Nhóm Nữ Phụ

Chương 36: ※001※

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gem

Beta: Diễm Tình










Thật lâu sau khi Ninh Tiêu Tiêu rời khỏi cơ thể Bạch Hiếu Thanh, cô vẫn như cũ có cảm giác không chân thực. Cô vốn nghĩ phải mất thêm một đoạn thời gian nữa nhiệm vụ mới hoàn thành, không nghĩ tới là chỉ sau lần đầu tiên Vinh Cảnh Dương tỏ tình mà nhiệm vụ đã hoàn thành. Tiêu Tiêu sau lại suy nghĩ thật cẩn thận một lúc, thanh niên mới bước ra từ trường học thì dù cho ở mặt tình cảm hay sự nghiệp đều mang theo thứ gì đó ngây ngô trong sáng, cũng chính vì vậy mà cô có thể thẳng đường mà hoàn thành nhiệm vụ này.

Lại mở mắt, Tiêu Tiêu đã ở trong một văn phòng điều hành, nghĩ đến hệ thống nhanh như vậy liền giao nhiệm vụ cho cô, Tiêu Tiêu không biết nên khen ngợi hay trách mắng nó nữa. Hiện tại danh tính của cô là Liễu Tĩnh, nhân viên văn phòng của một công ty quảng cáo cao cấp, nam xứng cần tiến công chiếm đóng gọi là Đường Ngọc Kỳ, một cậu con trai ngoài giá thú bị mọi người khinh nhờn. Khiến Tiêu Tiêu hiện tại là Liễu Tĩnh kinh ngạc một chút là, thân phận hiện tại của cô thế nhưng không hề là nữ phụ, mà là người chưa bao giờ xuất hiện trong câu chuyện này. Mà sau khi tìm hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, Liễu Tĩnh mới hiểu được vì sao, bởi vì đây là một câu chuyện về một loan nam bị bài thẳng, thẳng nam lại bị bài loan ngụy *.
  • Loan nam bị bài thẳng, thẳng nam bị bài loan ngụy: Mn đã đọc truyện “Bẻ thẳng thành cong” chưa nhỉ? Câu này nói về đam mỹ, tức là mối quan hệ giữa nam và nam nhé. Có nghĩ là: Trai cong bị bẻ thẳng, Trai thẳng thực chất lại là trai cong giả làm. E hèm, cong và thẳng ở đây là chỉ cậu nhỏ của đàn ông nhé, bình thường sẽ thẳng nhưng khi mà trong mối quan hệ nam nam thì sẽ cong. Nói thế cho bớt khiếm nhã đi vậy. Mấy nàng nào trong sáng thì cứ hiểu nôm na là tụi nó yêu nhau là ok ( là nam thứ hai với nam thứ ba nhé)
Câu chuyện kể về nữ chủ cùng nam chủ vì một nguyên nhân nào đó mà kết hôn, sau đó nam chủ có người mà anh ta vô cùng yêu thích, đó chính là nam thứ 2. Nhưng trong quá chình ở chung với nữ chủ không có gì bất ngờ xảy ra bọn họ yêu nhau, người yêu đồng tính với nam chủ cũng khá là thích nữ chủ, nhưng cuối cùng cũng bại dưới tay nam chủ. Rồi sau đó Đường Ngọc Kỳ- thanh mai trúc mã nhiều năm không liên hệ với nữ chủ dũng cảm tỏ tình với nữ chủ, đáng tiếc lúc này trong lòng nữ chủ đã có nam chủ, không có khả năng nhận tình cảm ấy. Cuối cùng, nam nữ chủ cùng một chỗ, nam thứ 2 cùng nam thứ ba cùng một chỗ.***

*** Giải thích một chút cái truyện cẩu huyết này. Tức là nam chủ vốn là gay nhưng vì nguyên nhân gì đó mà kết hôn vs nữ chủ, sau đó yêu phải nữ chủ, bỏ anh nam thứ hai. Đường Ngọc Kỳ- tức nam thứ 3 tỏ tình không thành công, sau đó thẳng thành cong ở cùng với nam thứ 2. Ok? Understand?

Liễu Tĩnh không quá hiểu được vì sao hệ thống ban bố nhiệm vụ là công lược nam thứ ba, mà không phải nam nhất, chẳng lẽ là bởi vì nam thứ ba bộ dạng có vẻ đẹp mặt?

“Bản hệ thống hoàn toàn đồng ý việc người chấp hành đem nam thứ hai lẫn nam thứ ba đều tiến hành tiến công chiếm đóng.”

Liễu Tĩnh đến bây giờ vẫn không quá thói quen cảm giác mà hệ thống đột nhiên nhảy ra, nghe được yêu cầu cao độ tiến công chiếm đóng mục tiêu kia của hệ thống, Liễu Tĩnh chỉ có thể cười gượng tỏ vẻ:”Tôi chỉ công lược nam thứ ba là tốt rồi, một người đã muốn ăn không tiêu, còn hai người.”

