Con thỏ vì sao chui ra từ nơi này, vì sao chàng biết?”
Ốc Đột: “Ta chính là biết.” hắn tìm được cái hàng khác, lăn lộn trong chốc lát, ngồi xổm trước một cái hang kia. Cũng không biết làm cái gì, qua một lát, Ân Như Hứa quả nhiên nghe được một ít động tĩnh. Nàng ngừng thở, ngồi quỳ trên mặt đất nhìn cái hang trước mặt, mơ hồ nhìn thấy bóng con thỏ.
“A! Bắt được! Ốc Đột!”
Ân Như Hứa một phen đè lại con thỏ đột nhiên ngoi đầu, đây là lần đầu tiên nàng tự tay bắt được một con thỏ, có chút kích động mà ấn đám lông xù xù đang giãy giụa, bởi vì cách này không được, thủ pháp mới lạ, túm lấy nó đến lông lá cũng lộn xộn.
“Ốc Đột, nhanh, nó muốn bỏ chạy!”
Ốc Đột nhìn đủ nàng giống tiểu nữ hài kích động như vậy, ra tay túm lỗ tai con thỏ, giúp đỡ nàng. “Xem, con thỏ nàng bắt.” hắn cầm theo con thỏ quơ quơ ở trước mặt Ân Như Hứa.
Con thỏ bị buộc chặt trong túi đặt ở lưng ngựa, hai người tiếp tục đi về phía trước.
“Khiếu Khiếu, xem bên kia.” Ốc Đột lại một lần chọc chọc tức phụ.
Ân Như Hứa nhìn bên kia một cái, không động thủ.
Ốc Đột: “Khiếu Khiếu, là hồ ly lưng đỏ.”
Ân Như Hứa: “…… chàng tới.”
Được rồi. Ốc Đột giương cung, kéo đến một nửa lại thả trở về, giơ tay rút ra một mũi tên từ túi tên của Ân Như Hứa, kéo cung thật căng bắn ra. Đương nhiên là hắn sẽ không thất bại, con hồ ly lưng đỏ chạy ra vài bước, lại vừa lúc bị Ốc Đột thấy rõ tiên cơ bắn trúng cổ. hắn nhìn Ân Như Hứa vẫn không có phản ứng gì, ruổi ngựa đi nhặt hồ ly về.
Về sau mặc kệ hắn bắn cái gì, đều rút tên của Ân Như Hứa, chính là không dùng tên của mình.
“không được dùng mũi tên của ta, sắp bị chàng dùng hết rồi.”
“Vậy lần tới chính nàng bắn tên?”
“…… Ta tự mình bắn tên.”
Vẫn là không bắn trúng cái gì.
Bắn không trúng thì bắn không trúng, Ân Như Hứa cũng không nhụt chí, một mũi tên mình bắn không trúng, gọi Ốc Đột một tiếng, Ốc Đột bên cạnh liền bắn một mũi tên qua, thường thường là có thể thu hoạch.
Đến buổi tối, bọn họ ngồi ở bên cạnh đóng lửa trại, sao trời vô ngần mà yên lặng, vẫn bất biến ngàn năm vạn năm, chỉ cần nằm xuống, cả người có thể chìm vào mảnh đất dưới thân, quên đi hết thảy.
Ban đầu Ân Như Hứa không ngủ được, hoàn cảnh đơn sơ này, nàng chỉ có thể dựa vào Ốc Đột nửa nằm. Ốc Đột liền ôm nàng, ca hát cho nàng. Tay hắn thô ráp lại dày rộng, vỗ trên đầu rất có trọng lượng, Ân Như Hứa bị hắn dùng cằm chống lên đầu xướng một lát liền ngủ rồi.
Ngẫu nhiên Ân Như Hứa cũng sẽ hát bài hát Ân quốc cho hắn. Ân quốc chú ý âm luật tương hòa, từ ngữ trau chuốt đến thanh lệ hoa mỹ, giai điệu phải uyển chuyển êm tai. Nàng hát giống con người nàng, uyển chuyển tinh xảo, giống một mộng đẹp Nam Quốc sâu trong thảo nguyên. Nàng dựa vào đầu vai Ốc Đột ca hát, Ốc Đột liền an tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, hai mắt và trời sao sau lưng hắn lóe sáng.
Ra ngoài không thuận tiện giống như ở bộ tộc, bọn họ tuy mang theo cũng đủ nước uống lại không thể tắm rửa mỗi ngày, nếu trên đường gặp bnước, Ân Như Hứa liền khó tránh khỏi muốn rửa ráy, thừa dịp thái dương vẫn còn, nước có chút ấm, Ân Như Hứa cởi bỏ quần áo, xõa tóc xuống nước tẩy tẩy mồ hôi trên người.
Phía sau bỗng nhiên một cái thân hình cường tráng mà quen thuộc ôm lấy.
Chìm vào trong nước, bị dòng nước vây quanh, cùng chìm nổi trong nước, hồ nước lạnh băng bị một thân hình cực nóng xua tan, giờ phút này cũng chỉ có hai người trong thiên địa, hòa tan thành bộ dáng lúc ban đầu sinh mệnh giao hòa.
……
Hai người đơn độc ở chung lâu rồi, thật giống như chỉ còn lại mình bọn họ, không thấy dấu vết bộ tộc khác, cũng không có những người khác xuất hiện, chỉ là làm bạn cùng nhật nguyệt như vậy, cưỡi ngựa chạy băng băng trên cánh đồng bát ngát. Trong hoảng hốt, Ân Như Hứa đã quên mình là công chúa Ân quốc, quên đi thống khổ từng bị nhốt ở một mảnh nhỏ hẹp trong trời đất.
Nàng cảm thấy mình giống như biến thành một vơn gió, hoặc là một đám mây.
“Tới, chúng ta cần phải trở về.” Nghe Ốc Đột nói như vậy, nàng còn có chút mất mát.
Ốc Đột đã nhìn ra, xoa xoa đầu nàng, trán dựa vào trán nàng, “Lần sau lại mang nàng ra ngoài chơi, ta còn có rất nhiều nơi có thể đưa nàng đi.”
“Chờ tiếp theo, nàng có thể tự mình đánh được con mồi.”
Ân Như Hứa cảm thấy hắn đang dỗ mình vui lên, còn thấy cao hứng.