Mỹ nữ đúng là được trời đất ưu ái, bất kỳ một động tác nhỏ nào của nàng đều khiến người ta không thể rời mắt, không kiềm chế nổi.
Long Ưng dò hỏi:
- Có thể thực hiện nụ hôn đính ước của chúng ta chưa?
Vạn Sĩ Cơ Thuần lườm hắn rồi nói:
- Nụ hôn đính ước đã bị ngươi cướp đi lâu rồi, ngươi mau quên thật đấy.
Long Ưng nói:
- Nụ hôn đó sao được tính chứ?
Vạn Sĩ Cơ Thuần dịu dàng:
- Con người sống ở trên đời, ngoài gần gũi về xác thịt, còn nhiều hình thức khác nữa. Bí tộc chúng ra mẫn cảm với mùi hương gấp cả trăm lần người thường. Có thể ngửi thấy rất nhiều thứ. Cơ Thuần biết có lẽ Ưng gia mẫn cảm hơn Cơ Thuần, chúng ta ở sát cạnh nhau như bây giờ, đã đồng nghĩa với việc đồng ý mở lòng với ngươi. Ta ngửi mùi thơm của ngươi, cảm thấy bản chất khác nhau giữa ngươi và người khác. Giống như một bông hoa mềm mại vừa đơn giản vừa phức tạp, vừa sâu lắng vừa tràn đầy sức sống thanh xuân, trong sự thoảng hương ẩn chứa mùi thơm nồng nàn không bộc lộ ra, giống như thuốc kích thích vậy. Nó kích thích vị giác, xúc giác và cả tình cảm trong trái tim Cơ Thuần. Lần đó người ta đến tìm ngươi để thăm dò ngươi, vậy mà bị ngươi cướp mất một nụ hôn, chính là vì không thể chống lại mùi hương của ngươi.
Long Ưng nghe đến độ ngớ ra, quên mất nhân cơ hội này tấn công nàng, bèn nói:
- Lời của Cơ Thuần đã mở ra một vùng trời hoàn toàn mới cho ta. Mặc dù từ trước đến nay, ta đều sở hữu cảm giác thần kỳ phức tạp mà xúc giác, vị giác, khứu giác, thính giác mang đến, nhưng chưa từng nghĩ đến công hiệu mà nó mang lại.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói dịu dàng:
- Bởi lẽ đối với bí tộc chúng ta, mùi vị có liên quan đến sinh tử, tồn vong. Chúng ta có thể ngửi thấy mùi của mạch nước ngầm dưới lòng đất, ngửi thấy sự thay đổi của không khí. Võ công của bí tộc chúng ta, được phát triển xung quanh khứu giác. Khứu giác là hô hấp, hít vào và thở ra luôn là một đôi, chỉ có lần đầu và lần cuối là ngoại lệ. Vì vậy mùi vị là một người thân thân thiết nhất đối với chúng ta, có thể khiến chúng ta ngửi thấy mùi sợ hãi của kẻ địch, thậm chí cả ý đồ của chúng. Với người khác, những lời này của ta như đàn gảy tai trâu, nhưng nhất định Ưng gia hiểu được Cơ Thuần đang nói gì.
Long Ưng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý hít vào mùi thơm của cơ thể và của tóc nàng. Mùi thơm giống như vô số hạt nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy được, đang chạm vào các cảm quan của hắn, mở ra chiếc khóa của cánh cửa cảm giác, khiến hắn cảm nhận được những điều vô cùng vô tận của mùi vị.
Vạn Sĩ Cơ Thuần cắn tai hắn:
- Ngươi ngửi thấy mùi gì rồi?
Long Ưng đang muốn dùng những từ ngữ hoa mỹ để hình dung, nhưng lời vừa đến đầu lưỡi, lại không tài nào nói ra được, hắn chỉ ngẩn người.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nhìn thấy sắc mặt ngơ ngác của hắn, thì cười run người, nàng chưa bao giờ vui như thế, đắc ý như thể đã giễu cợt được Long Ưng, nàng nói:
- Ngôn từ có thể nắm bắt những thứ hữu hình hoặc vô hình, nhưng lại không thể nắm bắt được mùi vị, chỉ có thể miêu tả cảm giác mà mùi vị mang lại cho chúng ta mà thôi.
Long Ưng tỏ ra khiêm tốn lắng nghe, gật đầu nói:
- Đúng vậy, giống như bây giờ, mùi thơm cơ thể Cơ Thuần khiến máu tiểu đệ phun trào.
Vạn Sĩ Cơ Thuần véo lên đùi hắn thật đau rồi mắng:
- Đồ quỷ háo sắc chết tiệt.
Long Ưng cười nói:
- Lần này không phải là háo “sắc”, mà là háo “vị”
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:
- Gì cũng háo hết, mau nói với Cơ Thuần, ngươi là ai?