Liễu Tĩnh ngồi ở văn phòng sửa sang lại tình tiết của nam thứ ba trong truyện, cuối cùng cũng kết luận ra Đường Ngọc Kỳ rốt cuộc là người như thế nào. Thân thế bối cảnh không sai, có chỗ dựa là cha làm quan chức, tuy rằng chỉ là con ngoài giá thú. Còn nam thứ ba vì sao yêu nữ chủ, chính là bởi vì mới trước đây nữ chủ bảo vệ anh ta trong một trình độ nhất định, anh mới nhớ mãi không quên cô ta. Từ việc này suy đoán ra thì anh chàng này có vẻ tính tình khá mềm mại, Liễu Tĩnh cũng đúc kết ra thủ đoạn tiến công chiếm đóng.

Đường Ngọc Kỳ sau khi thành công trong sự nghiệp chuyện thứ nhất đó là tìm nữ chủ tỏ tình, sau khi bị từ chối có một đoạn thời gian đều qua đêm ở quán bar, cũng bởi vì thế mà kết bạn nam nhị. Hiện tại chuyện xưa còn chưa tới thời khắc nam chủ và nữ chủ tổ chức hôn lễ, theo như lời hệ thống nhắc, Đường Ngọc Kỳ đã gặp nam thứ hai, hơn nữa giữa họ đã có chút ái muội*, nếu không có gì bất ngờ xảy ra đêm nay sẽ là một đêm phi thường có ý nghĩa, cũng là điểm nhấn cho sự thăng hoa trong mối quan hệ của họ.
  • cảm giác thích một cách mơ hồ, mông lung ( thường dùng trong tình yêu nam nữ)
Liễu Tĩnh ngồi rình ở quán bar liền vì chờ Đường Ngọc Kỳ xuất hiện, cô không đến gần anh ngay từ đầu, cũng vì cô thấy được rất nhiều cô gái đều có chủ ý với anh, kết quả đều bị từ chối. Nhìn anh ta cứ tiếp chén lại chén, thẳng đến lúc cảm thấy ý thức anh ta không còn minh mẫn, liền bưng hai chén rượu rồi đi qua, trực tiếp ngồi vào bên người anh, đem một ly rượu đưa đến trước mặt anh, nói:”Đường tiên sinh thật muốn mượn rượu tiêu sầu, sao không thử thay đổi khẩu vị?”

Đường Ngọc Kỳ thích ở một mình, cau mày chuẩn bị chối từ.

Liễu Tĩnh nhưng không cho anh cơ hội này, tiếp tục nói:”Chén rượu này có cái tên thực phù hợp tâm tình đường tiên sinh lúc này — thất ý. Có lẽ anh có thể thử xem, nghĩ đến sẽ không làm đường tiên sinh thất vọng.

“Cô là ai?” Đường Ngọc Kỳ không lại từ chối, chính là tò mò thân phận của Liễu Tĩnh.

Liễu Tĩnh cầm trong tay rượu phi thường dũng cảm cạn sạch một hơi, miệng cười nói:”Một người biết rõ anh yêu một người con gái mà không có được cô ta, đúng rồi, cái cô gái mà anh yêu gọi là Lưu hiểu đúng không, đường tiên sinh hôm nay không bình tĩnh như thế, nghĩ đến cũng là bởi vì thu được thiệp mời của Lưu Hiểu a!”

Đường Ngọc Kỳ sớm đã say, giọng nói lộ ra vẻ quyến rũ, thấp giọng hỏi:”Cô biết Lưu Hiểu?” Đường Ngọc Kỳ về nước sau cũng chỉ ngắn ngủn gặp qua lưu hiểu hai ba lần, anh đang đoán xem cô gái bỗng xuất hiện này có phải bạn của lưu hiểu không, bởi vì anh không có từ trong mắt cô nhìn đến ánh hào quang như trong mắt cô gái trước mắt này.

“Không ngại đổi một chỗ khác?” Liễu Tĩnh biết tiếp qua không lâu, nam thứ hai sẽ rảo bước tiến vào quán bar này, cô cũng không muốn nửa đường bị đánh gãy.

Cứ việc có chút tình cảm khác biệt với nam thứ hai, nhưng ở trong lòng Đường Ngọc Kỳ, Lưu Hiểu đều chiếm một vị trí đặc biệt. Cho nên sau khi thấy Liễu Tĩnh đứng lên đi ra ngoài, anh nhịn không được lòng hiếu kỳ đi theo phía sau, anh muốn biết hết thảy về Lưu Hiểu, chẳng sợ không thể cùng một chỗ, nhưng biết chút gì đó về cô cũng giảm bớt một phần đau đớn trong lòng anh.

“Anh là thật yêu Lưu Hiểu hay chỉ vì cô ta là người duy nhất chơi với anh thời thơ ấu?” Sau khi đi đến một quán bar khác không kịp để Đường Ngọc Kỳ mở miệng, Liễu Tĩnh hỏi ra nghi vấn trong lòng, mới trước đây cảm tình quả thật thực chân thành, nhưng đây thật là yêu sao?

“Cô nói cái gì?” Quán bar hơi ầm, lời Liễu Tĩnh nói Đường Ngọc Kỳ nghe không rõ.

Liễu Tĩnh đẩy qua một ly rượu đã được pha, nói:”Tôi nói mời anh uống rượu.”

“Cô còn không có nói cho tôi biết chuyện của Hiểu Hiểu đâu?” Đường Ngọc Kỳ có chút mất hứng híp mắt nhìn Liễu Tĩnh.

Nhìn đến cử chỉ này Liễu Tĩnh không khỏi cảm khái, chẳng lẽ nam thứ 2 đột nhiên cùng một chỗ với Đường Ngọc Kỳ là vì, hàng này tươi tươi sống sống là tiểu thụ a! Cũng may Đường Ngọc Kỳ cũng chỉ là rượu sau mới như thế, bằng không Liễu Tĩnh cảm thấy có chút khó có thể xuống tay.”Uống liền nói cho anh.”

“Thật sự?” Đường Ngọc Kỳ đã muốn thần trí không rõ.

“Đương nhiên.” Liễu Tĩnh cam đoan một cách dụ hoặc, cô muốn Đường Ngọc Kỳ uống rượu, như vậy mới dễ làm thôi. Nhiệm vụ như thế này, muốn tiến công chiếm đóng mục tiêu mà nói, Liễu Tĩnh cần sắm vai một phụ nữ mạnh bạo mới được, hơn nữa, Liễu Tĩnh vốn đã là người như vậy rồi, nữ nhân trong nam nhân*.
  • Người phụ nữ có tính cách đàn ông ( tomboy)
“Đường Ngọc Kỳ, Đường Ngọc Kỳ……” Như sự đoán của Liễu Tĩnh, Đường Ngọc Kỳ vừa uống xong chén rượu trên tay, liền nhịn không được tựa vào trên quầy bar, tùy ý Liễu Tĩnh gọi thế nào đều thờ ơ. Bước đầu tiên hoàn thành, bước thứ hai là đưa người này tới khách sạn, mà trò hay giờ đây mới bắt đầu trình diễn.

Mất sức chín trâu hai hổ Liễu Tĩnh mới đem được Đường Ngọc Kỳ đưa tới khách sạn, sau khi ném anh ta tới trên giường, Liễu Tĩnh ngồi nghỉ dưỡng một phen. Trong quá trình cô tạm nghỉ, Đường Ngọc Kỳ bắt đầu đòi nước uống, Liễu Tĩnh rất muốn lựa chọn không nhìn, nhưng nghe được giọng nam thấp mang ngữ điệu đáng thương này cuối cùng vẫn rót nửa chén giúp anh ta uống. Nước cũng đã giúp anh ta uống, người cũng nghỉ ngơi tốt, Liễu Tĩnh quyết định thực thi bước thứ ba — lột quần áo.

Nói thật đây chính là từ lúc chào đời tới nay Liễu Tĩnh lần đầu tiên lột quần áo đàn ông, đừng tưởng rằng đây là chuyện rất dễ dàng, vì đối phương đang say rượu bất tỉnh. Chỉ có thể may mắn anh ta không có làm loạn sau khi say rượu, bằng không càng khó làm hơn, Liễu Tĩnh chỉ có thể an ủi bản thân dưới đáy lòng như vậy. Trải qua hơn phút mồ hôi đầm đìa, Liễu Tĩnh rốt cục lột sạch người nào đó, trừ quần lót ra, việc này khiến cô thực rối rắm, rốt cuộc là lột hay là không lột đây.

“Người chấp hành, làm việc phải làm đến nơi đến chốn, ngài làm như vậy là bỏ dở giữa chừng.”

Được rồi, lột. Liễu Tĩnh quyết định liền bắt đầu động thủ, để tránh cảnh tượng xấu hổ phát sinh, Liễu Tĩnh ở trong tình huống nửa che nửa đậy mà hoàn toàn lột sạch Đường Ngọc Kỳ. Hiện tại bước thứ ba thực thi xong, chỉ còn chờ đến sáng mai thu hoạch là xong, nhưng vì tính chân thật, Liễu Tĩnh bỏ đi cái gọi là thẹn thùng mặc áo ngủ nằm bên người Đường Ngọc Kỳ.

Đường Ngọc Kỳ là người có đồng hồ sinh học thật quy luật, mặc kệ đêm hôm trước làm đến khuya thế nào hay còn là chơi đến mức say sưa thế nào đi nữa, ngày hôm sau sáu giờ rưỡi anh luôn đúng giờ tỉnh lại. Một ngày này, anh giống như thường ngày mờ ra đôi mắt vẫn hơi tèm nhem, nhìn trần nhà ngẩn ngơ một lúc liền đứng lên, đột nhiên ý thức phút chốc trở lại, đảo mắt liền ngồi dậy, đây không phải nhà anh. Điều đáng sợ hơn lập tức đến với anh ta, một người phụ nữ đột nhiên ngồi dậy bên cạnh anh, anh nhìn về phía cô, áo ngủ đã hơi rơi xuống, bộ ngực sữa ẩn hiện.

“Sớm a.” Liễu Tĩnh rất thoải mái cười, chào hỏi.

Đường Ngọc Kỳ nửa ngày không nói nên lời, anh hiện tại toàn thân □, không cần suy nghĩ cùng biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì. Anh đỏ bừng nghiêm mặt không biết làm sao, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Liễu Tĩnh một cái, đều nói rượu sau loạn tính, hiện tại anh rốt cục hiểu được.

“Anh không đi tắm rửa sao?” Sở dĩ như vậy thiết kế Đường Ngọc Kỳ là vì Liễu Tĩnh biết người này rất trong sáng, nhìn bộ dạng hiện tại như một con vật nhỏ bị kinh hách của anh, liền nhịn không được cảm thấy thật đáng yêu, đây là Liễu Tĩnh lần đầu tiên đem từ đáng yêu dùng với một nam thanh niên hai mươi mấy tuổi.

Đường Ngọc Kỳ tính mang cả chăn trốn vào toilet, Liễu Tĩnh chậm rãi đứng dậy thay xong quần áo, mới đem quần áo lột trên người Đường Ngọc Kỳ ngày hôm qua gập lại đặt trên tay, gõ gõ cửa toilet, nói:”Quần áo, ngày hôm qua, chấp nhận đi.”

Đường Ngọc Kỳ hé nửa cửa, như trước đỏ mặt nghiêm túc lấy quần áo qua.

“Cho anh mười phút giải quyết, bằng không tôi đi vào bắt nhân.” Rốt cuộc ai mới là con gái đây, Liễu Tĩnh cảm thấy hai người bọn họ phản ứng thật sự rất ngược chiều.

Tránh ở toilet Đường Ngọc Kỳ đem quần áo mặc, nhìn khuôn mặt phiếm hồng trong gương của mình, cảm thấy không biết nên đối mặt với người con gái ngoài cửa như thế nào. Anh cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ nhớ rõ cô ta thỉnh anh uống chén rượu, sau nói gì đó, làm cái gì thì hoàn toàn không biết.

Liễu Tĩnh nhìn nhìn thời gian, 10′ đã qua đi, cô đi đến cửa toilet, gõ cửa xong không chờ đáp lại đã mở ra bước vào, điều này khiến vẫn còn đang sửa sang lại cảm xúc Đường Ngọc Kỳ sợ tới mức không nhẹ, anh ngắm nhìn người con gái khí thế cuồn cuộn như hổ này, thật không biết nên nói cái gì.

“Anh hôm nay không cần đi làm sao?” Liễu Tĩnh một bên bóp kem đánh răng một bên hỏi.

Đường Ngọc Kỳ dừng một chút, nói:” Cần.”

“Vậy anh còn không nhanh chút, không sợ muộn sao.” Liễu Tĩnh nha đã đánh răng xong, có chút không nói gì nhìn người nào đó vẫn đang cứng ngắc đứng đấy.

Đường Ngọc Kỳ động tác sau đều như bị chi phối bởi lời nói của Liễu Tĩnh, sau khi thu thập xong, Liễu Tĩnh ý bảo Đường Ngọc Kỳ ngồi xuống, hỏi:”Đường Ngọc Kỳ, anh là sợ tôi hay là bởi vì ngượng ngùng?”

“Cô tên là gì.” Đường Ngọc Kỳ rốt cục nói câu bình thường nhất từ sau khi tỉnh lại tới giờ.

Đôi mắt dịu dàng mà mang tính xâm lược của Liễu Tĩnh nhìn thẳng vào Đường Ngọc Kỳ, đến nỗi Đường Ngọc Kỳ phải hoảng loạn.”Đường Ngọc Kỳ, nhớ kỹ tên của tôi, tôi gọi là Liễu Tĩnh. Còn có, tôi cũng không là cái loại con gái tùy tiện, ngày hôm qua tôi không thể coi đó chỉ là một trò chơi, cho nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Đường Ngọc Kỳ đảo mắt nhìn về phía Liễu Tĩnh, vẻ mặt kinh ngạc, người nói những lời này không phải hẳn là anh sao?