Tôn Kỳ từ từ đứng dậy, tinh thần sảng khoái thoải mái.
Long Diên Hương quả nhiên hiệu dụng vô cùng, dù chỉ hấp thụ được một phần nhưng hiệu quả thấy rõ.
Tôn Kỳ vươn mình, hít không khí tràn đầy lồng ngực.
Sau đó hắn lại lao mình xuống biển, thời gian trân quý không cho phép hắn nghỉ ngơi nhiều.
Dòng nước mát lạnh, mặt biển yên bình.
Nửa ngày sau, bão tố nổi lên, vòi rồng cuốn Tôn Kỳ lên trời cao, sau đó quật hắn xuống một hòn đảo nhỏ.
Tôn Kỳ chống hai tay lết vào bờ biển toàn thân đau nhức, bộ xương già của hắn muốn rụng rời, khổ không thể tả.
Sau một thoáng nghỉ ngơi, hắn lại đi dọc bờ biển tìm kiếm thức ăn.
May mắn! lần này hắn nhặt được hai khối Long Diên Hương to bằng trái dừa. Trận bão lớn vừa rồi không chỉ đánh hắn lên đảo mà còn đánh tới rất nhiều thứ tốt.
Dùng xong Long Diên Hương, hắn lại lao mình xuống biển.
Một lần… hai lần… ba lần…
Hắn không nhớ hắn bị cơn bão đánh vào bờ bao nhiêu lần. Hắn không quan tâm!
Hắn chỉ làm mấy việc: lao xuống biển, bị đánh lên bờ, bổ sung năng lượng rồi lại lao xuống biển và lại bị đánh lên bờ.
Hắn không biết mình đã đi được bao xa, có đúng đường hay không.
Là đang tiến về hải quốc hay đang lùi sâu vào trong Biển Quái Vật? Hắn không biết.
Hắn lúc này chẳng nghĩ ra được điều gì, ngoài việc lao xuống biển và chờ đợi vận may đánh hắn dạt về hải quốc.
Một tháng này hắn liên tục bị những con bão bất chợt đánh cho tàn tạ, bộ xương già của hắn muốn rơi ra thành từng khúc, nếu không nhờ có Long Diên Hương, hắn không biết có kiên trì được đến lúc này hay không.
…
Một ngày như mọi ngày, Tôn Kỳ tại trên mặt biển ngự sóng mà đi, lần này hắn thay đổi cách di chuyển, không bơi dưới nước nữa.
Chợt! hắn cảm thấy dòng nước dưới đuôi đang chảy về một hướng, dòng nước càng lúc càng mạnh muốn cuốn hắn đi theo.
Đang nghĩ lên làm thế nào thì dòng nước mạnh lên bất thường, Tôn Kỳ quay đầu bơi đi, hắn không biết dòng nước sẽ cuốn hắn về đâu, hắn cảm thấy một sợi bất an, không nên để trôi theo dòng nước.
Dòng nước chảy siết quấn chặt lấy hắn.
Tôn Kỳ dùng hết sức bơi ngược hướng. Nhưng hắn nhanh chóng bị đuối sức, thân xác già nua không cho phép hắn chiến đấu lâu dài với dòng nước.
Hắn bị dòng nước quấn đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn biết nhìn cảnh tượng trước mặt mà kinh hãi.
Trước mặt hắn là vô số mỏm đá nhọn hoắc chĩa lên trời giống như một trận địa thạch nhũ, dòng nước chảy siết len lỏi giữa các mỏm đá, tất cả đang tụ vào trung tâm thạch trận.
Tại đó là một xoáy nước khổng lồ không ngừng nuốt lấy tất cả nước xung quanh vào một hố đen sâu hun hút.
Mấy con cá vô tình bị cuốn vào xoáy nước bị đám đá nhọn xé nát, máu tanh loang lổ.
Bịch! Tôn Kỳ lưng đập vào một mỏm đá, hắn rên lên một tiếng đau đớn phun ra một ngụm máu.
Ầm… ầm… ầm… dòng nước siết quăng hắn đập liên tục vào các mỏm đá, xương cốt phát ra tiếng rắc rắc, không biết bao nhiêu cái xương đã bị gãy.
Tôn Kỳ đưa tay vội vàng bám lấy vào một mỏm đá, nước siết kéo căng thân hắn, hắn dùng hết sức lực bám vào tảng đá, móng tay bong chóc máu tươi rơm rớm.
Hắn cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, ngón tay hắn nứt toạc bật máu lòi ra cả xương trắng.
Dòng nước siết muốn xé đôi người hắn.
Răng rắc… răng rắc… tiếng xương gãy.
Mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng của Tôn Kỳ. Hắn không thể không buông tay, để mặc cho dòng nước cuốn hắn đi.
Bịch… bịch… bịch… hắn liên tục va phải đá ngầm, đầu óc hắn quay cuồng mê man, dần rơi vào tình trạng bất tỉnh.
Hắn biết nếu bây giờ bất tỉnh thì chết không thể nghi ngờ. Tôn Kỳ cắt nát môi, hy vọng cơn đau sẽ giúp hắn tỉnh táo.
Ầm… ngực hắn đập vào một tảng đá làm gãy mất mấy cái xương sườn, hắn đau đến ngất đi.
Cốp! đầu hắn đập vào tảng đá rách ra một đường dài, máu tươi ào ào tuôn, hắn hét lên một tiếng đau đớn, hắn tỉnh lại từ cơn mê.
Xoạt! một cạnh đá xé toạc tay hắn một đường dài, lòi cả xương trắng.
Cơ thể hắn chồng chất vết thương, hắn cho dù có mười cái mạng cũng mất hết chín cái.
Hắn bị cuốn vào vòng nước xoáy, rơi tự do vào hố sâu không đáy.
Lâu… rất lâu sau đó…
Hắn nằm ngất trên bãi đá nhỏ, sóng nước dập dờn đánh vào người hắn.
Ngón tay trỏ nhúc nhích, hắn từ từ nhấc lên mí mắt, mặc dù hắn đã không còn mắt nhưng hắn vẫn mở ra mí mắt theo bản năng, trước mắt hắn một màu đen, hắn mở ra thần thức, vẫn là một màu đen.
Đây là vào ban đêm ánh sao trên trời cao lấp lánh.
Tôn Kỳ cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng khuỵu một cái, hắn ngã sấp mặt trên bãi đá, hắn rên lên một tiếng đau đớn.
Đúng lúc này có tiếng hú dài.
Tôn Kỳ ngẩng mặt nhìn quanh, trong lòng nâng lên cảnh giác. Hắn không phát hiện ra nguồn cơn âm thanh.
Tiếng kêu giống như từ một sinh vật khổng lồ phát ra, nhưng hắn tìm mãi vẫn không phát hiện ra bất thường, có vẻ như sinh vật này ở rất xa hắn.
Tiếng kêu kéo dài suốt một canh giờ mới chấm dứt.
Sau đó hoàn toàn không xảy ra gì nữa. Tôn Kỳ thở ra một hơi nhẹ nhàng, ít nhất hắn cũng an toàn.
Tôn Kỳ thôi động tất cả năng lượng từ từ chữa trị các vết thương.
Một đêm yên bình qua đi, mặt trời lại ló dạng, các vết thương của hắn đã đi vào ổn định.
Tôn Kỳ lúc này mới có cơ hội quan sát toàn diện nơi này.
Đây là một bãi đá đen nổi trên mặt biển, khắp nơi đều là đá, to to nhỏ nhỏ các viên đá, không có bất kỳ sự sống nào, cỏ cây thực vật, còng cua đều không có.
Hắn khó khăn lê thân xác tiến tới trung tâm bãi đá.
Bất chợt hắn dừng lại, ánh mắt sáng rực nếu như hắn có mắt.
Trước mặt hắn là vô số khối khoáng thạch màu hổ phách vương vãi lẫn với đá đen.
Đây là… Long Diên Hương… rất nhiều Long Diên Hương đủ mọi loại kích thước.
Viên bé thì chỉ như ngón tay, viên lớn thì cao tới mười trượng.
Tôn Kỳ vui mừng chạy tới, ôm lấy khối Long Diên Hương lớn nhất, hôn lên đó chùn chụt. Đây là một cái bảo khố khổng lồ.
Nhớ đến năm xưa, hắn dùng đủ chiêu trò mới có được hai khối Long Diên Hương, vậy mà trên bãi đá này Long Diên Hương cũng chẳng khác đá thường là mấy.
Nếu như có thể mang toàn bộ số Long Diên Hương này trở về hải quốc, hắn chính là vô địch cự phú. Kể cả Hải Vương cũng phải nhìn hắn với ánh mắt ganh tỵ.
Càng nghĩ hắn càng thấy sung sướng.
Ôm ôm xoa xoa hôn hôn, Tôn Kỳ vuốt ve mãi khối Long Diên Hương.
Một canh giờ sau, sau khi đã lau bóng mặt ngoài khối Long Diên Hương, hắn mới chịu buông tay.
Tôn Kỳ nhặt ra ba khối đá, đặt một viên Long Diên Hương lên trên, tay kết ấn tạo lửa nung nóng.
Long Diên Hương hóa lỏng bốc lên từng sợi khói vàng, Tôn Kỳ hít sâu hấp thụ vào trong người.
Trước đó tại hải quốc, để sử dụng một khối Long Diên Hương, hắn phải tốn công sức tỉ mỉ chuẩn bị, hấp thụ không chừa phần nào.
Tại trên đảo hoang, hắn cũng nấu lỏng mới dùng.
Còn tại đây, hắn dùng một cách phung phí, mười phần chỉ hấp thụ được một. Hắn không tiếc vì hắn có rất nhiều Long Diên Hương, hắn giống như nhà giàu mới nổi, vung tiền phung phí, một cái nhíu mày cũng không có.
Thời gian trôi qua, các vết thương nhanh chóng lành lại, trạng thái thể lực đạt đến sung mãn nhất có thể. Đáng tiếc thân xác này đã già nua, huyết mạch khô cạn, nếu không dùng số Long Diên Hương này, hắn có thể thức tỉnh rất nhiều chủng tính.
Thật giống như nước đổ lá khoai, có bao nhiêu Long Diên Hương cũng không giúp huyết mạch hắn khôi phục, mở ra chủng tính mới.
Sau khi khôi phục vết thương, hắn có chút lưu luyến nơi này, nếu có thể mang số Long Diên Hương này ra ngoài, có thể nghĩ đám Hải Vương kia sẽ điên cuồng thế nào.
Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn buộc phải từ bỏ. Tôn Kỳ cố gắng ôm đi nhiều nhất Long Diên Hương có thể.
Sau đó hắn lại nhảy xuống biển, tiếp tục hành trình tìm đường trở về.
Vùng biển này tối lạnh và sâu hơn vùng biển trước đó.
Hắn đang lặng lẽ bơi. Đột nhiên một cái bóng khổng lồ che khuất ánh sáng, Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, lộ vẻ kinh sợ.
Đây là một con cá khổng lồ, so với con cá hắn chỉ như hạt bụi, con cá há lớn cái miệng, nước ào ào bị hút vào miệng nó.
Tôn Kỳ lục lọi trong trí nhớ, nếu hắn không lầm thì đây là cá nhà táng.
Cá nhà táng đối với Hải tộc giống như là một huyền thoại, chúng được mệnh danh là sinh vật biển lớn nhất đại dương, có vô số câu chuyện xung quanh chúng.
Nghe nói cá nhà táng chỉ ăn các loài giáp xác nhỏ, một lần há miệng, nó có thể hút vào hàng tỷ khối nước cùng với hàng tỷ tấn sinh vật giáp xác phù du.
Long Diên Hương nghe nói là trái tim hoặc khối óc của cá nhà táng hóa thạch.
Tôn Kỳ trố mắt nhìn xem, không dấu nổi sự phấn khích khi nhìn một sinh vật huyền thoại.
Con cá nhà táng hú lên một tràng dài siêu thanh. Tôn Kỳ ôm đầu đau đơn, âm thanh trực chỉ tấn công thẳng vào hồn phách của hắn.
Con cá nhà táng dứt tiếng kêu, từ sau đuôi nó phun ra các loại chất thải.
Tôn Kỳ nhận ra trong đám chất thải lấp lánh những viên khoáng thạch màu hổ phách, chính là Long Diên Hương. Tôn Kỳ ngẩn ngơ chẳng lẽ nói: Long Diên Hương là phân thải?!