Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 24: Hữu Duyên.

Chương 24: Hữu Duyên.

Một lát sau, Bạch Lang đưa ngón tay của mình lên viết: "Phụ mẫu của muội đâu cả rồi?"

Hoàng Dao suy nghĩ chốc lát rồi viết: "Phụ mẫu của muội phải đi thăm họ hàng ở thành Triều Dương, phải vài tuần nữa mới có thể về đến nhà được."

Bạch Lang nhận được tin tức như vậy, trong đầu thầm nghĩ: "Như vậy trong nhà chỉ còn lại ta và muội, hì, còn gì tuyệt vời hơn như thế nữa chứ!"

"Thôi, huynh hãy nằm nghỉ ngơi cho khỏe, muội còn phải đi nấu cơm trưa nữa!" Dứt lời, Hoàng Dao toan đứng lên, chuẩn bị đi làm việc chính, nàng đi rồi, Bạch Lang cảm thấy có chút cô đơn cùng buồn bã, bây giờ Hoàng Dao mà đi thì lấy ai cùng chàng trò chuyện đây, mà giờ tứ chi của Bạch Lang cũng đã bị tàn phế, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc nằm im trên giường như một bức tượng.

"Nàng đi rồi, tuy chỉ là đi nấu cơm, lát sau rồi sẽ quay lại, nhưng ta cứ có cảm giác thiếu vắng. . . !"

". . . Cái thân tàn phế này không thể làm được gì, mình đúng là một tên vô dụng mà!"

" . . . "

Bạch Lang nằm nơi đó, tự nói trong suy nghĩ, nhưng có thể thấy các luồng suy nghĩ ấy đa phần là suy nghĩ tiêu cực, trách móc, than thở. . . Với cái thân tàn phế gần như toàn bộ như thế này, ngoài sống ra hắn cũng chẳng làm được gì cả, công việc báo thù cho cha mẹ còn chưa trả, ước mơ trở thành Võ Lâm Chí Tôn từ thuở bé ngày nào còn chưa thành, nay tất cả đều không thể thực hiện được nữa rồi!

Nửa canh giờ sau, Hoàng Dao cũng đã nấu cơm xong, nàng nhẹ nhàng từ tốn đút lấy thức ăn cho Bạch Lang, đợi đến khi Bạch Lang ăn xong thì nàng mới bắt đầu ăn phần của mình, rồi nàng lại tiếp tục rời đi để nấu thuốc cho Bạch Lang, lại thêm nửa canh giờ sau, thuốc đã xong, Bạch Lang một hơi liền uống xong bát thuốc.

Hắn viết: "Muội có thể nào ngủ trưa với huynh không?"


Hoàng Dao nhận được câu hỏi, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp ấy bỗng chốc lại hóa đỏ bừng, thần sắc trở nên e thẹn đáng yêu. Trong đầu nàng lại xuất hiện hai thái cực, một muốn ngủ cùng Bạch Lang, một không muốn ngủ vì nam nữ phép tắc, nàng còn đang bối rối lưỡng lự thì Bạch Lang lại viết: "Huynh xin muội đó, ngủ cùng với huynh đi, dù sao muội cũng đã từng ngủ với huynh rồi, ngủ thêm một lần nữa không có sao đâu!"

Hoàng Dao lại càng thêm hoang mang, không biết phải hành động như thế nào cho phải, Bạch Lang cũng không hề hối thúc gì nàng, cho nàng thời gian để suy nghĩ, cảm xúc và lý trí của nàng đấu tranh mãnh liệt, nhưng trong một tích tắc, lý trí lơ là, cảm xúc liền thắng lợi, nàng di ngón tay viết: "Vậy muội sẽ ngủ với huynh trưa nay thôi vậy!"

Dứt lời, nàng liền nhẹ nhàng ngã người vào lòng của Bạch Lang, hai mắt từ từ nhắm lại, cảm nhận lấy hơi ấm từ thân thể của Bạch Lang truyền qua cho mình, trái tim của nàng như mới được đun nóng, ấm áp vô ngần, hạnh phúc không gì tả nổi.

