Ôn tuyền tỏa ra làn hơi nóng nồng nàn hương hoa hồng che khuất thân hình mỹ nhân bên trong. Sau ba lớp bình phong, có thể thấy một cung nữ kính cẩn tiến đến quỳ gối.
Giọng nói nàng ta mang theo hốt hoảng:
- Thưa nương nương, bên Loan Nghi cung vừa có tin báo thai tự trong bụng Trịnh Trắc phi là giả!
Du phi ồ lên một tiếng, chậm rãi bơi đến bên bờ đá, nàng nâng ly rượu mạnh, ánh mắt sóng sánh:
- Xem ra bản cung không thể không tham dự! Ngươi cứ lui, chuẩn bị y phục trang nhã một chút!
Cung nữ đi rồi, dưới tầng tầng lớp lớp cánh hồng tràn ngập, Hạ Lan Tường đội nước mà lên, hắn khẽ ôm lấy Du phi từ đằng sau, dịu dàng:
- Nương nương lại muốn bỏ rơi bản Hầu...
Du phi âu yếm cười, nàng chậm rãi bước lên bậc thang:
- Bản cung đây là vạn bất đắc dĩ a, không nghĩ được tiểu chất nữ lại ngu ngốc đến độ này!
Hạ Lan Tường hôn lấy bàn tay Du phi còn đẫm nước, gương mặt thanh thuần ngẩng lên:
- Nàng đang lo lắng cho Trịnh Mẫn Doanh?
Du phi cười nhạt, đẩy Hạ Lan Tường ra xa, với tay choàng áo mỏng:
- Lo lắng? Bản cung không có thời gian lo lắng đám người Trịnh phủ! Hầu gia cũng sớm hồi Lăng Vương phủ đi!
Hạ Lan Tường đuôi mắt cụp xuống tựa như ủy khuất, lần nữa muốn kéo Du phi vào lòng:
- Tỉ tỉ khiến ta thương tâm...
Du phi vào cung năm mười sáu, cùng năm Hạ Lan Tường mười bốn, lúc này mẫu phi hắn mất chưa bao lâu, trong lòng luôn luôn trống trải. Khi đó hắn chưa là Kiến Ân Hầu, mà Du phi cũng chỉ là tú nữ Trịnh thị.
Hạ Lan Tường nhìn theo bóng Du phi bước ra khỏi bình phong, hắn từng vì nàng mà ngày ngày đến Chính Long điện cầu xin phụ hoàng ban hôn. Nhưng mà tình yêu chốn cung đình không thể so sánh với lợi ích quyền lực, Thiên Thụy Đế không thể để đích nữ Trịnh gia thế tộc hạ mình gả cho một tên bất tài hoàng tử như Hạ Lan Tường. Du phi chỉ có thể là phi tần Đế Vương, và cũng chỉ có thể là độc phi không hài tử.
"Hoặc bởi vì nhan sắc của nàng", Hạ Lan Tường cười buồn, khoác lại y phục rời khỏi Sở Cung. Hắn hủy hoại đời này tất thảy cũng chỉ vì một mối tình vụng trộm không kết quả.
Mặt trời đã khuất sau núi, từng cánh chim nương theo những áng mây mờ ảm đạm mong manh về tổ.
Thiên Thụy Đế cùng Thượng Quan Hoàng hậu nặng nề biểu tình trong đại sảnh. Bên dưới toàn bộ đều đang quỳ rạp, người duy nhất còn ngồi lúc này chính là Lăng Vương.
Trịnh Mẫn Doanh một bên búi tóc đã lệch, nàng ta dập mạnh đầu xuống thảm sàn, lời nói đứt quãng cùng tiếng khóc:
- Hoàng thượng, nương nương, Mẫn Doanh không có, Mẫn Doanh bị người ám hại, Mẫn Doanh sao có thể lừa dối người...
Niệm Tư Huyền híp nhẹ đôi mắt, có thể dùng tên riêng để xưng hô, xem ra quan hệ của Trịnh Mẫn Doanh cùng Đế Hậu vô vàn thân thiết. Niệm Tư Huyền nhếch môi, năm xưa nàng mỗi lần vấn an, đến một tiếng "hoàng tức" Hoàng hậu cũng tiết kiệm với nàng.
Thượng Quan Hoàng hậu vừa mở miệng định nói thì bên ngoài đã ồn ào thông tri Du phi nương nương đến. Niệm Tư Huyền nhìn vạt áo rực rỡ của Du phi lướt qua, lại ngửi hương hoa hồng nồng đậm, đoán chừng Du phi đã chuẩn bị kỹ càng.
Du phi nghiêng mình hành lễ, lại được ban tọa bên cạnh Thiên Thụy Đế, tuy là cô mẫu của Trịnh Mẫn Doanh, nhưng ngược lại Du phi nửa câu cũng không hỏi đến nàng ta, chỉ cùng Hoàng thượng trò chuyện.
- Thần thiếp còn đang hầm canh, nghe được bên cung tỉ tỉ xảy ra chút chuyện không hay, nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ bực bội, liền đem canh đến dâng lên người thưởng thức!
Dùng canh gà nóng trong tiết trời se lạnh buổi chiều tà thật thích hợp. Tuy rằng Trịnh Mẫn Doanh làm giả thai tự khi quân phạm thượng là đại sự, vậy mà với cách hành xử của Du phi dường như đây là chút chuyện cỏn con không đáng nhắc đến. Sủng phi Hoàng đế mười tám năm, Du phi so với Thượng Quan Hoàng hậu chỉ có hơn chứ không hề kém.
Thiên Thụy Đế tiếp nhận chân tình Du phi, tâm trạng cũng dịu hơn, sau khi uống mấy ngụm liền cho toàn bộ Loan Nghi cung bình thân. Niệm Tư Huyền thở nhẹ vịn tay Tố Đan đứng lên, trông qua bên kia, gương mặt Hạ Lan Lăng Quân vẫn như cũ lãnh đạm không chút cảm xúc.
Du phi không ngồi bên trái Thiên Thụy Đế mà cố tình chen giữa Đế Hậu, nhưng với thái độ của Hoàng thượng, Thượng Quan Hoàng hậu chỉ có thể miễn cưỡng ngậm bồ hòn. Niệm Tư Huyền âm trầm cúi mặt, Sở Cung ba ngàn giai nhân, nhưng cũng chỉ có một Hoàng hậu, một sủng phi, khó mà không thể hiện địch ý.
Thượng Quan Hoàng hậu nhẹ giọng gọi Hạ Lan Lăng Quân:
- Trường Khanh, đối với chuyện này, con nghĩ thế nào?
Niệm Tư Huyền đôi tay siết chặt, mong đợi câu trả lời, nhưng ngược lại, Hạ Lan Lăng Quân lần nữa khiến nàng thất vọng. Hắn đỡ lấy tay Trịnh Mẫn Doanh, ôn nhu:
- Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần cho rằng đây đơn thuần chỉ là hiểu lầm!
Không chỉ Niệm Tư Huyền, mà ngay cả Trịnh Mẫn Doanh cũng không thể tin được, nàng ta lập tức ngẩng đầu bật khóc:
- Điện hạ...thiếp thân...thật sự...không lừa dối người...
Hạ Lan Lăng Quân mỉm cười, cố gắng trấn an:
- Bản Vương biết, có thể Thái y trong phủ vội vàng, hoặc là nàng đã nghe nhầm...
Thượng Quan Hoàng hậu cơ mặt cứng lại nhìn sang Thiên Thụy Đế, Du phi khăn tay che miệng, ánh mắt lơ đãng không chú tâm. Niệm Tư Huyền hướng đến vành môi khẽ cong của Hạ Lan Lăng Quân, nàng không rõ đây là hắn vô ý hay cố tình, cả hai nguyên nhân đó đều không thể xảy ra. Thai tự là loại mạch dễ dàng, Thái y cơ bản chẳng thể nào sai sót, mà Trịnh Mẫn Doanh càng khó có thể nghe nhầm.
Thế nhưng, Thiên Thụy Đế dường như cũng chẳng muốn tiếp tục, cứ thế qua loa:
- Chuyện đến đây thôi, tạm thời Trường Khanh đưa nàng về phủ, lần sau đừng tiếp tục gây náo loạn!
Suy nghĩ Niệm Tư Huyền mơ mơ hồ hồ, cảm tưởng sự việc đang bị một màn đen che giấu. Nàng giống như đã bỏ lỡ điều gì, đến khi Hạ Lan Lăng Quân đã đưa Trịnh Mẫn Doanh hồi phủ nàng vẫn còn lặng người thẫn thờ. Hoàng thượng bãi giá Hy Hòa cung Du phi, Hoàng hậu lại muốn gặp gỡ riêng Kỷ thị an ủi. Niệm Tư Huyền thở dài một tiếng, rời đi cùng tam Công chúa.
Thượng Quan Hoàng Hậu cho người đóng kín cửa lớn, lúc này mới cau mày:
- Cái thai giả đó ngươi có biết hay không?
Kỷ thị một mực lắc đầu, đưa tay thề thốt:
- Nương nương, thần phụ thật sự không biết, mà Mẫn Doanh ngày ngày đều cẩn thận dùng thuốc lại còn bắt mạch bình an...sao có thể...
Thượng Quan Hoàng hậu hừ lạnh, đôi mắt híp lại:
- May mắn là Trường Khanh hắn sủng ái Doanh Doanh, nếu không cả Trịnh gia với chuyện này đều gặp họa!
Thật ra đối với Hoàng Hậu, Trịnh gia gặp họa cũng không phải loại chuyện gì xấu, ngược lại còn rất tốt, Du phi chính là mang họ Trịnh. Chỉ là Du phi không có hài tử, cả Hạ Lan Yến Minh lẫn Hạ Lan Lăng Quân đều là hài tử nuôi dưới tay bà, vì vậy Trịnh gia buộc phải từ bỏ Du phi để ngả theo Hoàng Hậu. Hoặc nói đúng hơn, Trịnh gia lợi dụng sủng ái của Hoàng đế dành cho Du phi, nhưng nếu nàng ta có xẩy chân thì chính là tự sinh tự diệt.
Thượng Quan Hoàng hậu thì thầm cùng Kỷ thị mấy lượt, đến khi trăng đã lên mới tiễn khách. Kỷ thị vừa đi thì Hạ Lan Yến Minh đến, hắn đã đợi bên ngoài rèm rất lâu, từng câu từng chữ đều nghe rõ ràng.
Hạ Lan Yến Minh sắc mặt tệ hại, xông vào tẩm phòng:
- Mẫu hậu, không được!
Thượng Quan Hoàng Hậu đang gỡ trâm trên búi tóc, thấy thái độ hài tử hùng hùng hổ hổ càng phiền chán:
- Cái gì mà không được?
Hạ Lan Yến Minh thẳng thừng:
- Mẫu hậu sao lại làm thế với nàng?
Thượng Quan Hoàng hậu đột ngột xoay người, nghiêm giọng:
- Nếu không, con có thể cùng Tưởng Giai Lệ thành hôn?
- Mẫu hậu! Nhi thần không muốn...Trịnh Thế Ninh cùng nhi thần tâm đầu ý hợp...
Thượng Quan Hoàng hậu nghiến răng:
- Tâm đầu ý hợp? Mẫu hậu hỏi con, con là muốn long ỷ hay muốn nữ tử? Một khi con đã là Hoàng đế, còn sợ thiếu mỹ nhân sao?
Hạ Lan Yến Minh không thể lớn tiếng, tay hắn đã siết thành quyền, nghẹn giọng:
- Nhưng mà...nàng gả vào Đông cung hay không cũng không thể thay đổi việc nhi thần đang là Thái tử! Huống hồ...
Thượng Quan Hoàng hậu nâng mí mắt, Hạ Lan Yến Minh càng thêm khó chịu bực dọc:
- Nhi thần không muốn như phụ hoàng cùng Hoàng Quý nhân...
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Hạ Lan Yến Minh không nghĩ đến Thượng Quan Hoàng hậu đùng đùng tức giận, bà không nói gì liền tát mạnh:
- Nghịch tử!
Hạ Lan Yến Minh sững sờ đứng đó, phần má đã nóng lên, Thượng Quan Hoàng hậu lạnh lùng:
- Thái tử không khỏe nên đêm nay nghỉ lại thiên điện Loan Nghi cung!
Đây chính là giam lỏng, Hạ Lan Yến Minh mơ hồ nhận ra. Hắn không thể cãi lời mẫu hậu, bởi nếu mẫu hậu bị điều tiếng làm cho phụ hoàng nghi ngờ, số phận của hắn cũng sẽ không kém phần bi đát. Hạ Lan Yến Minh cúi mặt nuốt hận đến thiên điện.
Triệt công công dọn sẵn giường chiếu, lại muốn an ủi:
- Hoàng Quý nhân trong lòng nương nương vốn là một cái gai nhọn, điện hạ không cần phải chọc giận người!
Hạ Lan Yến Minh ngả người ra giường, thì thầm:
- Nhưng mà Thế Ninh không có tội tình gì, chỉ vì ta muốn cùng người khác, lại ép nàng đến chết, ta không đủ nhẫn tâm...
Triệt Công công thở dài, cố tình giảm nhẹ:
- Bị thổ phỉ bắt đi...có thể...xuống tóc xuất gia...
Hạ Lan Yến Minh ngồi bật dậy, lắc đầu:
- Quốc công phủ chắc chắn sẽ bức tử nàng!
Niệm Tư Huyền rời cung rất trễ, xa mã nàng theo sau Kỷ thị, chậm rãi móng ngựa gõ từng bước vang vang giữa đường lớn kinh thành. Nàng tựa đầu vào thành xe, mảnh trăng nghiêng nghiêng soi rọi qua ô cửa sổ nhỏ.
Bất chợt, uỳnh một tiếng, xe ngựa chúi đầu như sập vào hố lớn. Tố Đan vừa ra khỏi xe xem xét, không ngờ liền bị xa phu đập mạnh vào gáy, nàng ta bất tỉnh ngã xuống mặt đường.
Châu Ẩn bên trong vẫn chưa hay biết, lớn giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Xa phu ồm ồm trả lời:
- Thưa tiểu thư có lẽ xe đã hỏng!
Niệm Tư Huyền mím môi, động tĩnh lớn thế này mà Kỷ thị không hề cho xe ngựa bản thân dừng lại, trong lòng nàng liền dâng lên bất an. Đúng như Niệm Tư Huyền suy nghĩ, bất thần một lưỡi gươm bén ngót từ đâu xuyên qua cửa sổ kề lên cổ nàng.
Châu Ẩn tuy rằng run rẩy nhưng vẫn cố gắng thương lượng:
- Chúng ta xuống xe! Chúng ta xuống xe, đừng làm bậy, ta có rất nhiều tiền bạc...
Niệm Tư Huyền nhắm mắt hít một hơi sâu, ngày hôm nay chứng kiến mối quan hệ giữa Quốc công phủ và Loan Nghi cung thì đối với chuyện này nàng cũng đoán ra được chủ mưu nếu không phải là Kỷ thị thì chỉ có thể là Hoàng Hậu.