Nhóm Nữ Phụ

Chương 37: ※002※

Editor: Diễm Tình


“Không cần phải như vậy.” Đường Ngọc Kỳ sửng sốt sau một lúc lâu, nói.

Liễu Tĩnh lạnh nhạt quét mắt qua, Đường Ngọc Kỳ lập tức sợ hãi trốn tránh không dám nhìn cô.”Anh đã không cần tôi chịu trách nhiệm, vậy anh sẽ là người phải chịu trách nhiệm với tôi! Từ giờ trở đi, anh phải nhớ kỹ anh là người có chủ, một khi tôi phát hiện anh có người khác sau lưng tôi, anh nhất định phải chết.”

Đối với chuyện đã xảy ra tối hôm qua Đường Ngọc Kỳ hoàn toàn không nhớ một chút nào cả, dù cho sự thật có như thế nào đi nữa, đều là lỗi của anh. Bởi vì một đêm sai lầm sẽ dùng cả đời sau bù lại, sự trả giá này quá lớn đi, Đường Ngọc Kỳ cũng không cảm thấy đây là một ý kiến hay, nói:”Liễu tiểu thư đúng không, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cô, nhưng tôi cũng hy vọng cô có thể hiểu rằng, dưa hái xanh không ngọt, một cuộc hôn nhân không có cảm tình thường không kéo dài được lâu.”

“Tôi có nói muốn gả cho anh sao?” Liễu Tĩnh hỏi ngược lại.

Đường Ngọc Kỳ ách một tiếng rồi nghẹn lời, ý của cô ta không phải như vậy sao? Chẳng lẽ anh hiểu sai?

” Anh có bạn gái không?”

Đường Ngọc Kỳ lắc lắc đầu, nhưng thật ra anh có người trong lòng, người anh vừa thích vừa mong lấy làm vợ. Liễu Tĩnh nghe vậy buông tay, nói: ” Vậy có vấn đề gì đâu? Anh không bạn gái, tôi không bạn trai, không phải vừa lúc có thể ghép thành một đôi sao? Về sau trong quá trình tiếp xúc, nếu vẫn thấy không hợp, anh chẳng lẽ còn lo lắng tôi sẽ quấn quít lấy anh không bỏ không rời sao? Yên tâm, tôi có rất nhiều người theo đuổi, chẳng qua trước đến nay có thể vào mắt tôi chỉ mới có anh thôi.”

Đường Ngọc Kỳ hơi nhíu mi, không quá đồng ý quan điểm của Liễu Tĩnh.

“Đừng có phản đối, cho dù có, anh cũng tự nuốt vào trong bụng đi, việc này liền quyết định như vậy. Nửa năm sau nếu anh thật sự không có một chút cảm tình nào với tôi, tôi sẽ để anh rời đi. Hiện tại tôi phải đi làm.” Liễu Tĩnh cường thế* tuyên bố.
  • Cường thế: ở vào thế mạnh. Và ở câu này tức là ăn nói mạnh mẽ, dứt khoát không cho người khác cơ hội phản bác
Đường Ngọc Kỳ nhìn Liễu Tĩnh đi vài bước lại vòng vo trở về, trái tim vốn đã trở về buồng ngực lại trở nên căng thẳng, bỗng thấy cô đưa tay về trước mặt anh khiến anh rất bối rối, mãi cho đến khi nghe cô hỏi di động anh mới hiểu ra. Liễu Tĩnh trao đổi xong số di động, nói:”Nhớ nghĩ về em.” Nói xong ấn cái hôn nhẹ vào hai gò má của Đường Ngọc Kỳ.

Thẳng đến khi Liễu Tĩnh đóng cửa rời đi, Đường Ngọc Kỳ vẫn trong trạng thái mất hồn. Loại trạng thái này vẫn tiếp tục đến khi tiếng chuông di động vang lên, phản ứng đầu tiên của anh là Liễu Tĩnh, và khi nhìn đến chữ trên di động hiện tên Tiêu Giác, anh nhấn nghe cùng tiếng thở dài nhẹ nhõm.

“Ngày hôm qua cậu không đi quán bar!”

