Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 23: May Mắn.

Trong một căn nhà tranh nhỏ, một thiếu niên với cặp mắt nhắm nghiền đang nằm ngất lịm trên một chiếc giường tre.

Thân thể thiếu niên băng bó khắp mình, máu me bụi bặm bám đầy lên những băng dính, ở mỗi hai tay hai chân còn gắn với một cây gậy gỗ, có lẽ nhằm để cố định xương khớp.

Nhìn bộ dáng rất là thê thảm!

Người thiếu niên đó không phải Bạch Lang thì còn là ai?!

Bây giờ đã là ba ngày trôi qua kể từ Bạch Lang bị Hắc Sư tàn nhẫn phế nát võ công.

Bạch Lang cũng đã hôn mê trong ba ngày liền.

Chợt sâu trong ý thức của Bạch Lang, đột nhiên dần dần tỉnh lại, một đạo thanh âm từ trong ý thức của hắn vang lên.

"Mình tỉnh rồi ư?"

"Không biết đã hôn mê bao lâu rồi. . . ?"

Chợt như có điều gì trầm ngâm, tuy chỉ là một đạo suy nghĩ nhưng lại có thể cảm nhận được sự thê lương ở sâu bên trong nó.

"Mình bị tên Hắc Sư phế mất võ công, thậm chí đánh mình cho tàn phế khuyết tật!"

Bạch Lang bây giờ muốn khóc nhưng lại không thể nào khóc cho được, hắn chỉ đành ngậm ngùi ôm lấy nỗi đau vào bên trong mình, không cách nào phát tiết ra bên ngoài.

"Ta bây giờ đã bị phế võ công, đời này không bao giờ có thể báo thù cho cha mẹ được nữa!"

"Những chuyện này tại sao lại có thể xảy ra với ta chứ, không ngờ thế giới lại tàn ác như vậy, có lẽ những người ác mới có thể sống yên ổn trong thế giới này. . ."

". . . Không, mình không thể tiêu cực như vậy được!"

"Nhưng quả thật người ác lại được sống sung sướng hơn người tốt, ai có thể giải thích được chuyện này?!"

" . . . "

Bạch Lang đang đấu tranh tư tưởng một hồi, chợt một làn hơi ấm áp truyền đến bàn tay lạnh lẽo của hắn.



Bạch Lang bây giờ đã bị phế hết giác quan, hắn không thể nào cảm nhận được thế giới bên ngoài được nữa.

"Ai, ai vậy, khốn kiếp, ta bây giờ chẳng khác nào một đống phế thãi biết suy nghĩ, không biết bên ngoài diễn ra những chuyện gì?!!"

Khi nãy ở bên ngoài, một bóng dáng thiếu nữ nhẹ nhàng bước vào trong nhà, trên tay còn bưng thêm một bát thuốc, màu nước thuốc đen ngầu.

Thiếu nữ dừng lại trước cái giường tre, ánh mắt ngân ngấn giọt lệ nhìn chằm chằm lấy Bạch Lang, sâu trong tâm can của nàng cảm thấy đau xót vô cùng, tựa như có hàng ngàn con dao đâm vào.

Hoàng Dao chính là tên của người thiếu nữ xinh đẹp ấy, người thiếu nữ tựa như thiên thần giáng trần, nét đẹp giản dị dễ thương ấy khiến ai ai cũng muốn yêu thương nàng!

Nàng nhẹ bước đến, thần sắc tràn đầy nặng nề, bàn tay phải ôn tồn nắm lấy tay của Bạch Lang.

Giọng nói tràn ngập ôn nhu của nàng vang lên, ẩn sâu trong lời nói đó lại tràn đầy sự bi thương: "Lang, huynh đã trải qua những chuyện kinh khủng gì mà lại ra nông nỗi như thế này?!"

Sau đó nàng lật bàn tay của Bạch Lang ra, dùng ngón trỏ viết chữ lên lòng bàn tay của hắn, nàng viết: "Muội là Hoàng Dao đây, Lang huynh!"

Bạch Lang sửng sốt, trong lòng bắt đầu xuất hiện một tia vui mừng, hắn suy nghĩ: "Là Dao nhi ư? Không lẽ Dao nhi đã cứu mình đem về nhà của cô ấy?!" Trái tim băng giá bỗng lại bừng cháy, bàn tay của hắn chợt nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng Dao.

Trong lòng Bạch Lang cũng cảm thấy may mắn vô bờ, bởi vì thời khắc mà hắn bị Hắc Sư phế võ công, mạng sống của hắn không khác gì một cục tạ treo trên một sợi dây mỏng, bất cứ thứ gì, thậm chí một đứa bé ba tuổi khi ấy cũng đủ để tiễn hắn xuống Quỷ Môn Quan.

Hoàng Dao thấy Bạch Lang có phản ửng lại, trên mặt xuất hiện nét mừng, hô lên: "Huynh tỉnh rồi, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!!!"

"Nhưng mà huynh lại không thể nói chuyện với muội được!"

"Cũng không thể nghe muội nói!"

"Càng không thể nhìn thấy được muội!"

Dứt lời, một giọt lệ nương theo gò má của nàng mà rơi xuống bàn tay của Bạch Lang.

Một thanh âm "tí tách" nhỏ vang lên, Bạch Lang tất nhiên cũng phát giác được điều này, nhưng đáng buồn thay, tay của chàng lại bị phế, cho dù có cố gắng như thế nào, cũng không thể đưa tay gạt nước mắt trên khuôn mặt của Hoàng Dao được.


"Dao nhi, huynh xin lỗi, là huynh quá vô dụng, không thể làm được gì cả, mà bây giờ huynh lại toàn thân phế tật, càng không thể xứng với muội được nữa!!!"

Nhưng rất may, ngón tay của Bạch Lang còn có thể cử động, chàng di chuyển ngón tay của mình, viết lên lòng bàn tay của Hoàng Dao, một dòng chữ: "Dao nhi, muội đừng khóc nữa, muội mà khóc thì huynh sẽ buồn lắm!"

Hoàng Dao nhìn thấy Bạch Lang có thể giao tiếp được với mình, trong lòng trở nên an ủi được phần nào.

Chợt Bạch Lang lại viết tiếp: "Muội hết khóc chưa vậy?"

"Muội hết khóc rồi!"

"Muội ngoan lắm!"

Hoàng Dao như nhớ tới việc gì đó, đột nhiên hô lên: "A, chết rồi, mình chưa cho huynh ấy uống thuốc!"

Nàng viết: "Để muội cho huynh uống thuốc nha!"

Rồi nàng đỡ Bạch Lang ngồi dậy, tay phải bưng bát thuốc, cho Bạch Lang uống. Bạch Lang uống được gần hết đột nhiên dừng lại, Hoàng Dao nhìn thấy thì thắc mắc, viết: "Có chuyện gì vậy Lang huynh?"

"Còn một chút thuốc nữa, muội làm chuyện đó đi!"

Hoàng Dao bất chợt đỏ mặt, nàng lúng túng không thôi, hai tay đưa lên che lấy khuôn mặt thẹn thùng của mình.

Bạch Lang cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó. Lát sau, Hoàng Dao uống một phần nước thuốc còn lại, rồi trao cho Bạch Lang một nụ hôn nồng cháy, nàng truyền nước thuốc qua cho Bạch Lang trong lúc hai người đang hôn nhau nồng đậm.

Hết nước thuốc trong miệng, Hoàng Dao dừng lại, rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Bạch Lang, cả khuôn mặt của nàng bừng đỏ lên như lửa đốt.

Bạch Lang lại liên tục công kích, hắn viết: "Dao, muội cảm thấy thế nào về bờ môi của huynh?"

Hoàng Dao chưa kịp ổn định lại tâm tình, nay thấy Bạch Lang hỏi câu như vậy, đã đỏ nay lại càng đỏ mặt, nàng cúi gầm mặt xuống, thẹn thùng xấu hổ không biết phải làm gì.

"Nó, ngọt lắm!" Hoàng Dao ngượng ngùng viết.

Trên môi của Bạch Lang chợt xuất hiện một nụ cười, một nụ cười ấm áp, xua tan hết mọi bóng tối trong lòng của hắn bây giờ.


Hoàng Dao có thể nói là người thân duy nhất của hắn bây giờ, ngay trên thế giới này.

Một lúc sau, chỉ thấy Bạch Lang lại viết: "Đêm hôm đó, muội có về nhà an toàn không vậy?"

Bạch Lang hỏi như vậy, Hoàng Dao bất chợt sửng sốt, trong ánh mắt của nàng ẩn tàng sự sợ hãi, tựa như đêm hôm đó rất là kinh hãi đối với nàng, bàn tay của nàng run rẩy kịch liệt. Bạch Lang vội nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng Dao, nhằm an ủi đồng thời chấn an cho nàng.

Được Bạch Lang nắm chặt tay như vậy, tâm tình của Hoàng Dao cũng đã bình tĩnh lại phần nào, nàng nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó, lúc mà nàng và Bạch Lang tạm biệt nhau vì gia trang của Bạch Lang bị mấy người Hắc Sư tập kích.

Hoàng Dao viết: "Lang, chuyện đêm hôm đó thật sự rất kinh khủng. . ."

Bạch Lang đọc đến đó, bỗng nhiên đầu óc lo lắng, tràn đầy sự bất an, tâm trạng trở nên hồi hộp không thôi.

". . . Lúc muội bước ra khỏi nhà huynh được vài trượng, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, chắn ngay trước mặt, vợ chồng Nhân Chúc và Ngu Khuê sợ hãi không thôi, rồi lát sau người áo đen kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hắn giết chết vợ chồng Nhâm lão, nhưng không hiểu sao lại tha cho muội, lại còn đem hai thỏi vàng của cặp vợ chồng ấy đưa cho muội, muội quá kinh hãi nên đã chạy một mạch về nhà!"

Bạch Lang trong đầu thầm nghĩ: "Không lẽ ngoài Hắc Sư, Giang lão và Hồng Nhi ra, còn có một người nữa đã ở gia trang vào đêm hôm đó?"

Chuyện đó đối với Hoàng Dao quá đẩm máu, khiến nàng không muốn nhớ lại tí nào cả, nàng viết xong, liền buông một hơi thở phào.

Bạch Lang cũng hiểu được cảm giác của người yêu, vội viết: "Xin lỗi muội, đã bắt muội phải nhớ lại những chuyện không tốt đẹp!"

"Không sao đâu, dù sao huynh hỏi thì muội phải trả lời chứ!"

Bạch Lang đưa bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng Dao. Hơi ấm từ hai bàn tay luân chuyển truyền qua hai người, khiến bọn họ cảm thấy hạnh phúc vô ngần.

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: