Những câu chuyện tâm linh

Phần 2: Vòng tròn đen bí ẩn

Câu chuyện giấc mơ tiếp theo mà tôi muốn kể được xảy ra tại một ngôi trường THPT, và nhớ không lầm là lúc đó là năm cuối cấp 2.

Tôi vừa tròn 15 tuổi.

Liệu rằng các bạn muốn nghe về chúng? Những bí ẩn mà chưa ai giãi mã được, và chúng đem đến những cảm giác đầy sợ hãi, kinh dị và ám ảnh.

Hãy đọc và cảm nhận câu chuyện mà tôi sắp kể.

Và tất cả mọi việc xảy ra đều là một giấc mơ - giấc mơ về tâm linh.

Thứ 3, ngày 3 tháng 6 năm…….

Lớp học là không gian mà tôi vừa bước vào khi tỉnh giấc, và ngày tháng mà tôi nhớ được chính là dựa vào bảng viết được ghi ở một góc bên kia.

Haiz…, ông trời chắc đang trêu tôi đấy mọi người ạ.

Bỏ gần mấy năm trời học tập, tôi tỉnh giấc quay về cái thời cắp sách đến trường, thậm chí còn bận cả đồng phục là váy xanh và áo sơ mi trắng kèm theo khăn quàng đỏ thắm trên cổ.

Nên vui hay mừng đây??.

Xui nhất là khi đang ở trong tiết học môn mà bản thân tôi thù ghét nhất - môn ngoại ngữ.

Cậu bạn ngồi bên cạnh tôi khều nhẹ vào vai, rồi bảo vài câu: " Này, ngẫn người ra đó làm gì vậy? Lo tập trung viết bài đi. Không là cô Ngân lại bắt bạn lên dịch từ tiếp đây".

" Biết rồi" - tôi thở dài và trả lời kiểu cho có.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, cả người tôi dường như thiếu sức sống và mệt nhoài, nhưng khi tôi muốn nằm dài lại bị cái tên phiền phức bên cạnh mắng mỏ rồi giáo huấn vài câu bên tai. Giơ cuốn sách lên cao để che đi gương mặt đó, ánh mắt tôi liếc nhìn xung quanh và bất chợt dừng lại một điểm ở ngoài cửa sổ - đó là một cái vòng tròn màu đen đang lơ lửng trong không trung.

Đó là gì ta??

Đang mải mê suy nghĩ, tôi nghe được giọng nói đầy lạnh lẽo và đáng sợ bên tai được phát ra từ bà cô dạy ngoại ngữ: " Em kia, em lên bảng dịch tôi câu này đi nào?".

Vẫn tiếp tục nhìn cái vòng tròn đen đó.

Giọng cô giáo càng to hơn : " T phải không? Mau lên bảng làm câu này. Có nghe cô nói không hả?".

Vẫn tiếp tục nhìn.

Và ánh mắt tôi bị che bởi một thân hình cao lớn đầy uy nghiêm, nhưng tôi vẫn không hề biết mà còn lấy tay đẩy qua, bảo rằng : " Tránh ra chút nào".

" Gan quá nhỉ còn dám kêu cô tránh qua sao hả ? T".

Mới ngước mặt lên nhìn, tôi hoảng hốt vội vàng đứng lên và miệng thì lấp bấp câu : "Em….em… em xin lỗi.".

" Giờ học đã không nghiêm túc nghe giảng, còn gan nhiên bảo cô tránh ra và một câu xin lỗi của em là bỏ qua sao hả?? Em làm mất thời gian của lớp quá rồi đấy có biết không?".

Kết quả tôi bị phạt đứng ngoài cửa lớp, thậm chí vô tình trở thành trò cười của mọi người.

Tiếng chuông vang lên, cô giáo thu xếp đồ đạc rồi bước ra ngoài bằng một câu chào tiếng anh quen thuộc, rồi đi ngang qua tôi và liếc một cái.

Nhỏ bạn H chạy đến mỉm cười an ủi, rằng : " Yên tâm đi, bà không có nằm trong sổ đầu bài đâu".

" Vậy còn chết hơn".

Vừa ngồi xuống ghế, cái tên phiền phức đó liền bất ngờ đưa tay lên sờ trán của tôi và lẩm nhẩm vài câu : " Đâu có sốt ?".

" Ý gì hả?".

" Vẫn bình thường mà ta. Tại tôi thấy T khác như mọi ngày nên thắc mắc".

" Nhảm nhí".

" T mới nhảm á. Lo mà tập trung học bài đi, coi chừng không lên lớp nổi đấy".

Nói xong, cái tên phiền phức đó bị đám bạn réo gọi ra ngoài chơi, nhưng rồi chả biết lý do gì mà tôi vội hỏi :" Nãy giờ Đ có để ý cái vòng tròn đen bay lở lửng ở ngoài cửa sổ không?.

Ánh mắt cả hai chạm vào nhau, và sâu trong đôi mắt đó tôi hiểu rằng cái tên đó méo tin tôi.

" Không gì. Đi chơi đi".

Lấy cuốn tập trong hộp bàn để soạn bài tiếp theo, tôi nghe được câu nói vừa đủ nghe của cái tên đó mà không hiểu sao đứng lặng vài giây.

" Đừng nghĩ ngợi nhiều, cái T quan tâm là làm sao chuẩn bị thi tốt đi và lời đề nghị hôm bữa tôi đã đề cập đến không phải là nói giỡn".

( Còn tiếp)