Long Ưng quay về Phi Hà Các. Khang Khang và Huệ Tử vẫn đang thức đợi, phục vụ hắn tắm rửa, thay quần áo. Mặc dù nhìn thấy ngọn lửa tình trong mắt họ, cũng biết rằng họ sẽ báo lại cho Tương phu nhân, hắn vẫn cố bảo họ về phòng ngủ.
Mới chợp mắt không lâu, đột nhiên hắn tỉnh lại, thấy có điều bất thường, đang muốn hành động, bên tai bỗng vang lên tiếng Vạn Sĩ Cơ Thuần:
- Không được động đậy, nếu không ta sẽ đi ngay, không bao giờ quay lại nữa.
Nghe thấy vậy khiến hắn sợ đến mức không dám động đậy gì.
Hắn cảm nhận được bí nữ đang đi lại nhẹ nhàng, ra vào phòng ngủ của các cô gái, một lúc lâu sau, nàng mới xuất hiện bên giường như một u linh. Nàng mặc y phục dạ hành, tóc được quấn lên bằng khăn lụa, tư thái yểu điệu, đôi mắt giống như viên đá quý lấp lánh nhất trong đêm đen, đang nhìn hắn dò xét.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Có thể cử động được chưa?
mặt Vạn Sĩ Cơ Thuần lạnh như băng, lãnh đạm nói:
- Không được nhúc nhích! Ta đã giở thủ pháp, khiến họ không tỉnh lại trong vòng một canh giờ, để nói mấy câu với tên khốn nhà ngươi.
Long Ưng đau khổ nói:
- Sao Cơ Thuần có thể tàn nhẫn với ta vậy, không để ta gần gũi với nàng, chẳng lẽ đã quên mất lời hứa để ta hôn rồi sao?
Vạn Sĩ Cơ Thuần không vui:
- Ai đồng ý để ngươi làm bừa chứ? Ngươi là tên không biết trời cao đất dày. Ngươi có biết rằng làm thế này là đẩy ta vào thế bất nghĩa, về sau ta sẽ phải ăn nói thế nào với tộc trưởng?
Long Ưng nằm lên giường, mỉm cười nói:
- Có gì mà phải ăn nói chứ? Ta biết rằng ràng buộc giữa các nàng và Mặc Xuyết là có thời hạn. Giờ đã vượt thời hạn lâu rồi, đúng chứ?
Vạn Sĩ Cơ Thuần nghiêng người ngồi xuống bên giường, ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi lại biết?
Long Ưng thản nhiên nói:
- Bởi vì khi ta ở Thần Đô, đã nghe lén được cuộc đối thoại giữa Vạn Sĩ Kinh của quý tộc và Ngưng Diễm.
Vạn Sĩ Cơ Thuần giật mình:
- Ngươi có thể giấu y ư?
Long Ưng nói:
- Có lẽ là vậy! Nếu không y đã xông về phía tiểu đệ như một tên điên rồi.
Dung nhan tuyệt thế đang lạnh lùng của Vạn Sĩ Cơ Thuần nở một nụ cười. Ánh mắt trở nên dịu dàng, nói:
- Y không làm như ngươi nói đâu. Haizzz! Đúng là hết cách với ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?
Long Ưng làm động tác hôn môi, còn phát ra tiếng nhẹ nhàng.
cuối cùng Vạn Sĩ Cơ Thuần không chịu nổi nữa, phì cười, rồi lại lộ vẻ khổ não vì mình không nhịn được, xấu hổ nói:
- Ngươi đúng là bản tính khó dời! Không được động đậy! Ôi!
Long Ưng đang giơ tay về phía tay nàng, bị nàng vận chưởng cắt ngang, vội vàng rụt tay về.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nghiêm nét mặt, cảnh cáo hắn:
- Thử lại lần nữa xem. Cơ Thuần sẽ bỏ đi ngay.
Rồi lại lạnh lùng:
- Giờ đây, điều ta muốn làm nhất, là đánh ngươi một trận. Ngươi làm người ta rơi vào thế khó xử thế này.
Long Ưng cười nói:
- Điều khó xử nhất không phải là có nên vạch trần ta không, mà là rõ ràng trong lòng yêu ta, vậy mà không chịu thừa nhận.
Vạn Sĩ Cơ Thuần tức giận nói:
- Ai yêu ngươi chứ. Ngươi cũng không đi soi gương xem cái bản mặt mình đi. Hừ!
Long Ưng ngồi dậy, duỗi lưng rồi nói:
- Cơ Thuần đừng hiểu lầm, ta chỉ đi soi gương theo lệnh mà thôi, ha ha!
Vạn Sĩ Cơ Thuần hết căng thẳng, nói:
- Suýt nữa thì bị ngươi làm tức chết. Ha!