Đường Ngọc Kỳ không khỏi liền nhớ tới Liễu Tĩnh. Trong khoảng thời gian này bởi vì Lưu Hiểu, hai người bọn họ hầu như không giấu nhau cái gì, mọi tâm sự đều được nói lên một cách thuân lợi, nhưng chuyện hôm qua, về Liễu Tĩnh anh lại không muốn nói cho cậu ta.”Tối hôm qua tự nhiên lại có một dự án, cho nên không có thời gian đi qua, xin lỗi.”

“Làm gì mới lạ thế, bạn bè cả mà.” Mãi mới nhắm được con mồi yêu thích, chẳng lẽ lại mất đi?

” Đâu có.” Gặp gỡ Tiêu Giác là việc ngoài ý muốn, vào lúc thất tình lại thấy một người cũng thất tình giống mình, Đường Ngọc Kỳ cảm thấy ít nhất anh cũng không hoàn toàn bị vứt bỏ. Anh biết Tiêu Giác có chút thích anh, anh cũng không quá bài xích việc đấy, có lẽ là bởi vì phóng túng, cũng có lẽ vì muốn tìm sự giải thoát khỏi những đau khổ. Mặc kệ lúc ấy nghĩ như thế nào, giờ thì mọi việc đều phải xem xét lại.

Tiêu Giác dụ hoặc cười khẽ vài tiếng nói:”Rồi, cậu không có. Giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi chờ cậu ở dưới công ty.”

“Hôm khác đi! Hôm nay khả năng không được.” Đường Ngọc Kỳ theo phản xạ từ chối lời đề nghị của Tiêu Giác.

“Ok, đều theo ý cậu.” Tiêu Giác cũng không có hỏi vì cái gì, chỉ biểu đạt sự tôn trọng của mình. Nhưng cậu cũng sẽ không dễ dàng tha thứ người nào đó trốn tránh, cậu đều có kế hoạch, nhất định sẽ khiến cho anh sa vào lòng của cậu.

Ngắt điện thoại của Tiêu Giác, Đường Ngọc Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, với anh mà nói, Tiêu Giác cùng Liễu Tĩnh đều là người mạnh bạo, mà cũng lúc anh dính phải hai người này, điều này thật không dễ giải quyết? Nhưng giờ cứ đi công ty trước đã, anh nhớ rõ anh có một cuộc họp vào mười giờ sáng, hy vọng còn có thể tới kịp.

Tùng tùng tùng tiếng đập cửa vang lên, bận rộn làm việc Đường Ngọc Kỳ quán tính trả lời:”Mời vào.”

“Busy?” Tiêu Giác vẫn đứng chờ Đường Ngọc Kỳ phát hiện cậu, nhưng anh ta làm việc quá chuyên chú, cậu chỉ đành mở miệng.

Đường Ngọc Kỳ thế này mới mạnh ngẩng đầu dậy, kinh ngạc nói:”Tiêu Giác, sao cậu lại tới đây?”

Tiêu Giác đi tới trước bàn làm việc, phi thường tự nhiên rót nước vào cốc trong tay Đường Ngọc Kỳ sau đó uống một ngụm nói:”Vừa lúc có dự án cần xem xét ở gần đây, nghĩ đến cậu ở chỗ này, liền thuận tiện lại đây nhìn cậu một cái, xem ra cậu thật sự rất bận rộn.”

Đường Ngọc Kỳ nhìn lên, đồng tử hơi co lại, nói:”Aizz, thật tiếc nuối, nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ đi ăn trưa với cậu, nhưng là cậu cũng thấy rồi đấy.”

“Là thật tiếc nuối, một khi đã như vậy, chỉ đành gác lại sau, tôi đi trước.” Tiêu Giác chỉ có thể xua đi ý niệm trong đầu, cậu không quá thích bắt buộc người khác, những thứ đạt được bằng sự bắt buộc chẳng thể tốt đẹp được như được đến một cách tự nguyện.

