Một nhóm ba tên đạo tặc đằng đằng sát khí đang đi lục soát trong rừng, có hai tên Luyện Linh ngũ trọng, một tên Luyện Linh lục trọng.
Vút! Một tiếng. Không biết từ phương nào bay đến mũi tên cắm thẳng vào đầu tên Luyện Linh lục trọng làm tên này lập tức ngã xuống, chết không kịp ngáp.
Hai tên Luyện Linh ngũ trọng thấy vậy lập tức tựa lưng vào nhau, cầm đao cảnh giác. Một tên cầm một chiếc còi nhỏ, đưa lên miệng huýt dài.
Vút! Lại một mũi tên bay tới. Nhưng hai tên đạo tặc đã cảnh giác, một tên giơ đao chém ngang mũi tên.
Một thân hình lóe lên, áp sát hai tên đạo tặc. Một tên đạo tặc hét lớn:
“Bọn ta đã phát thông báo, rất nhanh bọn họ sẽ đến đây. Ngươi khôn hồn thì mau chạy.”
“Ta chính là đang chờ bọn họ nhưng trước tiên ta sẽ lấy mạng hai ngươi.” Một giọng cười nói mỉa mai vang lên.
Phốc! phốc! vang lên hai tiếng. Không một chút sức chống cự, cả hai tên đạo tặc đều ngã xuống.
Tôn Kỳ nhặt lên mấy túi đồ của ba tên đạo tặc. Tổng cộng được tám mươi viên ma thạch cùng hai mươi viên đan dược các loại.
Tôn Kỳ không chần chừ mà hấp thu hết tất cả.
Mười tức hơi thở sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt. Hắn đã đạt tới tu vi Luyện Linh ngũ trọng đỉnh phong.
Đúng vào lúc này từng bóng hình xiu... xiu... bay tới. Có tất cả bảy tên đạo tặc, tu vi cao nhất là một tên Luyện Linh lục trọng đỉnh phong, hai tên Luyện Linh lục trọng trung giai, bốn tên Luyện Linh ngũ trọng.
Tên đạo tặc dẫn đầu híp mắt nhìn Tôn Kỳ, cùng nhìn mấy thứ đồ linh tinh dưới đất, hắn có thể dễ dàng đoán được: ba tên đồng bọn đã bị Tôn Kỳ giết. Điều này có chút khó tin vì Tôn Kỳ rõ ràng là Luyện Linh ngũ trọng còn ba tên đồng bọn của hắn có một tên Luyện Linh lục trọng và hai tên Luyện Linh ngũ trọng, sao lại có thể chết nhanh như vậy? Xung quanh cũng không có nhiều vết tích chiến đấu, chứng tỏ là một bên nghiền ép.
Tên đạo tặc lớn giọng hỏi:
“Ngươi là ai? Cũng dám giết huynh đệ Tử Đao Bang chúng ta? Ngươi có biết lão đại của bọn ta là Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong. Nhị bang chủ và tam bang chủ cũng là Luyện Linh cửu trọng. Ngoài ra còn có...”
“Được rồi. Bớt nhiều lời đi, ta không thích nói chuyện với kẻ đã chết.” Tôn Kỳ cắt ngang lời tên đạo tặc.
“Hừ! nếu ngươi muốn chết như vậy thì đừng trách bọn ta.” Tên đạo tặc hừ lạnh nói.
Tên đạo tặc phất tay ra hiệu, sáu tên kia lập tức hình thành thế trận bao vây.
Hai tên Luyện Linh lục trọng và hai tên Luyện Linh ngũ trọng bao vây bốn hướng của Tôn Kỳ. Hai tên Luyện Linh ngũ trọng khác thì nhảy lên cành cây, cung tên sẵn sàng. Còn tên dẫn đầu thì đứng ngoài thủ thế tùy thời đánh lén.
Chiến thuật này phải nói là phi thường thích hợp vây địch, cho dù có tu vi cao hơn bọn họ cũng có thể bị trận này giết chết.
Nhưng mà trận này với Tôn Kỳ lại không có tí uy hiếp nào. Tôn Kỳ dịch chuyển bước chân lấn tới một tên Luyện Linh ngũ trọng, tên này lập tức rùi ra sau giữ khoảng cách với Tôn Kỳ. Ba tên còn lại tiến lên áp sát.
Tôn Kỳ tăng tốc tiến công, tên đạo tặc lùi càng nhanh. Đúng vào lúc này một mũi tên bắn vào sau đầu Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ không cần quay đầu nhìn, bước chân của hắn chệch sang trái né tránh mũi tên. Sau đó Tôn Kỳ bất ngờ quay đầu, một đao chém ngang tên đạo tặc phía sau đang chạy tới.
Tên đạo tặc này giật mình chỉ có thể đưa đao chống đỡ.
Keng! Một tiếng. Hai thanh đao chạm vào nhau, hỏa hoa bắn ra tung tóe.
Phản lực truyền lại trên tay, tên đạo tặc cảm thấy đau nhói. Hắn còn chưa kịp ổn định thân hình thì một nắm đấm bay tới. Bành! Một tiếng, đầu tên đạo tặc vỡ tung hóa thành từng sợi ma khí tiêu tán.
Sáu tên đạo tặc còn lại giật mình, bọn chúng cũng không ngờ đồng bọn của mình lại chết nhanh như vậy. Nên nhớ tên đạo tặc vừa mới bị giết là Luyện Linh lục trọng còn Tôn Kỳ chỉ mới Luyện Linh ngũ trọng.
Từ bao giờ vượt cấp giết địch lại dễ dàng như vậy.
Tên dẫn đầu hoàn hồn nhanh nhất, hắn tiến vào trận trám vào vị trí tên đã chết đồng thời vội hét:
“Nhanh bắn tên!”
Tôn Kỳ lúc này lại chuyển động hướng về một tên Luyện Linh lục trọng, tên này theo chiến thuật lập tức lui lại nhưng mà Tôn Kỳ bỗng nhiên bộc phát tốc độ nhanh hơn trước đó gấp ba lần làm tên đạo tặc hoảng hốt, một đao chém tới, đầu của tên đạo tặc bay lên.
Tên đạo tặc dẫn đầu tức giận, hắn biết Tôn Kỳ nãy giờ giả yếu thế để giết bọn chúng không kịp trở tay, chiến thuật vây giết của bọn chúng đã hoàn toàn thất bại. Tên dẫn đầu hét lên:
“Tất cả cùng xông lên!”
Nói xong lời này, hắn cầm đao chém tới, muốn bổ đôi đầu Tôn Kỳ ra. Hai tên còn lại nhắm vào hông và ngực Tôn Kỳ chém tới. Hai mũi tên cũng đồng thời từ các góc chết của Tôn Kỳ bay tới.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, trong phạm vi thần thức của hắn mọi thứ đều rõ ràng, không hề có góc chết. Tôn Kỳ nghiêng thân né tránh, đao nhẹ vung lên.
Phốc! một tiếng, đầu của một tên đạo tặc bay lên.
Đám đạo tặc giật mình sợ hãi, tên dẫn đầu hét lớn:
“Không cần sợ! Hắn chắc chắn đang lợi dụng bí pháp tăng lên tạm thời. Chỉ cần chúng ta kiên trì một chút nữa thì hắn chết không nghi ngờ.”
Nói xong lời này, hắn lập tức... quay đầu chạy, ba tên đạo tặc còn lại ngẩn ngơ nhưng rồi cũng vội vã quay đầu chạy tứ tán. Bọn chúng phân ra chạy mỗi tên một đường với hy vọng trong đầu, Tôn Kỳ sẽ đuổi theo tên nào đó không phải là mình.
Tôn Kỳ nhếch mép cười đuổi theo tên dẫn đầu.
Tên này thấy Tôn Kỳ đuổi theo mình thì cười khổ trong lòng, hắn quay đầu nói:
“Ta nhận thua! Xin hảo hán tha cho ta một mạng. Ta nguyện dâng lên hết của cải.”
Tuy nói là nhận thua nhưng tốc độ của hắn lại không chậm đi chút nào. Tôn Kỳ phía sau cười nói:
“Thứ ta cần là thông tin.”
Tên đạo tặc nghe vậy có chút mừng rỡ thấy được hy vọng, hắn nói:
“Hảo hán muốn biết chuyện gì? Ta sẽ nói hết.”
“Không cần! Tự ta sẽ đọc trí nhớ của ngươi.” Tôn Kỳ trả lời.
Tên đạo tặc nghe lời này có chút khó hiểu, chưa kịp hiểu rõ thì hắn đã bị một cây thần thức kim châm bắn vào đầu. Làm cho hắn ngơ ngơ ngác ngác, hắn lập tức ngã sõng soài trên đất.
Tôn Kỳ lại gần, nắm cổ hắn lên tiến hành sưu hồn.
Một lúc lâu sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt, hắn lẩm bẩm: “Lại có chuyện như vậy.”
Theo như trong trí nhớ của tên đạo tặc này thì nhiều ngày trước, khu vực quanh đây bỗng nhiên có hiện tượng lạ, tất cả hơi nước đều bay về một hướng. Lão đại và hai phó bang chủ cho rằng là có bảo vật xuất thế nên đã triệu tập bang chúng tinh anh đi tranh đoạt bảo vật. Từ đó đến nay vẫn chưa về và hoàn toàn mất đi tin tức.