Long Ưng không hiểu:
- Nàng quên hẹn ước giữa chúng ta rồi sao?
Vạn Sĩ Cơ Thuần nhẹ nhàng nói:
- Ta chưa bao giờ quên, ta sợ rằng nếu bắt đầu thì không dừng lại được. Nữ tử bí tộc chúng ta không tùy tiện vui vẻ với nam nhân. Người trong tộc cũng không lấy người của tộc khác. Nam nữ do tộc trưởng ghép đôi, chịu trách nhiêm lưu truyền dòng giống, không cần tình yêu, sau khi phụ nữ có thai, là không còn quan hệ gì với cha đứa bé nữa.
Long Ưng nói:
- Kết hôn với người cùng họ, không sợ con dị dạng sao?
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:
- Bí tộc không chỉ có một họ, cách một thời gian, lại có người của tộc khác đến ở cùng chúng ta để tránh chiến tranh, hay xông vào sa mạc. Sa mạc không phải là nơi không hề có sự sống như người ngoài tưởng tượng, vấn đề là ngươi có hiểu rõ về nó hay không.
Long Ưng nói ung dung:
- Hướng Vũ Điền là sư phụ của tiểu đệ.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:
- Nói bậy!
Rồi lại nhìn hắn:
- Sao ngươi biết mối quan hệ giữa Hướng Vũ Điền và chúng ta?
Đương nhiên Long Ưng không thể nói là do Pháp Minh nói với hắn. Hắn ghé lại hôn lên môi nàng, nói:
- Khi Cơ Thuần không thể kháng cự lại tiểu đệ, mùi hương có thay đổi không đây? Ối!
Lần này là một nắm đấm rất mạnh giáng vào đùi hắn.
Vạn Sĩ Cơ Thuần mắng:
- Đây là lời cợt nhả khiến ta khó chịu nhất từ khi chúng ta quen nhau đến nay.
Long Ưng chuyển đề tài:
- Mặc Di Minh là sư công của ta.
Đôi mắt đẹp của Vạn Sĩ Cơ Thuần mở thật lớn, nàng trầm giọng:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Long Ưng lại hôn lên môi nàng. Mặc dù vẫn kín cổng cao tường, nhưng đã chịu đáp lại hắn. Long Ưng hài lòng dừng lại, rồi rời ra một chút, nói:
- Tiểu đệ là người luyện thành “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp” thứ hai sau Hướng Vũ Điền.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nhìn hắn, nói:
- Ngươi biết xuất thân lai lịch của Tiểu Khả Hãn không?
Long Ưng nhẹ nhàng nói:
- Nghe nói ngài là người đứng đầu hai phái Ma Môn. Mối quan hệ ly kỳ giữa các nàng và Mặc Xuyết, có phải do cha của ngài là Tịch Trí tạo nên không?
Vạn Sĩ Cơ Thuần không đáp lại hắn, mà hỏi:
- Hướng Vũ Điền đã mất tích vào cả trăm năm trước, sao ngươi có thể là đồ đệ của y?
Sau khi Long Ưng giải thích rõ ràng bèn nói:
- Vạn Sĩ Cơ Thuần đã thừa nhận yêu tiểu đệ, tại sao không cho ta được hôn lên môi thơm chứ? Ha ha! Giờ ta mới hiểu hàm nghĩa thực sự của từ “môi thơm”, đúng là có liên quan đến mùi vị cả.
Vạn Sĩ Cơ Thuần cười nói:
- Đó là chuyện trước kia rồi. Mặc dù giờ tâm hồn người ta không thể cự tuyệt ngươi, cơ thể cũng không muốn cự tuyệt ngươi, nhưng tất cả phải đợi đến sau khi ta chính thức thoát khỏi Đại Giang Liên, mới có thể vui vầy với ngươi.
Long Ưng mừng rỡ:
- Bao giờ nàng mới rời khỏi Đại Giang Liên? Ta thấy nàng đã “thân tại Tào doanh tâm tại Hán” rồi, tại sao vẫn lưu luyến chưa rời?
Hai mắt Vạn Sĩ Cơ Thuần lóe lên một tia sát khí, điềm đạm nói:
- Bởi lẽ ta muốn báo thù Đài Lặc Hư Vân. Y không hiểu rõ về chúng ta như cha y, không biết rằng chúng ta là người có ơn tất báo, có thù tất trả.
Long Ưng nói:
- Có phải liên quan đến tên trộm hái hoa bị ta bắt sống không?