Tiêu Giác đi rồi, Đường Ngọc Kỳ tiếp tục làm việc, nhưng tư tưởng vẫn đều không thể tập trung. Đảo mắt qua chén trà, anh suy nghĩ rồi ấn gọi số điện của thư ký.”Làm ơn pha hộ tôi chén cà phê.” Thư ký cầm chén chuẩn bị đi, Đường Ngọc Kỳ lại gọi lại, nói:”Ném cái chén đi, đổi cái mới.” Thư ký rất là khó hiểu, nhưng thấy Đường Ngọc Kỳ gật đầu, đành gật đầu đi thực thi.

Lấy ra di động, mở ra bản ghi lại các cuộc gọi, nhìn đến một số điện thoại mới, không tự chủ được liền nghĩ đến lời tuyên thệ bá đạo buổi sáng. Có thể đứng vững chân ở giới thương trường, nếu không thông minh cũng sẽ không ngốc đến chỗ nào, cảm tình của Tiêu Giác với anh là điều trong dự kiến, thậm chí có thể nói là kết quả mà Đường Ngọc Kỳ cố ý tạo ra. Nhưng về Liễu Tĩnh, sự xuất hiện của cô ấy không thể nghi ngờ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn khiến cho Đường Ngọc Kỳ cảm thấy tò mò. Đối với người thường đi quán bar như anh, anh biết rõ tửu lượng của mình, nhưng vì sao lại để bản thân say như vậy? Loại cảm giác mất kiểm soát này thật không tốt lắm.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Đường Ngọc Kỳ giật mình thiếu chút nữa làm rơi di động, nhưng sau khi nhìn đến hai chữ tiểu Dĩnh, anh lựa chọn không nhận cuộc gọi. Sau ba lượt gọi, anh nhận được một tin nhắn, nội dung là: Đường Ngọc Kỳ, nếu không nghe điện thoại, tôi sẽ đuổi giết đến văn phòng của anh. Đường Ngọc Kỳ nhịn không được lắc lắc đầu, thầm nghĩ, thật sự là cô nàng không đáng yêu a. Cứ việc bị uy hiếp, Đường Ngọc Kỳ vẫn không có nghe điện thoại. Đến cuối cùng cũng không biết điện thoại gọi đến bao nhiêu lần nữa, Đường Ngọc Kỳ chỉ có thể dưới đáy lòng yên lặng bội phục khả năng bám riết không tha của Liễu Tĩnh.

Dọa đến anh ta rồi sao, sau khi đánh n lần điện thoại vẫn chưa có người nghe, Liễu Tĩnh trong lòng chỉ có ý nghĩ này. Nhưng mặc kệ sự thật như thế nào, Liễu Tĩnh đều quyết định tự mình đi thăm Đường Ngọc Kỳ, dù sao công ty hai người bọn họ chỉ là khoảng cách trên lầu dưới lầu mà thôi.

“Tổng giám đốc, bên ngoài có một vị tiểu thư tự xưng là bạn gái ngài đến thăm.” Thư ký khi nghe đến Liễu Tĩnh tự xưng rất kinh ngạc, bọn họ làm cấp dưới thường xuyên tụ họp cùng một chỗ, trong đó bàn nhiều nhất là về vị tổng giám đốc trẻ tuổi này. Theo lý thuyết một người tuổi còn trẻ lại đầy hứa hẹn như vậy bên người hẳn là quay chung quanh phần đông nữ tính, nhưng làm việc dưới trướng anh ta lâu vậy, lại một đóa hoa đào cũng chưa từng nhìn thấy, bọn họ thậm chí đều đoán rằng, tổng giám đốc có phải thích đàn ông hay không? Mà nay, hoa đào tới cửa, nhưng khí thế cùng tính cách thật sự làm cho người ta khó có thể khen tặng, xem ra bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi an ủi tổng giám đốc trong lòng.

“Cô nói ai?” Đường Ngọc Kỳ nghĩ đến anh nghe lầm.

Bí thư cẩn thận báo lại một lần, đang lúc Đường Ngọc Kỳ muốn nói, liền thấy người phụ nữ kia đứng ngoài cửa. Bí thư đang muốn nói cái gì, lại bị Đường Ngọc Kỳ phẩy tay ngăn lại.”Anh có vẻ không chào đón em.” Liễu Tĩnh nhăn mày nhìn Đường Ngọc Kỳ.

Đường Ngọc Kỳ sau khi Liễu Tĩnh vào nhà liền đi qua khóa cửa lại, ngăn chặn những ánh mắt tò mò từ bên ngoài hướng vào.

“Vì sao không nghe điện thoại?”

Đường Ngọc Kỳ nhanh chóng lấy qua điện thoại xem một lần, xin lỗi nói: ” Xin lỗi, để tĩnh âm.”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Liễu Tĩnh, Đường Ngọc Kỳ liền đưa điện thoại cho cô:”Không tin tự cô xem đi.”

Liễu Tĩnh không có nhận lấy, nói:”Chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa. Bằng không đứa bé không ngoan là phải nhận sự trừng phạt nga, đương nhiên tôi rất thích ý thực hiện các hình phạt.” Liễu Tĩnh cảm thấy cô đối với người đàn ông tên là Đường Ngọc Kỳ này thật sự không thể cứng rắn được, cái bộ dáng nhu nhược mềm yếu của anh ta làm người ta muốn bắt nạt.

“Liễu tiểu thư……”

Liễu Tĩnh nhanh chóng ngắt lời, sửa đúng:”Bảo tôi Tiểu Tĩnh hoặc là Liễu Tĩnh.”

“Liễu Tĩnh tiểu thư, tôi tự nhận là thật sự chịu không nổi sự ưu ái của cô, cô cũng không cần đem nhiều tâm tư đặt ở trên người tôi quá, tôi thực sự không chịu được. Tôi không thể phủ nhận lỗi của mình, phàm là có biện pháp có thể bù lại tôi nhất định sẽ làm theo.” Đường Ngọc Kỳ đem tầm mắt cố định ở trên vai Liễu Tĩnh, nói.

Liễu Tĩnh đến gần Đường Ngọc Kỳ, Đường Ngọc Kỳ phản xạ lui  về phía sau, thẳng đến chạm vào tường, nói:”Trừ phi anh cho tôi một lý do đủ thuyết phục.”

Đường Ngọc Kỳ nghiêng mặt, tránh đi Liễu Tĩnh cố ý tới gần cùng hô hấp.

“Xem đi, anh cũng nói không ra lời cái lý do, không phải sao? Nam tử hán sẽ dũng cảm gánh vác sai lầm, hơn nữa tôi cũng nói qua nửa năm sau nếu anh vẫn cảm thấy miễn cưỡng, tôi sẽ không bắt buộc của anh. Anh phải biết rằng hiện tại cũng không phải lúc để anh lựa chọn.”

“Nhưng là……”

“Không có nhưng là, nói đi nói lại dù là bây giờ hay tương lai, người chịu thiệt đều là tôi, không phải sao? Tôi không ngại lớn mật nói cho anh rằng, từ giờ trở đi cho đến nửa năm sau, mặc kệ tôi ở trong lòng anh là cái dạng người gì, người tốt cũng tốt, người xấu cũng thế, tôi đều đã chọn anh rồi. Cho dù anh giả bộ có lệ tôi, cũng phải giả bộ từ đầu đến đuôi cho tôi.” Liễu Tĩnh thản nhiên tự thuật.

Đường Ngọc Kỳ mím mím môi, lại cắn cắn môi, nói:”Ngày hôm qua, tôi cùng Liễu Tĩnh tiểu thư quen nhau như thế nào? Có thể nói cho tôi biết không?”

“Tôi mời anh uống rượu, sau đó liền quen.” Liễu Tĩnh thành thực báo lại.

Đường Ngọc Kỳ cũng không uống rượu của người anh ta không biết, nhưng Liễu Tĩnh rất nhanh giải thích:”Một ly rượu tên là thất ý, phi thường phù hợp tâm tình lúc đó của anh, lại thêm tên Lưu Hiểu, anh cảm thấy ngay lúc đó anh cự tuyệt được sao?”

“Cô cố ý.” Đường Ngọc Kỳ kinh ngạc nói.

“Đối với chủ động đi tiếp cận người mình thích tôi không tiếp nhận cách nói là cố ý, nhưng nếu anh thích nói vậy thì tùy anh.” Liễu Tĩnh hào phóng thừa nhận, không chút che dấu.