Trong đầu Bạch Lang lại nghĩ thầm: "Hì hì, nàng một khi đã chịu ngủ với ta trưa nay thì sau này nàng sẽ còn ngủ với ta nhiều lần lắm!" Thế là Bạch Lang cũng dần dần thả trôi ý thức, chàng cảm nhận lấy mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc của Hoàng Dao, hơi thở của nàng phả vào người chàng làm cho thân thể của Bạch Lang trở nên rạo rực, cảm giác như mọi gánh nặng lúc này đều buông bỏ, Bạch Lang nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ cùng với người con gái mà hắn yêu.

Tiếp nửa canh giờ sau đó, bên ngoài căn nhà tranh đơn sơ ấy, một bóng người dần dần hiển hiện, đang từ từ bước về phía căn nhà, chỉ thấy đó là một ông lão ăn mày, tuổi ngoài sáu mươi, nước da ngăm đen, mái tóc trắng bạc bù xù được vuốt ngược, quần áo của lão luộm thuộm, bẩn thỉu hệt như những cái giẻ lau nhà, xung quanh toàn những vết khâu đầy chấp vá, trên làn da dơ bẩn của lão toàn là ghẻ lác, bên hông của lão treo lủng lẳng một cái bình hồ lô màu đỏ sậm.

Nếu Bạch Lang có thể ở đây mà quan sát lấy, chắc chắn thần sắc của hắn sẽ ngạc nhiên không thôi, bởi vì gã ăn mày đó chính là Thất lão - là người đã được Bạch Lang cứu khỏi tên Hắc Sư hung ác ở trước cửa Hồng Nhi tửu quán.

Thất lão bước đến trước cửa căn nhà tranh, giọng nói đầy inh ỏi vang lên: "Có ai ở nhà không? Cho già này xin một ít thịt gà cùng một vài bầu rượu!"

Bạch Lang và Hoàng Dao đang trong giấc ngủ đột nhiên bị đánh thức, hai người có chút cảm thấy khó chịu, không biết ai đang kêu réo ở bên ngoài, phá tan giấc ngủ của bọn họ.

Hoàng Dao nhắc một tiếng với Bạch Lang, rồi cất bước ra ngoài xem chuyện gì, đi ra gặp được Thất lão, nàng nhẹ hỏi: "Cho hỏi người đây là?"

Thất lão vội phất phất tay nói: "Lão đây bất quá chỉ là một tên ăn mày, không đáng để cô nương biết danh tánh, lão đến đây chỉ để xin chút đồ ăn thôi."

Hoàng Dao nhìn lấy Thất lão, nhìn từ trên xuống dưới, tấm lòng lương thiện của nàng lại nổi lên, nàng nhẹ giọng nói: "Vậy con mời ông vào nhà ăn cơm!"



Mà Thất lão cũng không khách khí, bước chân vào nhà, bên trong căn nhà đơn sơ, con mắt của Thất lão chợt liếc đến thân ảnh đang nằm trên chiếc giường tre, đôi mày chợt nhướng hẳn lên, trừng lớn con mắt, thần sắc biểu lộ kinh ngạc vô cùng, rồi lão quay sang hỏi Hoàng Dao.

"Không biết quý danh của cô nương là?"

"Cháu tên Hoàng Dao, nếu được lão cứ gọi cháu là tiểu Dao là được!" Hoàng Dao nhẹ nhàng đáp.

"Ờ, vậy tiểu Dao à, người đang nằm trên giường kia bị chuyện gì mà kinh khủng thế?!" Thất lão một mặt nghi hoặc hỏi, lão không biết cái chuyện quái quỷ gì đã diễn ra với Bạch Lang mà khiến hắn thành ra bộ dạng như thế này, người thiếu niên nhiệt huyết ngày nào sao bây giờ lại thê thảm đến vậy.

Hoàng Dao lưỡng lự một hồi, mãi vẫn không chịu nói ra, Thất lão biết nàng đang nghĩ gì, bèn nói: "Tiểu Dao à, không biết người thiếu niên này có bao giờ kể cho con nghe về một tên ăn mày gọi là Thất lão chưa?"