Long Ưng đến cạnh nàng, ngồi sóng vai cùng nàng cạnh mép giường, còn giơ tay ôm lấy vai nàng, mặt dí sát đến đoạn chỉ cách mặt nàng chưa tới ba tấc, rồi tình cảm nói:
- Muốn biết ta là ai không?
Vạn Sĩ Cơ Thuần trở lại vẻ lạnh lùng, điềm đạm nói:
- Vốn dĩ, nếu ngươi chịu làm một đứa trẻ ngoan, nằm trên giường, ta có thể sẽ làm theo điều ngươi muốn, nhưng giờ thì không bao giờ!
Long Ưng dùng tay sờ vào cằm nàng, muốn nâng mặt nàng về phía hắn, rồi nói:
- Thật sự không?
Hai mắt Vạn Sĩ Cơ Thuần lộ vẻ trách cứ:
- Long Ưng!
Long Ưng biết điều thu tay về, nhưng vẫn ôm nàng, sự tiếp xúc thân mật đó, giữa không khí đẹp đẽ nói chuyện giữa đêm khuya thanh vắng, hắn mê say nói:
- Đừng về sa mạc nữa.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nhẹ nhàng đáp:
- Không được!
Long Ưng rung động, nhìn sâu vào mặt và đôi mắt nàng. Bí nữ giờ đây mới xinh đẹp hấp dẫn làm sao. Nàng đầy sức sống và tình yêu. Hắn hi vọng, được ôm nàng lên giường, cùng trải qua một đêm tuyệt đẹp. Nhưng lại sợ sẽ phá vỡ sự bình yên và hạnh phúc hiếm có như bây giờ. Chỉ nhìn những thay đổi tinh vi trong biểu cảm của nàng, đã là cảnh tượng đẹp đẽ nhất mà hắn theo đuổi ở nhân gian.
Bí nữ dịu dàng nói:
- Chỉ có thể là người ta hôn ngươi, ngươi không được hôn Cơ Thuần như lần trước.
Nói đoạn, nàng quay mặt đi, khiến những đường nét tinh tế thu hết vào trong mắt Long Ưng.
Cuộc đời giống như loại rượu ngon nhất, sau khi uống không bao giờ muốn tỉnh lại.
Long Ưng không để tâm đến lời nhắc nhở của nàng, ghé lại hôn lên môi nàng.
Môi Vạn Sĩ Cơ Thuần mềm mại và ướt át.
- Ối!
Tim hắn đau dữ dội, cảm giác đau lan ra từ chỗ đùi bị chọc, chạy đến hết minh dương vệ kinh, qua phục thỏ, bế quan, khí trùng, lên thẳng thiên xu, thái ất, rồi lại về thiên trung đại huyệt.
Chân khí sắc như kim, thi triển việc tìm huyệt ở cự ly gần như vậy, cao thủ bậc nhất cũng không chịu nổi.
Long Ưng đau đến độ nửa người tê dại.
Ai ngờ, bí nữ bị hắn hôn càng kinh ngạc hơn:
- Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Không hề có chân khí đối lại, và không có mạch khí, muốn khống chế ngươi cũng không biết làm từ đâu!
Long Ưng rên rỉ:
- Khống chế ta làm gì?
Vạn Sĩ Cơ Thuần sờ lên chỗ bị chọc trên đùi hắn, áy áy nói:
- Làm đau ngươi rồi!
Long Ưng lại hỏi:
- Tại sao muốn khống chế huyệt đạo của ta?
Vạn Sĩ Cơ Thuần ghé đến bên tai hắn:
- Là để tránh việc đêm nay thất thân vì ngươi.
Long Ưng lên tinh thần, nói:
- Sao ta đột nhiên cảm thấy rằng, thái độ của Cơ Thuần đối với ta, như hai người khác nhau vậy?
Vạn Sĩ Cơ Thuần thu lại sự dịu dàng khiến hắn điên đảo, không trả lời mà hỏi lại:
- Rốt cuộc ngươi là thứ gì chứ?
Long Ưng chỉ vào đùi hắn.
Vạn Sĩ Cơ Thuần tức giận nói:
- Không ngờ Vạn Sĩ Cơ thuần ta chọn đi chọn lại, cuối cùng lại yêu phải một tên háo sắc.
Long Ưng chấn động, nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin.
Vạn Sĩ Cơ Thuần vẫn lạnh lùng tự tại, giống như nói một lời bâng quơ.
Long Ưng nghi ngờ nói:
- Cơ Thuần đừng lừa ta.
Vạn Sĩ Cơ Thuần nhún nhún vai, ánh mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, rồi nói nhẹ bẫng: