Vệ Gia Lam chở một mạch Chu Khả tới một quán cà phê tương đối ít người, như vậy cũng tiện cho hai người nói chuyện.
"Muốn nói gì?" Vừa ngồi xuống, Vệ Gia Lam chờ mong nhìn Chu Khả, xem cô ta một bộ rất sốt ruột, hẳn là có tin tức gì muốn nói cho mình.
Quả nhiên, Chu Khả nhìn quanh bốn phía, thấy nhân viên tạp vụ không ở gần, mới hạ giọng đem chuyện Hứa Niệm Hi được nhận tổ chức Thiêm Thụ Hội đơn giản nói lại.
Vệ Gia Lam vẫn không hiểu ý Chu Khả, nghi hoặc nhíu mày: "Sau đó thì sao?"
Lúc này Chu Khả mới tiếp tục nói: "Lần này tổ chức Thiêm Thụ Hội phải lớn, tác giả yêu cầu tương đối hà khắc, trên hết, vấn đề lớn nhất chính là sân khấu, dưới tình huống bị hạn chế kinh phí, rất khó thỏa mãn sân lớn theo yêu cầu của cô ta."
Vệ Gia Lam lặng im không nói.
"Cho nên......" Chu Khả cười đắc ý, "Hứa Niệm Hi rất khó làm được, cho dù thành công tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng sẽ thất bại mà thôi."
Nghe xong, Vệ Gia Lam im lặng vài giây, cô ta cẩn thận ngẫm nghĩ lời Chu Khả, chợt mở miệng: "Nếu nhất định muốn làm, có biện pháp nào không?"
"Có thì cũng có, bởi vì nguyên nhân chính là kinh phí nên mới khó có thể thuê được sân đủ lớn, nhưng nếu có tài trợ, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải quyết." Trước kia công ty tổ chức Thiêm Thụ Hội hơi lớn một chút, cũng là nhờ có các công ty nhỏ hỗ trợ tài trợ vài phần, chẳng qua lúc này người ta không muốn giúp nữa.
"Tài trợ......" Vệ Gia Lam nghe vậy lâm vào trầm tư, lông mày tinh tế nhăn thành một đoàn, cô ta cúi đầu nhìn lý cà phê trong tay, thật lâu sau mới đột nhiên ngẩng đầu.
"Nếu là tài trợ, tôi có biện pháp kêu gọi."
Chu Khả cả kinh, không hiểu Vệ Gia Lam muốn làm gì.
Vệ Gia Lam nhướng mày nhẹ giọng giải thích: "Ấn theo lời cô nói, tôi có thể tìm được tài trợ trợ giúp Hứa Niệm Hi, nhưng nếu hai ngày trước khi Thiêm Thụ Hội bắt đầu, liền huỷ bỏ tài trợ thì sao?"
Trước khi nhận tài trợ, có khả năng sẽ phải ký hợp đồng, nếu bên kia chủ động bội ước nhiều nhất phải bồi thường tí tiền, nếu cô ta nhờ bạn, những tiền bồi thường đó tự nhiên do cô ta gánh vác, chỉ cần cái đại hội kia bị hủy bỏ là tốt nhất.
"Huỷ bỏ?" Chu Khả ánh mắt sáng lên, kích động nghiêng người lên phía trước.
"Đúng vậy, tôi có thể tìm được tài trợ giúp cô ta, sau đó trước khi Thiêm Thụ Hội bắt đầu hai ngày, huỷ bỏ tài trợ, thu hồi tiền, cô nói trong vòng hai ngày cô ta đi đâu tìm một nguồn tài trợ khác?"
"Chủ ý không tồi!" Chu Khả híp mắt, khóe môi kéo rộng ra, " Cô thật thông minh!"
Hai người ngồi trong góc quán cà phê, đè thấp thanh âm nói chuyện, quyết định kế sách, hai người liền thảo luận chi tiết một chút, rất nhanh đạt thành nhận thức chung.
Trước khi rời khỏi quán cà phê, Chu Khả cúi đầu nhìn ly cà phê, cười đắc ý.
Như vậy, cô ta muốn xem Hứa Niệm Hi giải quyết như thế nào!
******
Lúc tan tầm, Phó Ninh Xuyên vẫn như cũ tới đón, hôm nay anh tới hơi sớm, khi cô đi ra ngoài anh đã đợi hơn mười phút.
"Đợi bao lâu rồi?" Bên ngoài xe nóng hôi hổi, mặt Hứa Niệm Hi đỏ bừng, vừa ngồi vào trong xe khí lạnh phả ra thật thoải mái, cô ngửa đầu thở ra một ngụm.
"Không lâu lắm, anh cũng vừa đến thôi," Anh vừa đạp chân ga vừa trả lời, xe chạy về phía trước, "Có đói bụng không?"
Hứa Niệm Hi lắc đầu, cô ăn trưa muộn, bây giờ cũng không cảm giác gì.
"Vậy đi hiệu sách trước?" Anh hỏi: " Anh cần mua chút tư liệu phụ đạo."
" n!" Hứa Niệm Hi đương nhiên không có ý kiến, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Anh lái xe rất êm, Hứa Niệm Hi ngồi trên xe đi đường cũng không có cảm giác khó chịu gì, bên trong xe độ ấm thích hợp, thiếu chút ngủ mất.
"Tới rồi." Anh dừng xe, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
Hứa Niệm Hi mở mắt, cởi đai an toàn xuống xe.
Anh mang cô tới hiệu sách lớn trong thành phố, hai người trực tiếp vào thang máy đi lên tầng ba, Phó Ninh Xuyên nhìn bảng hướng dẫn trên đỉnh đầu, tìm đến nơi cần.
Anh ở bên đó chọn sách, Hứa Niệm Hi không có chuyện làm, cô đi dọc theo giá sách xem tư liệu, bất tri bất giác liền đi tới gian sách về hoa cỏ thú nuôi bên cạnh.
Sách trên giá đặt lẫn lộn, Hứa Niệm Hi không nghĩ nhiều, tùy tiện cầm một quyển trước mặt xem, sách phần lớn giới thiệu hoa cỏ quý hiếm, Hứa Niệm Hi đọc không tới vài giây liền cảm thấy nhàm chán.
Thay đổi mấy quyển, cô cứ như vậy hướng sang bên phải di chuyển từng chút một, đi tới kệ sách về thú nuôi, sách chỗ này còn nhiều hơn, tròng mắt cô xoay chuyển cầm lấy một quyển giới thiệu về thú nuôi, lật xem.
Sách rất mỏng, chỉ một lát đã xem xong, sách giới thiệu một ít thú nuôi thích hợp nuôi trong nhà, trong đó dáng vẻ đáng yêu của tiểu kim mao và Teddy đã in thật sâu trong đầu cô.
Bỗng nhiên, cô rất muốn nuôi một con chó, thời điểm không có việc gì cũng có thể cùng nó chơi đùa, mang nó đi ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Hứa Niệm Hi dứt khoát cầm quyển sách trên tay đi đến chỗ Phó Ninh Xuyên.
******
Lúc cô đi tới, vừa lúc Phó Ninh Xuyên cũng chọn sách xong, đặt trong rổ mua sắm nhỏ, anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, nghiêng đầu đi qua.
"Anh đã chọn xong rồi?" Hứa Niệm Hi nhẹ giọng hỏi, dư quang nhìn về rổ mua sắm.
Phó Ninh Xuyên e hèm, sau đó mới thấy trong tay cô cầm quyển sách, anh khẽ nhíu mày, duỗi tay lấy.
Thấy anh lấy sách, Hứa Niệm Hi cho rằng anh cũng có hứng thú, lập tức vui vẻ thò đầu lại gần, lật đến trang giới thiệu về tiểu kim mao và Teddy.
"Chúng ta nuôi một con được không? Rất đáng yêu nha, hơn nữa lúc không có việc gì cũng còn có thể chơi cùng chúng ta, rất tốt."
Phó Ninh Xuyên không lập tức tiếp lời, anh nhìn chằm chằm quyển sách.
"Nếu không thì nuôi Teddy?" Cô cố nói tiếp, chỉ vào hình ảnh, "Tiểu kim mao cuối cùng rồi sẽ lớn lên, hơn nữa còn rụng lông tương đối nhiều, nếu thu dọn không kỹ, trong nhà sẽ toàn lông không thôi."
Tưởng tượng như vậy, nuôi Teddy cũng bớt việc, các phương diện đều khá tốt, hơn nữa còn nho nhỏ, có thể ôm vào trong ngực, thật tốt.
"Thế nào?" Cô ngửa đầu, trong mắt toàn chờ mong.
Anh không nói chuyện.
"Nuôi một con đi, em thật sự rất thích!" Cô thấy anh không phản ứng, cảm thấy anh có thể không hứng thú lắm, vì thế lại cố gắng nghĩ cách thuyết phục anh.
Hứa Niệm Hi tìm rất nhiều lý do, quả thực cảm thấy tài ăn nói của mình chưa bao giờ tốt như vậy, nhưng không ngờ anh vẫn thờ ơ.
Kỳ thật anh không muốn nuôi đi......
Quả nhiên, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra.
"Niệm Hi," Anh cầm sách, kéo tay cô đến kệ sách bên để lại, "Mặc kệ là nuôi cái gì, chúng nó đều rất nhỏ, đều cần người làm bạn, cùng chiếu cố, mà công việc của chúng ta bận rộn như vậy, không có quá nhiều thời gian bồi nó, nó một người ở nhà sẽ đói, sẽ cô độc."
Hứa Niệm Hi sửng sốt.
"Nếu mang nó về nhà, lại không thể cho nó một cái nhà tốt, còn không bằng không mang về," Anh nhàn nhạt tiếp tục, thuần thục dụ dỗ, "Nói không chừng nó vốn dĩ có thể gặp được tình yêu của nó, hay một chủ nhân có trách nhiệm, nhưng bởi vì chúng ta mang nó về nhà, nên nó chỉ có thể sinh hoạt trong không gian nhỏ hẹp này."
Cô trầm mặc, cảm thấy anh nói rất có đạo lý.
"Cho nên, chúng ta không nên mang nó về nuôi, để nó tìm một gia đình càng tốt hơn, có được không?"
Nhìn cô đã lâm vào trầm tư, Phó Ninh Xuyên nghiêng đầu, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Kỳ thật anh không muốn làm cô thất vọng, chỉ là sủng vật này, trong nhà tuyệt đối không thể nuôi.
Không phải anh không thích loại sinh vật này, mà trong nhà anh chỉ cần nuôi một mình cô là đủ.
Nghĩ xa hơn, nếu cô thật sự có người bạn nhỏ này, nhất định sẽ phân tâm đi chăm sóc nó, quan tâm mọi chuyện của nó, dành nhiều thời gian như vậy có ích lợi gì? Còn không bằng dùng để chiếu cố anh!
Nghĩ thế, quả nhiên không nuôi bất luận sủng vật gì mới là lựa chọn chính xác nhất!
(Edit: Thêm một anh ghen với chó 😂
Beta: Tiền đồ sáng đấy:333)
Thật lâu sau.
Hứa Niệm Hi rối rắm nửa ngày, tuy rằng tràn ngập trong đầu óc đều là bộ dáng tiểu Teddy thè lưỡi đáng yêu, nhưng mà cô lại không thể không thừa nhận, anh nói rất có đạo lý.
Không nói vấn đề thời gian công việc không nhiều lắm, nhưng chiếu cố nó như thế nào, kỳ thật cô cũng dốt đặc cán mai.
So với việc mang nó về nhà, không có thời gian chiếu cố, cũng không biện pháp bồi nó, không bằng để nó chờ đợi một chủ nhân tốt hơn.
"Em biết rồi," Lại sau một lúc lâu, cô ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy kia, "Vậy chúng ta không nuôi nữa, được không?"
Nghe vậy, hai mắt anh đều là ý cười, duỗi cánh tay ôm eo cô đi quầy thu ngân dưới lầu.
"Được."
Thanh toán tiền, hai người vừa ra khỏi hiệu sách liền cảm thấy một luồng khí nóng khó chịu, vội chạy nhanh về xe ngồi.
Ngồi ở ghế phó lái chơi di động, Hứa Niệm Hi bỗng nhiên nhớ tới trong nhà hình như chỉ có thức ăn chay không còn món ăn mặn, mà thời tiết thế này cô cũng lười đi mua.
Tròng mắt chuyển vài lần, cô nghiêng đầu chọc chọc cánh tay anh.
"Hôm nay về nhà ăn sao?"
Anh đang thắt đai an toàn dừng một chút, ánh mắt khó hiểu.
"Em đột nhiên nhớ tới trong nhà không có món ăn mặn, vừa vặn lười mua cũng không muốn làm, chúng ta trực tiếp đi bên ngoài ăn có được không?"
Nghĩ đến cũng rất lâu rồi không ăn ở bên ngoài, cô có chút thèm.
"Được!" Anh đương nhiên không có ý kiến, bà xã đại nhân ăn cái gì anh liền ăn cái đó.
" Vậy đi ăn buffet đi, em nghe Ôn Lộ nói phía trước có một quán ăn, hương vị cũng không tồi."
"Ừ!" Anh gật đầu, chờ cô đọc địa chỉ, liền lái xe đi.
******
Hai người nhanh chóng tới quán ăn, trong đó mở điều hòa mát lạnh, sau khi tiến vào toàn thân cũng thoải mái hơn nhiều.
Đi theo người phục vụ tìm vị trí trong góc, Hứa Niệm Hi chờ Phó Ninh Xuyên ngồi xuống mới bỏ túi sách xuống.
"Anh ngồi chỗ này chờ em một chút, em đi lấy đồ ăn trước."
Nói xong cô rời đi, khom lưng cầm đĩa thành thạo đi chọn đồ ăn.
Nơi này có hình thức tự phục vụ, Hứa Niệm Hi rất nhanh liền đem về không ít đồ ăn, đều là những món hai người rất thích.
Lúc này cô uống chút nước, nhìn anh cẩn thận nướng thịt, chờ chín lại ăn.
Lúc ăn cơm, hai người đều không nói chuyện, cô ăn, anh nướng thịt cho cô. Lúc trước cô có lấy một ít hải sản, bây giờ Phó Ninh Xuyên đang băn khoăn có nên nấu luôn không.
"Hình như có chút tanh," Hứa Niệm Hi cách cả cái bàn vẫn cảm thấy có chút khó chịu, hối hận vừa rồi không chú ý lại lấy món này, "Em không muốn ăn, anh thì sao?"
Phó Ninh Xuyên cũng không muốn, gật đầu trực tiếp đem hải sản đặt ở một bên, đợi lát nữa có thể trả về.
Lại ăn thêm một lát, Hứa Niệm Hi chợt cảm thấy có chút khó chịu, muốn đi toilet, cô đứng dậy để anh trông đồ, mình thì đi ra ngoài.
Giải quyết nhu cầu sinh lý, cô rửa sạch tay, cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài, cảm giác bụng lúc này hình như trống không thêm một chút, còn có thể tiếp tục ăn, cô liền vui vẻ.
Cô rũ mắt đi, không chú ý chung quanh, đang góc quẹo chuẩn bị lên lầu, đột nhiên bên cạnh có một cánh tay duỗi ra, vững vàng bắt được cổ tay cô.
"A!" Cô kêu lên sợ hãi một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra sau, đồng tử chợt co lại.