Hoàng Dao bất chợt sửng sốt, bởi vì Bạch Lang sau khi tạm biệt Thất lão mà quay về nhà, hắn liền đã kể cho nàng nghe về chuyện đó, lúc này nàng như đã nghĩ đến một khả năng, lấp bấp hỏi: "Không lẻ người là Thất lão?" Thất lão cũng không phủ nhận, nhẹ gật đầu.

"Bây giờ con có thể kể cho ta nghe những điều đã xảy ra được chứ? Ta thề nếu con kể cho ta nghe thì ta sẽ chữa trị cho tiểu tử đó!" Giọng nói chắc như đinh đóng cột của Thất lão vang lên.

Hoàng Dao đột nhiên kinh ngạc cùng vui sướng, một phần cũng bán tín bán nghi, Bạch Lang bây giờ gần như phế toàn bộ, cho dù có là thuốc tiên e là cũng khó mà chữa trị, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Có thật là như vậy không?" Tuy nàng cũng không mấy tin lắm nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một tia hy vọng mong manh.

"Thật!" Thất lão bình thản đáp một chữ.

Tuy chỉ đáp đơn giản như vậy, nhưng Hoàng Dao luôn có một cảm giác như người trước mặt này có thể làm được, có thể chữa trị triệt để cho Bạch Lang, nên nàng quyết định nói: "Chuyện là vào đêm hôm đó, Bạch gia trang xuất hiện đại địch, rồi. . . Sau đó con đi lên núi Hoa Thủy thì bắt gặp bộ dạng Bạch Lang máu me đầm đìa, con liền cổng huynh ấy đến lang y để chữa trị, nhưng thầy thuốc lại nói rằng huynh ấy đã bị tàn phế gần như toàn bộ, mắt mù, tai điếc, miệng câm. tứ chi bất động. . . !"


Hoàng Dao đem mọi chuyện mà nàng biết, kể lại cho Thất lão nghe, sau khi nghe xong, bộ dáng của lão trầm ngâm như có nhiều điều cần suy nghĩ.

"Thì ra là vậy!" Cuối cùng lão phán một câu.

"Huynh ấy liệu có thể cứu chữa được không vậy Thất lão?!" Hoàng Dao bây giờ đang rất mong Bạch Lang có thể được chữa lành, nhưng một luồng suy nghĩ nhỏ khác chợt xuất hiện trong tâm trí của nàng cho rằng Bạch Lang đã hết đường cứu chữa, suy nghĩ đó rất nhanh đã bị Hoàng Dao bài trừ trong đầu, nàng một lòng mong ngóng Bạch Lang có thể hồi phục.

Thất lão giơ ba ngón trên bàn tay lên trước mặt Hoàng Dao, nói với một giọng chắc như đinh đóng cột: "Chỉ cần cho ta ba tuần, tiểu tử Bạch Lang này chắc chắn sẽ được chữa khỏi!"

Hoàng Dao nghe xong, trong lòng chấn động không thôi, xúc động như muốn phát khóc, bởi vì tuy không biết Thất lão bằng cách nào có thể đem một người tàn phế trở lại bình thường, nhưng nàng luôn có một cảm giác tin tưởng đối với Thất lão, tuy đây chỉ là lần đầu hai người gặp mặt nhau, tâm tình của nàng kích động, hồi hộp chờ đến lúc Bạch Lang được trở lại bình thường.

Thất lão quay sang nhìn người thiếu niên đang nằm trên chiếc giường tre ấy, ánh mắt đăm chiêu, thầm nghĩ trong đầu: "Tiểu tử ngươi và ta quả thật hữu duyên đó, tuy lúc ở Hồng Nhi tửu quán, lão phu cũng không cần ngươi ra tay giúp đỡ nhưng tấm lòng hành hiệp trượng nghĩa của ngươi, đã phải khiến lão phu nợ ngươi một ân tình, tuy nó không lớn nhưng vẫn là ân tình, bây giờ coi như ta đem phần ân tình này trả lại, nếu sau này mà còn gặp lại lần nữa, thì coi như duyên phận của chúng ta vẫn còn chưa hết, đến lúc đó ta ắt sẽ cho tiểu tử ngươi một món quà!"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: