Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 40: Àng Hãm Càng Thâm (thượng)

Kim ma ma thêm hương liệu vào lò, bên kia Thượng Quan Hoàng hậu vẫn còn chau mày ủ dột. Hồi lâu Hoàng hậu đặt mạnh chén trà lên bàn, bực dọc:

- Không phải từ bụng bản cung chui ra thật không trách được, suy nghĩ tầm thường sao có thể lên ngôi!

Kim ma ma dừng tay lại, bà cẩn thận nhìn ra cửa, đến cạnh Thượng Quan Hoàng hậu nhỏ giọng:

- Nương nương, người đã quên rồi, Thái tử điện hạ là hài tử của người, chân chính hài tử của người a...

Thượng Quan Hoàng hậu mím môi, đôi tay dưới lớp phượng bào siết mạnh:

- Bản cung thật lẩm cẩm, Duệ Nguyệt ưu tú như vậy, sao có thể không phải hài tử của bản cung!

Kim ma ma đoán chừng Hoàng hậu đã bình tĩnh trở lại, bản thân cũng yên lòng:

- Thái tử tuổi trẻ thiếu chín chắn nương nương đừng quá để tâm!

Thượng Quan Hoàng hậu lạnh lùng quét mắt, hừ một tiếng:

- Đã sắp nhi lập chi niên* có thể non nớt sao? Huống hồ hắn cũng biết bản cung với Hoàng thị trước sau đều không thuận!

Hoàng Quý nhân Hoàng thị vốn là thanh mai trúc mã của Thiên Thụy Đế khi ông còn là một Vương gia. Về sau phụ thân của Hoàng thị đi theo phò tá phe cánh Liêu Vương đối địch, bởi thế thời điểm Thiên Thụy Đế lên ngôi, toàn bộ họ Hoàng đều phải chịu tội.

Hoàng thị rất lâu về sau mới vào Tưởng gia làm thiếp Tưởng Đại Tướng quân Tưởng Vân. Nhưng cũng chỉ được bốn năm, Tưởng Vân nhận lệnh truy quét phản nghịch năm xưa phò tá Liêu Vương ở Thiểm Châu rồi bỏ mạng. Đích tử Tưởng Vân là Tưởng Hưng thừa kế gia tộc.

Tưởng Vân chết, Hoàng thị ít lâu thì danh chính ngôn thuận tiến cung, trở thành Quý nhân, một tước vị Quý nhân sống đến hết đời, để lại Lăng Vương Hạ Lan Lăng Quân. Bởi vì xuất thân Hoàng thị thấp kém, ở Tưởng phủ nửa phần hạ nhân, trong cung thường xuyên chịu lạnh nhạt, mà Lăng Vương dù có được nuôi dưới gối Hoàng hậu vẫn bị cung nhân sau lưng khinh nhục. Chỉ là Lăng Vương có dung mạo giống với Hoàng thị, vì vậy Thiên Thụy Đế so với tất cả Hoàng tử đều yêu sủng hắn hơn.

Kim ma ma thổi bớt nến trong phòng, nghĩ nghĩ lại nói:

- Hôm nay nương nương giữ Thái tử điện hạ bên thiên điện, ngày mai thỉnh an Thái hậu chắc chắn sẽ gây khó dễ!

Thượng Quan Hoàng hậu khẽ cười, đồng tử thu về hướng ngọn đèn leo lét:

- Bản cung ngồi phượng vị mấy mươi năm còn sợ một lão nương nương như bà ta sao? Muốn đưa Hạ Lan Tường lên ngôi, thật không biết tự lượng sức!

Sở Cung trong đêm đen vẫn lấp lánh ánh dạ đăng đung đưa trên từng đoạn hàng lang vắng lặng.

Triệt Công công mũ dạ áo choàng cuối cùng đã ra được nên ngoài, ông hổn hển thở mấy bận, vất vả lắm mới đến được Lăng Vương phủ. Nhìn cửa sau phủ im ỉm đóng, Triệt Công công nhọc nhằn lớn tiếng gọi.

Trùng hợp là Tạ Phong hôm nay lại tự mình trực đêm, hắn đang cùng một bàn mấy huynh đệ tung xúc xắc cá cược. Tạ Phong không mấy may mắn, từ đầu đã thua mấy trăm lượng, hắn loanh quanh một vòng thì nghe được Triệt Công công đang bên kia tường thành gào thét.

Triệt Công công tuổi già sức yếu, đường xa như vậy đến thở còn khó huống hồ là nói, Tạ Phong mất một lúc lâu mới hình dung được. Biểu tình trên gương mặt cứng nhắc lập tức biến đổi, Tạ Phong sau khi phân phó người báo với chủ nhân. Bản thân liền lên ngựa rời đi.

Đường lớn kinh thành gió miệt mài thổi lá khô cùng bụi mờ, Tạ Phong một thân áo xám, hắn băng qua đường tắt, tìm cách đón đầu đám thổ phỉ. Chưa đến nửa canh giờ đã bắt kịp hành tung, Tạ Phong lẳng lặng theo sau, xe ngựa Thuần Hi Quận chúa bị một đám người cưỡi ngựa vây quanh, Tạ Phong trong lòng yên tâm, như vậy chứng tỏ nàng vẫn an toàn.

Xe ngựa leo qua đường đá lộc cộc, Niệm Tư Huyền ngồi bên trong không thể biết được phương hướng, nhưng nàng đoán chừng bọn chúng đang đưa nàng về phía tây, băng qua biên giới. Nàng cả đời chỉ quanh quẩn kinh sư, chưa từng rời khỏi, nếu thật sự lần này được đi xa như vậy coi như cũng kỳ thú. Bởi muốn giết nàng, chúng chẳng cần tốn nhiều công sức thế này.

Châu Ẩn bên cạnh vẫn hết sức bình tĩnh, nàng ta cau mày suy nghĩ rất lung. Niệm Tư Huyền nắm lấy tay Châu Ẩn, vô lực trấn an:

- Em yên tâm, ta sẽ lấy bản thân mình làm điều kiện trao đổi để em được an toàn!

Châu Ẩn lắc lắc đầu, mắt đã bắt đầu rớm lệ, nàng ta đột ngột nhào vào lòng Niệm Tư Huyền thút thít:

- Chủ tử...chúng ta đều sẽ không sao mà...người đã từng trọng sinh, sẽ không dễ dàng...dễ dàng mất mạng...

Châu Ẩn còn chưa dứt lời, xe ngựa lần nữa lại "uỳnh" một tiếng rồi khựng lại, bên ngoài đao kiếm va vào nhau tạo nên thanh âm ghê rợn. Niệm Tư Huyền đánh bạo vén rèm, trong mờ hoặc bóng đêm hiện lên dáng vóc nam tử quen thuộc.

- Tạ Phong! Là hắn!

Châu Ẩn vừa nghe đến Tạ Phong, liền vội vàng lau nước mắt, hét to:

- Cứu mạng! Tạ thủ vệ! Tiểu thư vẫn an toàn!

Trước đầu xe lúc này không còn người canh giữ, Châu Ẩn kéo lấy Niệm Tư Huyền ra ngoài, hơi thở hỗn loạn vô cùng:

- Tiểu thư chạy thôi! Chúng ta theo hướng kia có thôn làng mà chạy!

Niệm Tư Huyền nheo nheo mắt nhìn lại Tạ Phong, nàng mím môi:

- Không được! Ta phải giúp hắn! Em cứ đi đi! Hắn liều mạng cứu ta, ta không đành bỏ hắn lại một mình!

Niệm Tư Huyền nói rồi dò dẫm đến cạnh một thi thể bất động trên nền đất nhặt lấy thanh kiếm. Nàng chưa từng động vào binh khí, thanh kiếm trong tay nàng vụng về cử động, huống hồ kiếm còn rất nặng, nàng nhấc lên đã run rẩy.

Tạ Phong tuy nhìn thấy nàng và Châu Ẩn khuất sau xe ngựa, nhưng cũng không nói gì, hắn còn sợ rằng đám thổ phỉ sẽ phát hiện, liền đưa mắt ra hiệu nàng cứ tìm cách tẩu thoát. Nhưng mà Niệm Tư Huyền lúc này đầu óc có chút đình trệ, cái gì cũng không hiểu, tay vẫn lăm lăm mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước.

Tạ Phong bộc phá giữa vòng vây, đến cạnh nàng mà bảo vệ. Cùng lúc này, có tên thổ phỉ bị thương nặng từ đâu lảo đảo bổ đến Niệm Tư Huyền. Nàng kinh hoàng hét lên một tiếng, tên thổ phỉ có lẽ giật mình, hoặc đã quá yếu sức, ngã đúng vào kiếm của Niệm Tư Huyền trợn trắng mắt chết tại chỗ.

Châu Ẩn nhảy cẫng lên cổ vũ:

- Hay lắm tiểu thư!

Còn Niệm Tư Huyền đã kinh hồn bạt vía đến độ vứt luôn kiếm ngồi bệt xuống đất. Tạ Phong cũng vừa kịp đến bên nàng che chắn, trên môi hắn vẫn còn nguyên điệu cười.

Số lượng thổ phỉ quá đông, dù giao tranh đã nửa canh giờ, đến độ trời sắp sáng, mồ hôi ướt đẫm áo Tạ Phong vẫn chưa thể thoát khỏi. Niệm Tư Huyền nép vào bánh xe, phải hay không phải hôm nay nơi này nàng lần nữa bỏ mạng.

Chỉ là giữa cùng cực mệt mỏi khó nhọc, từ phía đông nơi chân trời vừa hửng ánh hồng, xuất hiện một đại nhân vật. Tử y tím thẫm hòa vào bóng đêm cùng điệu cười mang theo âm sắc quỷ dị, kim diện che kín dung mạo phản chiếu ánh sáng từ lưỡi gươm chói mắt.

Y phất tà áo choàng rộng, tông giọng trầm thấp:

- Tạ thủ vệ, ngươi đưa người đi trước!

Tạ Phong nhìn y cau mày khó hiểu, cuối cùng mới lên tiếng:

- Vô Song công tử! Đa tạ!

Niệm Tư Huyền và Tạ Phong lên xe ngựa, nhanh chóng quay đầu lại kinh thành. Đây là lần thứ hai nàng được gặp Vô Song công tử, với y nàng không có ấn tượng gì đặc biệt, ngoại trừ gương mặt luôn bị che kín kia.

Niệm Tư Huyền ra trước đầu xe, ngồi cạnh Tạ Phong:

- Tạ thủ vệ với Vô Song công tử quan hệ thân tình?

Tạ Phong lắc đầu, đưa bình nước da dê qua Niệm Tư Huyền:

- Cũng không phải, có lẽ vì ta hay đến Bách Điệp lâu cho nên y...

Tạ Phong lập tức ngưng trọng, nếu chỉ như vậy, Vô Song công tử không cần thiết vì hắn mà gây thù chuốc oán. Tạ Phong ngẫm nghĩ một lúc lâu nhưng không truy được manh mối gì đành cho rằng vì y là người trong giang hồ, có thể tùy hứng hành sự.

Niệm Tư Huyền uống một hơi cạn sạch bình nước, lại hỏi:

- Tạ thủ vệ vì sao biết được chúng ta đang bị thổ phỉ bắt đi?

- Là Thái tử cho người đến báo!

Niệm Tư Huyền nghe được câu trả lời, càng chắc chắn chuyện xảy ra là hành động của Thượng Quan Hoàng hậu. Hơn hết, đây còn can hệ đến sự việc Niệm gia diệt môn.

Lúc này trời đã sáng, cổng lớn kinh thành ồn ào người xếp hàng khám xét muốn vào trong. Niệm Tư Huyền nhìn bảng thông cáo, liền thấy hình nàng đã được dán lên, còn ghi rõ trong đêm mất tích. Niệm Tư Huyền nhếch môi, Kỷ thị đây chính là sợ cả kinh thành không biết đích nữ Chiêu Quốc công phủ bị thổ phỉ bắt đi, muốn hủy hoại toàn bộ danh tiết nàng.

Châu Ẩn giật phăng tờ giấy xuống, lẩm bẩm:

- Thanh danh không quan trọng bằng mạng sống! Tiểu thư đừng sợ!

Niệm Tư Huyền gật đầu, tình thế hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.

___________________

Chú thích:

Nhi lập chi niên: ba mươi tuổi