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:
- Hình như không thể giấu ngươi việc gì vậy. Đó là một chuyện, nhưng không nhất thiết phải báo thù. Nếu muốn trách thì phải trách tộc trưởng của bọn ta ý chí không đủ kiên định, không chịu nổi sự mê hoặc của mỹ sắc. Điều đáng hận nhất là y đã dùng trăm phương ngàn kế, đủ mọi thủ đoạn để khiến tộc ta chịu nỗi nhục chưa từng có. Y còn tưởng rằng, chúng ta không biết điều này, y đánh giá chúng ta quá thấp.
Long Ưng không hiểu:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:
- Không nói được!
Long Ưng lo lắng:
- Vậy thì ngày nào nàng chưa thành công, ta vẫn cứ phải ngồi chờ à?
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:
- Ngươi không muốn biết tại sao người ta đột nhiên chịu thân mật với ngươi?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Chuyện này cũng có nguyên do sao? Nam nữ phải lòng nhau, tình đầu ý hợp, đương nhiên là sẽ thân mật. Lúc đó mọi việc đều thuận theo tự nhiên, âm dương tương giao, thủy hỏa hòa chung, mây mây mưa mưa là chuyện bình thường thôi mà.
Vạn Sĩ Cơ Thuần không chịu:
- Ngươi ấy à! Chẳng bao giờ chịu bỏ qua cơ hội dùng lời nói trêu chọc người khác. Thật đáng ghét. Rốt cuộc ngươi có muốn nghe không?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là muốn. Ý! Có người đến rồi.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:
- Ngửi hết tất cả mùi hương của người ta.
Nói xong, nàng lao ra ngoài cửa sổ rời đi.
Người đến đây là Huệ Tự, và nàng đi rất nhẹ, không gây bất kỳ tiếng động, nín thở, gần như không có chút âm thanh nào.
Sau khi bị Vạn Sĩ Cơ Thuần thi triển võ công, mà nàng có thể tỉnh lại sớm hơn so với người còn lại, là biết nàng có công pháp đặc biệt. Đồng thời hắn đã hiểu ra.
Nàng phụng mệnh Tương phu nhân, cố ý đến để thăm dò xem khả năng thính ngủ của hắn trong lúc hắn đã ngủ say. Không hỏi cũng biết là có ý đồ không tốt.
Có thể đoán được đột nhiên nàng tỉnh lại, chỉ tưởng rằng mình ngủ quên. Sợ không thể ăn nói được với Tương phu nhân, bèn vội vàng hành động. Giờ đây Huệ Tử cách hắn ít nhất năm mươi bước. Trong lòng hắn chợt nảy ý định đùa cợt. Hắn rời khỏi giường, ra ngoài cửa sổ rồi giấu mình vào một bên.
Huệ Tử mặc một chiếc váy bằng tơ mỏng, thướt tha lướt qua hành lang rồi đi tới, đến cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của hắn, định đẩy cửa bước vào.
Kế thăm dò này quả là tuyệt diệu. khôn g sợ Long Ưng trách phạt. Bởi lẽ có thể thoái thác là mộng du giữa đêm, tự nhiên đi tới đây, không có một người đàn ông nào sẽ trách nàng. Và chỉ có Tương phu nhân mới nghĩ ra được kế như thế.
Long Ưng lẳng lặng lao về phía nàng từ đằng sau. Khi còn cách nàng nửa trượng, đột nhiên Huệ Tử bất ngờ nảy sinh cảnh giác, bay lên không trung.
Điều này khiến Long Ưng giật mình, hồn bay phách lạc. Bởi lẽ hắn không ngờ Huệ Tử là một cao thủ giỏi đến độ có thể giấu hắn, vừa rồi người ra tay nếu không phải là một nhân vật kiệt xuất như bí nữ, lại rất giỏi giấu tung tích, nhất định sẽ khiến Huệ Tử sinh lòng cảnh giác.
Long Ưng bèn ôm chặt lấy nàng trong tích tắc nàng vừa rời mặt đất, rồi nói bên tai nàng:
- Là ta!
Lần này đến lượt Huệ Tử hồn bay phách lạc, nàng ỉu xìu ngã vào lòng hắn.
Long Ưng giống như lấy được chiến lợi phẩm quý giá nhất, ôm lấy nàng vào phòng ngủ, đặt nàng lên giường.
Huệ Tử biết rằng thân phận mình đã bị phát giác, hai mắt ngấn lệ, buồn bã nói:
- Phạm gia! Thiếp…
Long Ưng đặt ngón tay lên môi nàng, cười nói:
- Ta không trách nàng, ngày mai nàng cứ nói thật với phu nhân. Nói rằng chưa vào phòng, đã bị bổn đại gia ta bắt sống. Ha ha!
Huệ Tử còn muốn giải thích, nhưng đã bị Long Ưng ngăn lại:
- Còn nữa, nhớ nói với phu nhân, mời bà ấy đích thân đến đây, là biết đồ nhi là ta có bôi nhọ sư môn hay không.