Sau đó mấy ngày, tầng hắc vân bỗng nhiên nứt ra, ánh sáng trút xuống gây cho bọn hắn chú ý nhưng vì trước đó bang chủ đã dặn bọn hắn phải ở lại trông bang nên bọn hắn không dám bỏ vị trí đi xem.
Tôn Kỳ từ trong trí nhớ của tên này biết được một số điều. Tôn Kỳ cảm thấy suy nghĩ trước đây của hắn có thể đã sai. Hắn cần sắp xếp lại một chút thông tin.
Chuyện hơi nước tập hợp có thể là do hắn mở Tịnh Ngọc Bình thả ra Thiên Địa Thần Thủy. Điều này khá hợp lý vì thần thủy thu hút hơi nước là điều dễ hiểu.
Còn chuyện tầng hắc vân bị phá nhiều khả năng không liên quan đến Thiên Địa Thần Thủy vì nếu thần thủy có thể chọc thủng tầng hắc vân thì sẽ gây chú ý toàn Ma giới, làm sao có cơ hội cho tên gián điệp trộm đồ nữa, bọn Thần Chủ sẽ không làm điều ngốc nghếch như vậy.
Vậy vì sao tầng hắc vân bị chọc thủng?
Chuyện tầng hắc vân bị chọc thủng lần này khá giống với lần tại thành Thực Nguyệt. Điểm chung của cả hai lần đó là hắn, nói đúng hơn thì là Thiên Hải của hắn.
Lần đầu là mở ra Thiên Hải, lần thứ hai là chữa trị Thiên Hải.
Thiên Hải rốt cuộc có bí mật gì?
Tôn Kỳ lúc này nghĩ mãi cũng không ra. Hắn lắc lắc đầu, đành gác lại chuyện này sang một bên.
Bây giờ là lúc hắn thu hoạch.
Tôn Kỳ theo như trong trí nhớ của tên đạo tặc, hắn tìm được sào huyệt của Tử Đao Bang.
Tử Đao Bang được xây dựng dựa lưng vào vách núi thẳng đứng, một nửa xây bằng đá một nửa vẫn còn dựng bằng gỗ, trước cổng lớn có hai đài cao quan sát. Nhưng hiện tại Tử Đao Bang đã không còn một ai.
Tên bang chủ đã dẫn đi phần lớn tinh anh của bang, nếu dựa theo lần tai nạn trước tại thành Thực Nguyệt thì lần này tầng hắc vân vỡ ra hẳn là cũng tiêu diệt toàn bộ đám đạo tặc gần đấy.
Tôn Kỳ lúc ra khỏi Ma Hoàng Sơn không hề thấy được bất kỳ ai đã nghiệm chứng suy đoán này của hắn.
Tôn Kỳ bây giờ thong thả đi vào trong sơn trại. Thần thức càn quét toàn bộ sơn trại.
Sau đó, Tôn Kỳ đi đến bảo khố trong sơn trại. Đẩy ra cánh cửa, đập vào mắt Tôn Kỳ là mấy chục rương chứa đồ lớn nhỏ khác nhau. Có rương đậy kín, có rương mở nắp.
Tổng cộng có mười hai rương chứa ma thạch, hai rương chứa đan dược, mười ba rương chứa khoáng thạch, bốn rương chứa thảo dược, và năm rương chứa mấy thứ đồ linh tinh.
Tôn Kỳ mở ra mười hai rương ma thạch, đổ đống ma thạch xung quanh mình. Tôn Kỳ ngồi khoanh chân hấp thụ.
Trăm tức hơi thở sau, Tôn Kỳ mở mắt, tu vi của hắn đã đột phá đến Luyện Linh lục trọng hậu kỳ, mở ra được bảy tiểu linh hồ.
Tôn Kỳ sau đó lại lấy ra đan dược cho vào miệng. Tôn Kỳ cắn đan dược rốp rốp như nhai kẹo.
Sau khi đã ăn hết đống đan dược, Tôn Kỳ bước vào Luyện Linh thất trọng trung kỳ, mở ra thêm được năm tiểu linh hồ.
Còn bốn rương chứa thảo được, Tôn Kỳ lấy ra luyện đan. Hắn có thể ăn trực tiếp thảo dược nhưng sẽ không tốt bằng dùng thảo dược luyện đan.
Tôn Kỳ tại trong sơn trại này bốn ngày. Hắn luyện được mấy túi đan dược, dắt bên hông để ăn dần.
Còn mấy rương đồ còn lại giá trị không nhỏ nhưng đáng tiếc hắn không có sức mang đi, nên chỉ có thể để lại.