Bạch Dã mệt mỏi buông ra cây gậy, ngồi xuống đất dựa lưng vào cây dừa, miệng thở hồng hộc.
Hắn nắm lấy nửa trái dừa bên cạnh đưa lên miệng, ngửa mặt uống ừng ực.
Sảng khoái!!
Hắn lau đi nước bên khóe miệng, lấy tiếp một nửa trái dừa khác lên uống.
Uống hết năm nửa trái dừa, hắn mới thấy thỏa mãn.
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi hắn ra khỏi hố cát, hắn phát hiện nơi hắn đang ở là một hòn đảo nhỏ khoảng một dặm vuông, xung quanh là đại dương mênh mông.
Trên hòn đảo chủ yếu là dừa và thảm cỏ, cũng không có sinh vật cao cấp nào.
Chỉ có lũ còng làm hàng xóm thường xuyên của hắn, thỉnh thoảng theo con nước đánh vào bờ lũ cá nhỏ, bạch tuộc, cua… cũng làm bạn với hắn.
Và những bạn mới vô cùng hào phóng mời hắn những bữa ăn thịnh soạn.
Số còng trên đảo bị hắn ăn hết hơn một nửa, nếu không phải đã ngán ăn còng, chỉ sợ còng trên đảo đã bị tuyệt chủng. Tôm cá mắc cạn trên đảo cũng không thoát khỏi tay hắn.
Hằng ngày uống nước dừa, ăn hải sản, ngắm hoàng hôn, cuộc sống của hắn cũng coi như thoải mái. Nếu như hắn nghỉ hưu sống nốt mười năm còn lại của cuộc đời thế này cũng coi như mỹ mãn.
Đáng tiếc hắn còn rất nhiều việc phải làm, còn nhiều thứ đang chờ hắn đi thực hiện. Hắn không thể tiếp tục ở lại nơi này.
Tôn Kỳ trong thời gian này tích cực tích trữ năng lượng, hắn cần nhanh chóng chữa trị vết thương ở đuôi.
Một năm sau.
Tôn Kỳ ngồi dưới tán cây dừa từ từ mở mắt, hắn vừa tu luyện xong.
Hắn sờ sờ chiếc đuôi cá của mình, cơ bản đã khỏi hẳn.
Hắn đưa mắt nhìn về đại dương xa xăm, đã đến lúc hắn phải đi.
Trong thời gian này, hắn ra sức dự trữ năng lượng từ những sinh vật nhỏ, hắn cũng thử sưu hồn mấy sinh vật dạt vào bờ biển nhưng lại chẳng có được một chút thông tin hữu ích.
Mấy tôm cá nhỏ này chỉ quanh quẩn bờ biển, trí tuệ thấp kém nên trong trí nhớ của bọn chúng cũng chẳng có gì nhiều.
Hắn thậm chí còn không biết mình đang ở nơi nào.
Nhìn thời tiết khí hậu quang cảnh nơi này không giống như thập bát hải của Hải tộc – những vùng biển đã được khai phá, cai trị. Nơi này cũng không giống với Hải Táng.
Có vẻ như hắn đã đến một vùng biển xa lạ chưa được khai phá.
Vùng biển chưa được khai phá đồng nghĩa với việc có vấn đề. Nên nhớ các vị Hải Vương luôn mang tham vọng mở rộng hải quốc, với thực lực của bọn hắn mà không thể khai phá đến vùng biển này thì chắc chắn có vấn đề.
Tiến vào một vùng biển không biết, Tôn Kỳ có chút lo lắng, thực lực hắn đang chạm đáy đối mặt với nguy hiểm bất ngờ, hắn sợ không ứng phó nổi.
Thời gian của hắn cũng không nhiều, chỉ có mười năm thời gian, đã mất hết một năm chữa thương, hắn chỉ còn lại chín năm để thoát khỏi nơi này.
Tôn Kỳ chậm rãi trườn xuống bãi biển, hắn hít sâu một hơi, tinh thần cảnh giác nâng cao.
Từng đợt sóng mát lạnh đánh lên người hắn.
Tôn Kỳ chậm rãi chìm xuống biển. Một thoáng sau, hắn đã hoàn toàn ngập trong nước.
Nước biển hơi lạnh, nền biển toàn cát đen là bụi tro núi lửa nhiều năm tích tụ lại.
Nửa ngày sau, hắn bơi được khoảng ba mươi dặm, nếu bình thường hắn còn bơi được xa hơn nhưng hiện nay tình trạng cơ thể không cho phép hắn làm được như trước.
Hắn cũng cần cẩn thận tiến lên, từng bước thăm dò.
Hắn bơi nãy giờ, biển lặng gió yên, sóng nước dập dờn, không có nhiều sinh vật cấp cao, phần lớn là tôm cá nhỏ, dưới nền biển có ngao sò ốc hến, rong rêu lượn lờ theo dòng nước…
Khung cảnh yên bình không khiến hắn yên tâm, ngược lại hắn càng lo lắng.
Bất chợt… trời nổi giông bão, sóng biển cuồn cuộn, dòng nước loạn lưu, sấm chớp ầm ầm.
Trời mới còn trong sáng, chớp mắt đã đen kịt.
Tôn Kỳ kiên cường bơi lên phía trước. Các xoáy nước như những lưỡi cưa muốn xé nát hắn thành nhiều mảnh.
Dòng biển cuốn lên bụi tro núi lửa khiến cho nước biển đục ngầu, Tôn Kỳ gần như bị mù. Hắn như con cá nhỏ bơi loạn. Cơ bắp hắn căng cứng dùng hết sức bơi ngược dòng nước. Nhưng hắn quá nhỏ bé trước cơn bão, hắn nhanh chóng bị cơn bão cuốn đi.
Tôn Kỳ chới với, hai tay quờ quạng vơ vội một sợi rong biển. Hắn nắm chặt cọng rong biển bám trụ trước dòng nước siết.
Phốc! cọng rong đứt đôi. Tôn Kỳ bị nước cuốn đi. Trời đất quay cuồng, hắn không thể làm được gì, để mặc cho dòng nước xô đẩy.
Nửa ngày sau, bão tan.
Tôn Kỳ đau nhức toàn thân, khổ cho bộ thân xác già nua của hắn.
Mí mắt hắn nặng trĩu, hắn muốn mở mắt giống như nâng lên sức nặng ngàn cân.
Đầu óc hắn vẫn còn quay cuồng, hắn xoa xoa đầu cố lấy lại trạng thái bình thường.
Hắn đưa mắt nhìn quanh.
Nơi đây là một hòn đảo, hắn bị cơn bão đánh vào một hòn đảo.
Hòn đảo này không phải hòn đảo trước đó, nhưng khung cảnh tương tự, vẫn là những cây dừa nghiêng bóng, vẫn là thảm cỏ xanh, vẫn là đám còng với đôi mắt to tròn.
Tôn Kỳ lết lên bãi cát, ngồi xuống dựa lưng vào gốc dừa, hắn tiện tay quăng ngang nắm đấm vào cây dừa bên cạnh, bịch! một trái dừa từ trên cây rơi xuống.
Không cần quan sát, Tôn Kỳ đưa tay ra bắt trúng trái dừa rơi xuống, hắn phất tay chém ngang trái dừa, đưa trái dừa lên miệng uống ừng ực.
Uống liền năm trái dừa, hắn mới cảm thấy bớt mệt mỏi.
Cơ bắp hắn lúc này mềm nhũn, xương khớp như muốn rơi rớt. Hắn cảm thấy mình như một con rối, các bộ phận cơ thể được nối với nhau bằng sợi dây lỏng lẻo, mới vật lộn một chút với gió bão đã khiến hắn thở không ra hơi.
Nếu là lúc trước, hắn thậm chí có thể dựa vào thế bão ngự sóng mà đi, nhưng với thân thể già nua này, hắn chẳng thể làm gì, các loại chủng tính cũng tỏ ra yếu ớt.
Tôn Kỳ đi dọc theo bờ biển tìm kiếm thức ăn.
Tay trái hắn ôm một đống sò ốc, tay phải hắn cầm con bạch tuộc đưa lên miệng cắn. Vòi bạch tuộc ngo ngoe dính chặt lấy má hắn níu kéo sự sống, Tôn Kỳ dùng sức hút một cái, phụt! cái vòi chui tuột vào miệng hắn.
Hắn ngắt lấy một sợi rêu xám bỏ vào miệng nhai cùng con bạch tuộc để tăng thêm mùi vị.
Hắn quỳ xuống cát, lấy tay nhẹ lật lên đám rong biển, bên dưới là một khối khoáng thạch cứng màu vàng hổ phách to bằng nắm tay. Tôn Kỳ cầm lên khối khoáng thạch tập trung quan sát.
Chợt! mắt hắn sáng lên, hắn mừng quá đỗi.
Đây là… đây là… một khối Long Diên Hương.
Hắn lúc trước dùng qua Long Diên Hương, hình dáng và công dụng của Long Diên Hương hắn còn nhớ rõ.
Hắn mừng muốn rơi nước mắt, nếu như hắn có mắt.
Một năm nay, hắn trải qua vô vàn cực khổ, thứ hắn ăn toàn là phế phẩm, no bụng thì có nhưng năng lượng lại quá ít.
Long Diên Hương chính là thứ tốt nhất hắn tìm được đến lúc này.
Long Diên Hương tác dụng không cần nói, ngay cả trong vương cung thứ này cũng vô cùng quý giá, hắn trước đó phải bỏ ra rất nhiều mới có được hai khối Long Diên Hương, vậy mà bây giờ tự nhiên nhặt được, không khiến hắn vui mừng sao được.
Long Diên Hương cần qua vài công đoạn chế biến và phụ dược mới phát huy hết công dụng, hắn hiện nay không có điều kiện này, nhưng nếu dùng bình thường vẫn có thể hấp thụ được vài phần Long Diên Hương, như vậy với hắn là đủ.
Hắn lúc này cười không ngậm được miệng, bất chợt như nhớ ra gì đó, nụ cười hắn trùng xuống, mặt hắn tối sầm.
Hắn đã biết hắn đang ở đâu.
Long Diên Hương chỉ có tại vùng Biển Quái Vật, nơi này hoặc là Biển Quái Vật hoặc là biên giới gần Biển Quái Vật. Vì nơi đây không thuộc thập bát hải, không có dấu ấn hiện diện của Hải tộc nên có thể xác định nơi này là Biển Quái Vật.
Nên nhớ Biển Quái Vật chính là một trong các cấm địa Hải tộc, mức độ nguy hiểm không kém với Hải Táng. Trong lịch sử đã có từng đời từng đời Hải Vương mang quân chinh phục Biển Quái Vật, kết quả đều là thảm bại trở về, cũng có vài vị Hải Vương táng thân tại trong Biển Quái Vật.
Hải Vương đã là như thế, hắn chỉ là một Hải tộc bình thường, lại mang thân xác già nua, thọ nguyên không nhiều, làm sao có thể vượt qua vùng biển này trở lại hải quốc.
Tôn Kỳ thở dài một hơi, hắn không còn nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần rơi vào tình huống bế tắc không lối thoát nữa. Nhưng cuối cùng hắn còn sống, vẫn kiên cường tiến lên.
Không lo chuyện quá xa, không chán nản với hiện tại, không hối hận với quá khứ.
Hắn chỉ cần lo chuyện trước mắt.
Tôn Kỳ chọn một chỗ bóng râm, đặt ba hòn đá tại ba góc, đặt lên trên nửa trái dừa. Hắn đốt lửa nấu Long Diên Hương.
Long Diên Hương cần nấu lỏng thành dịch thì hấp thụ mới được, nếu phối hợp thêm dược liệu thì càng tốt, nhưng hắn chỉ cần nấu lỏng là được.
Một canh giờ sau, Long Diên Hương tan thành dịch vàng màu hổ phách, một mùi thơm khó tả bay lên.