Thân
hình của tất cả mọi người đều khựng lại, không ngừng đảo mắt tứ phía, muốn tìm
xem luồng áp lực vô hình này đến từ đâu.
Nhưng
nhìn rất lâu, luồng khí thì vẫn còn, mà lại chẳng có ai xuất hiện, người nào cũng ngơ
ngác không hiểu gì, chính lúc này, tôi thấy trên mặt Lương Triều Sinh lộ ra nụ
cười nhàn nhạt.
Tình
hình này, cứ như Lương Triều Sinh đã sớm biết từ trước, trong lòng đầy nghi hoặc,
mắt cũng dán chặt vào người Lương Triều Sinh.
Bỗng,
Lương Triều Sinh móc từ trong người ra một bình ngọc, sau đó ném bình ngọc vào
giữa đĩa tròn.
Bình
ngọc rơi xuống đĩa tròn, đột nhiên, một dòng máu đỏ tươi từ từ xuất hiện, tôi
cũng nhìn thấy, máu tươi chảy ra từ trong bình ngọc, đã bị đĩa tròn hút vào trong.
Sau
đó, bên dưới đĩa tròn, bắt đầu vang ra những âm thanh chói tai, giống như là có
thứ gì đó muốn bò ra từ bên dưới.
- Khốn nạn, ông muốn chết à?
Thời
khắc này, gã áo choàng đen phẫn nộ, gầm lên một tiếng với Lương Triều Sinh, gã
ta hình như biết bên dưới kia có thứ gì.
Lẽ
nào, người của chúng tôi bên này không hề biết bất cứ chuyện gì sao?
Tôi
cảnh giác nhìn đĩa tròn kỳ dị, lúc này, trên đĩa tròn, phát ra luồng ánh sáng
máu đỏ, trong luồng sáng, còn mang theo rất nhiều khí huyết sát, khiến cho người nhìn có cảm giác lạnh toát sống lưng.
Cảm
nhận được tình hình, chúng tôi đều cả kinh, xem ra, thực sự sắp xảy ra chuyện rồi.
Lúc
này đi cảm nhận kỹ, thì luồng áp lực vô hình kia chính là đang truyền ra từ
phía dưới đĩa tròn, luồng khí này đủ để trấn áp bất kỳ người nào, hoặc là nói,
tất cả mọi người.
Biểu
cảm trên mặt Lương Triều Sinh bắt đầu trở lên điên cuồng, sau đó ông ta bật cười
lớn.
- Ha ha ha! Tôi xem, bây giờ còn ai ngăn cản được tôi, còn ai?
Lương
Triều Sinh cười như điên dại, lúc này cả người ông ta đứng thẳng ở giữa đĩa
tròn, ánh mắt gã áo choàng đen lộ ra sát khí.
- Lão khốn, ông có biết không, nếu thứ đó ra ngoài, tất cả người ở trong
này đều không một ai sống sót ra khỏi đây, bao gồm cả bản thân ông.
Tiếng
nói phẫn nộ của gã áo choàng đen vang ra, nhưng Lương Triều Sinh lại tỏ ra
không quan tâm, vẻ điên cuồng trên mặt càng thêm sâu.
- Chết? thứ cái người nuôi, cuối cùng chẳng phải vẫn thả ra ngoài sao? Tôi
chỉ giúp các người sớm một bước thôi, có gì đáng sợ nào? Sao? Thứ của các người
nuôi, mà cũng sợ rồi à?
- Ha ha ha!
Nói
xong Lương Triều Sinh lại cười ngặt nghẹo, ông ta nhất định bị điên rồi, hoàn
toàn không quan tâm tất cả mọi chuyện nữa.
Mặc
dù tôi không biết bên dưới có gì, nhưng tôi biết, thứ này nguy hiểm chí mạng.
Lúc
này Hoàng Tiểu Tiên đã quay về bên tôi, tôi thấy cảm xúc trên mặt chị ta nặng nề,
tôi hỏi Hoàng Tiểu Tiên, tình hình bây giờ, chúng tôi còn có thể thoát thân
không?
Hoàng
Tiểu Tiên nhíu mày, nói với tôi, cả căn phòng đá này đã bị luồng khí kia phong
tỏa, bây giờ muốn đi, trừ phi ngăn cản thứ đang toát ra luồng khí kia lại, bằng
không nếu thứ đó ra tay, chỉ có một con đường, đó là chết!
Nghe
Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, lòng tôi nghẹn lại, khủng bố vậy sao? Lẽ nào tình hình
hiện giờ của chúng tôi, là có muốn chạy cũng không chạy nổi?
Cứ
để mặc cho người ta cắt cổ? luồng khí vẫn tiếp tục lan ra khắp căn phòng, thứ
bên dưới đĩa tròn chưa xuất hiện, hình như đang chuẩn bị gì đó.
Mặt
mày Lương Triều Sinh co giật, trong ánh mắt chỉ toàn lại sự điên cuồng, mục
đích của ông ta rốt cuộc là gì?
Vào
lúc ai cũng đang lo lắng dè chừng, mà ông ta vẫn còn như vậy? lẽ nào ông ta rất
tự tin về thứ đang nằm trong tay ông ta sao?
Lòng
tôi bắt đầu thấy bất an, bố tôi cũng đã về bên cạnh gã áo choàng đen, sắc mặt
gã ta khó coi đến cực điểm, sau đó, tôi thấy trong tay gã xuất hiện một bình ngọc.
Kế
đó, gã ta ném bình ngọc vào trong đĩa tròn, lại là một chút máu.
Thật
không ngờ, ngay khi máu chảy ra từ trong bình bị đĩa tròn hút vào trong, luồng
áp lực như đã dừng lại trong vòng vài giây.
Ngay
sau đó, luồng áp lực lại xuất hiện.
Ánh
mắt gã áo choàng đen khẽ lóe qua tâm trạng bất lực, lầm bầm nói:
- Nguy to rồi, không được, bây giờ thứ đó đã bị đánh thức hoàn toàn, lão già kia rốt cuộc
đang nghĩ gì?
Nói
xong, gã áo choàng đen nhìn Lương Triều Sinh, sắc mặt Lương Triều Sinh vẫn vô
cùng tự tin, nhìn gã áo choàng đen, nói:
- Sao thế, ông cho rằng môn phái âm thi bị diệt vong là không có lý do gì
sao?
- Không phải là vì chúng tôi nảy ra tâm tư phản bội, ông cho rằng Tôn Đại
Phật đứng phía sau kia sẽ sợ chúng tôi phản bội? ông sai rồi, là bởi vì môn
phái âm thi đã phát hiện ra pháp môn khống chế thứ này, cho nên mới bị diệt
vong, hắn muốn ngăn chặn khả năng này, đáng tiếc, suy tính trăm lần nhưng vẫn
có sơ hở, ha ha ha!
- Môn phái âm thi năm đó hi sinh cả tông môn, cũng chỉ vì ngày hôm nay, chỉ
cần khống chế được thứ này, đến lúc đó, những ai từng động vào môn phái âm thi,
tôi sẽ tiễn từng người từng người một lên đường, để tất cả bọn chúng phải trả nợ bằng
máu!
Ánh
mắt Lương Triều Sinh chỉ toàn là thù hận, nếu như có thể, ngay bây giờ ông ta sẽ
giết hết những thế lực năm đó bao vây hủy diệt môn phái âm thi.
Thứ
bên dưới đĩa tròn, hình như có thể giúp ước nguyện của ông ta trở thành sự thật,
điều này khiến lòng tôi càng thêm tò mò, bên dưới đĩa tròn, rốt cuộc có thứ gì?
Mà
Lương Triều Sinh lại có thể tự tin đến vậy?
- Lương Triều Sinh, ông phải biết, có vài thứ, đến cuối cùng cũng không phải
là của bản thân, ông làm như vậy, sớm muộn cũng tự rước họa vào thân.
Tiếng
nói của gã áo choàng đen vang vọng khắp căn phòng đá, lúc này, hình như gã vẫn
muốn ngăn cản Lương Triều Sinh, nhưng tôi biết, hiện tại Lương Triều Sinh đã
hoàn toàn biến thành một kẻ điên rồi, muốn ông ta dừng tay, là chuyện không thể.
- Ha ha ha, muốn tôi dừng tay? Ông cảm thấy có khả năng à? Đây chính là hi
vọng phục thù duy nhất của tôi, cũng chính là gửi gắm của cả môn phái âm thi,
ông cảm thấy tôi sẽ dừng tay sao?
Lương
Triều Sinh rú lên như một con mãnh thú đã phát điên, lập tức đĩa tròn vang ra
những âm thanh trầm đục, thậm chí đã rung lên.
Nhìn
thấy vậy, lòng tôi cả kinh, không hay, thứ đó hình như muốn ra ngoài rồi? mặc
dù tôi không biết bên dưới kia rốt cuộc có thứ gì, nhưng tôi biết, nếu thứ đó
xông ra khỏi đĩa tròn, sẽ lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mà
đến lúc đó, tất cả những người ở đây, thực sự đều sẽ chết sao?
Tôi
nhìn chằm chằm đĩa tròn, chỉ sợ bên trong sẽ chui ra thứ gì, mà âm thanh trầm đục
cứ càng lúc càng dồn dập hơn.
Thình!
Thình!
Những
âm thanh chói tai cứ không ngừng đâm vào trái tim của tất cả mọi ngời, sắc mặt
Cửu chấp sự lạnh tanh, không nói lời nào,
Ầm
ầm…
Cuối
cùng, ‘ầm ầm’ một tiếng vọng khắp căn phòng đá, đĩa tròn đã bị bay văng ra, một
luồng khí huyết sát nồng nặc toát ra ngoài.
Kế
đó, tôi nhìn thấy một cánh tay đỏ lòm từ từ hiện ra trên không trung.
Độ
dài của cánh tay khoảng gần hai mét, mà hình như còn không phải là tay người.
Càng
giống cánh tay của một con mãnh thú hơn, bên trên phủ đầy một lớp vảy dày cộm,
thứ khiến người ta lạnh gáy hơn chính là bộ móng sắc nhọn, nhìn thôi mà sống
lưng tôi cũng lạnh toát.
Bên
dưới đĩa tròn có một cánh tay? Lòng tôi vô cùng kinh hãi, nếu phía dưới đúng thật
đã là một cánh tay, vậy phán đoán của tôi khi nhìn thấy những bức vẽ là
chuẩn xác.
Nếu
nói vậy, thành cổ bên dưới Nop Lor, thực sự đang tế thờ một cái đầu sao?
Khi
cánh tay xuất hiện, luồng khí áp bức kia càng thêm rõ rệt, thậm chí ngay cả thở
thôi mà tôi cũng bắt đầu thấy khó khăn.
Sắc
mặt Lương Triều Sinh hớn hở vui mừng, đi thẳng tới chỗ cánh tay, đồng thời,
trong tay ông ta, còn cầm vài chiếc bình ngọc, Lương Triều Sinh trực tiếp bóp vụn
những bình ngọc, máu tươi trong bình bắn ra.
Máu
tươi bắn tới chỗ cánh tay, sau đó chui vào trong.
- Đến đi, mi là của ta!
Lương
Triều Sinh vẫy tay với ‘cánh tay’, lập tức, cánh tay cũng bay tới chỗ ông ta,
tôi kinh hãi, Lương Triều Sinh muốn khống chế cánh tay này sao?
Làm
sao có thể? Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, Lương Triều Sinh đúng thật là muốn
khống chế cánh tay, tôi nhìn chằm chằm cánh tay đang bay tới chỗ Lương Triều
Sinh.
Lương
Triều Sinh kích động, còn gã áo choàng đen thì sắc mặt tái mét vì kinh hãi, dường
như không dám tin tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt.
- Làm sao có thể? Không thể nào, không thể, không ai khống chế được nó!
Gã
áo choàng đen lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt thất thần nhìn sự việc trước mắt,
hành động của Lương Triều Sinh đã khiến tâm trạng gã bị đả kích trầm trọng,
nhưng lúc nào, cho dù có không muốn tin thì cũng phải tin, bởi vì sự thật đã rành
rành trước mắt.
Lương
Triều Sinh định khống chế cánh tay, cho nên ông ta mới kích động đến thế, nếu
cánh tay thực sự bị Lương Triều Sinh khống chế, vậy tình hình quá đỗi gay go!
Tôi
nhìn Lương Triều Sinh, kế đó lầm bầm:
- Thứ này rốt cuộc là gì? Vì sao cả Lương Triều Sinh và thế lực thần bí
kia đều điên cuồng như vậy?
Nhưng
hiện tại chẳng ai có thể trả lời câu hỏi của tôi, tôi cứ ngơ người đứng nhìn,
cuối cùng, cánh tay đã tới trước mặt Lương Triều Sinh, Lương Triều Sinh thò tay
ra, cầm lấy cánh tay.
Giây
tiếp theo, thân người Lương Triều Sinh bay văng lên, phun ra một ngụm máu lớn.
Chúng
tôi ai nấy đều kinh ngạc nhìn không dời mắt, trong lòng khẽ vui mừng, ông ta
cũng không khống chế được cánh tay, vậy làm gì còn điều gì tốt hơn nữa.
Nhưng
ngay sau đó, chúng tôi đã thất vọng, bởi chỉ thấy Lương Triều Sinh đứng dậy, cười
như điên dại.
- Ha ha ha, không ngờ chỉ dùng chút sức thừa mà đã khiến ta trọng thương,
quả nhiên không làm ta thất vọng, rất tốt, một thứ rất tốt!
Lương
Triều Sinh cười lớn, tay ông ta lại cầm chặt lấy cánh tay kỳ dị, cứ cười ha hả
như bị ma làm.
Ngay
sao đó, sắc mặt ông ta thay đổi 180 độ, nhìn về chúng tôi bên này.
- Chúng mày, đều phải chết!
Tiếng
nói lạnh lẽo như băng, Lương Triều Sinh lập tức giơ cao cánh tay, trực tiếp áp
chế hết toàn bộ đám người chúng tôi.
Công
kích này, không nhằm vào bất cứ ai, trừ Lương Triều Sinh ra, tất cả những người
có mặt ở đây, bao gồm cả hai cỗ thi vương mà tự ông ta luyện, ông ta cũng không
thèm quan tâm nữa.
Công
kích của Lương Triều Sinh đánh ra, sắc mặt ai nấy đều đại biến, có điều phản ứng
lại nhanh nhất, vẫn là Hoàng Tiểu Tiên, gã áo choàng đen và Cửu chấp sự.