Tôn Kỳ nhìn Hỏa Hỏa vô cùng lo lắng, trong lòng hắn ẩn ẩn có sự nhói đau lẫn dằn vặt, nếu không phải vì giúp hắn, Hỏa Hỏa đã không phải như thế.
Hắn tự trách chính mình vô năng, Hỏa Hỏa từ khi đi theo hắn liên tục phải lâm vào hiểm cảnh, nhiều lần phải đối mặt với sinh tử sống chết. Hỏa Hỏa cũng đã hai lần phải sử dụng năng lượng bản nguyên.
Tôn Kỳ cảm thấy có lỗi với Hỏa Hỏa, hắn tự nhủ lòng từ bây giờ sẽ đối xử với Hỏa Hỏa thật tốt.
Tôn Kỳ đưa tay nhẹ nâng ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay, giọng có chút xúc động nói:
“Ngươi là Hỏa Hỏa, là bằng hữu tốt nhất của ta.”
Đốm lửa nhảy nhót, mở miệng nói:
“Ta cảm thấy cái tên Hỏa Hỏa không hợp với ta. Cái tên của ta phải là uy phong bát phương, trấn áp đương thời, vạn cổ vô địch. Đúng rồi! Hãy gọi ta là Hỏa tổ. Cái tên này mới phù hợp với phong thái, sự thông minh của ta...”
Đốm lửa nhỏ này một hơi lải nhải đủ thứ về bản thân. Tôn Kỳ ánh mắt giật giật, giọng điệu của đốm lửa này có chút quen.
“Hỏa Nguyên sao? Ta chở về đấy làm gì? Ta...” Đốm lửa nhỏ đang nói bỗng nhiên dừng lại, nó cảm thấy hình như mình đã lỡ miệng, vội chữa lại.
“Hỏa Khu? Hỏa Khu nào cơ?”
Tôn Kỳ hừ lạnh, tên Hỏa Hỏa này vậy mà dám lừa hắn, làm hắn còn lo lắng cho nó. Tôn Kỳ nói:
“Hỏa Hỏa, ngươi còn giả vờ nữa thì ta sẽ cắt không cho ngươi linh khí.”
“Này... này... ngươi đừng có làm như vậy. Ta còn đang rất yếu đây này.” Hỏa Hỏa vội nói.
“Ngươi vậy mà dám lừa gạt ta, uổng cho ta đã lo lắng cho ngươi.” Tôn Kỳ giọng có chút tức giận.
“Hắc... hắc... có phải ta diễn rất đạt đúng không! Ngươi suýt nữa đã khóc rống lên rồi.” Hỏa Hỏa cười vui vẻ nói.
Tôn Kỳ hừ một tiếng rồi đứng dậy, lại không thèm tranh cãi tiếp với tên Hỏa Hỏa này, hắn tự nói thầm trong bụng: cũng may ta ở dạng hồn phách, không có thực thể, không thể có nước mắt được nếu không sẽ bị tên Hỏa Hỏa này lấy ra trêu đùa.
Hỏa Hỏa lúc này từ đốm lửa biến hóa thành hình người tiểu nhân như mọi khi. Nhưng mà thân hình của nó nhỏ hơn, hiển nhiên là tiêu hao trước đó rất lớn, không phải giả tạo. Hỏa Hỏa đứng trên vai Tôn Kỳ líu ríu đòi đổi tên là Hỏa tổ.
Tôn Kỳ thì mặc kệ nó, hắn đứng dậy đẩy ra tảng đá cửa hang.
Hỏa Hỏa thấy không thể thuyết phục Tôn Kỳ đổi tên gọi, đành nói sang chuyện khác:
“Ngươi bây giờ tính thế nào? Trở lại thành Hắc Liên sao?”
Tôn Kỳ cười nói:
“Tạm thời không trở lại thành Hắc Liên. Trước tiên ta cần khôi phục tu vi, sau đó đi đòi nợ.”
Nói xong, Tôn Kỳ bước ra khỏi hang.
Tôn Kỳ vỗ túi bên hông, trút hết tất cả đan dược còn lại vào trong miệng. Hắc động lập tức bành trướng xoay tròn thôn phệ tất cả.
Tôn Kỳ bước ra một bước. Bên trong cơ thể hắn ầm ầm rung động, Thiên Hải dậy sóng, linh khí như mưa trút xuống. Sóng Thiên Hải phá bờ, đánh vỡ vách ngăn trở, một vùng không gian nhanh chóng sụp xuống hình thành đường dẫn linh khí.
Linh khí từ Thiên Hải tràn vào đường dẫn này, linh khí vẫn cuộn trào, sóng lớn vỗ bờ, hai bên vách linh khí dòng liên tục bị mở rộng, cho đến khi linh khí dòng ổn định, không gian không thể co vào.
Sóng lớn thuận theo linh khí dòng tiến lên đánh sụp một vùng không gian hình thành một cái hồ nhỏ.
Linh khí tràn vào lấp đầy hồ nhỏ, sóng linh khí dồn dập oanh phá bốn phía bờ hồ làm cho không gian không thể co rút lại.
Tôn Kỳ thành công mở ra một tiểu linh hồ.
Tôn Kỳ lại tiếp tục bước ra bước thứ hai, một tiểu linh hồ nữa được mở ra. Tôn Kỳ liên tục bước ra mười bước, mười tiểu linh hồ gần Thiên Hải lần lượt được mở ra.
Hắn bây giờ đã là Luyện Linh nhất trọng đỉnh phong.
Tôn Kỳ lại một bước chân nặng nề rơi xuống, trong cơ thể hắn, Thiên Hải nổi sóng lớn. Từng đợt sóng ầm ầm đánh phá không gian, thần thức hóa thành một thanh cự phủ chém nứt không gian.
Khi Tôn Kỳ lại đặt xuống bước chân thì huyệt Thiên Đột đã được mở ra. Điều này thật khó mà tưởng tượng.
Nên biết mở ra một huyệt là tăng một tiểu cảnh giới, bình thường Ma tộc muốn tăng một tiểu cảnh giới đều phải củng cố tu vi đạt tới đỉnh phong, sau đó lại tích lũy lực lượng oanh phá không gian mở ra huyệt tiếp theo. Trong quá trình mở ra huyệt mới thì cần xác định chính xác vị trí huyệt mới, cần đại lượng ma khí bổ sung và đặc biệt hồn lực cần liên tục oanh phá không gian.
Nói tóm lại muốn mở ra huyệt mới đều phải có sự chuẩn bị chu đáo. Ma tộc đã là như thế còn Tôn Kỳ trước đây muốn mở ra một huyệt còn khó khăn hơn khi hắn ngoài mở đại linh hồ còn phải mở tiểu linh hồ.
Nhưng hiện tại, Tôn Kỳ mỗi một bước chân hắn đều có thể mở ra một tiểu linh hồ, hai bước chân thì mở ra một đại linh hồ. Trên mặt hắn không vui không buồn, dường như chuyện này là bình thường.
Tôn Kỳ liên tục rảo bước. Hỏa Hỏa đứng trên vai hắn cũng cảm thấy khí tức của Tôn Kỳ đang dần kéo lên nhưng mà nó cũng không mở miệng thắc mắc mà chỉ lặng yên đứng đấy.
Giữa Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa có rất nhiều chuyện đều thông hiểu lẫn nhau không cần nói ra.
Thiên Đột... Tả Môn... Hữu Môn... Đản Trung...
Đến lúc này thì dược lực đã dùng hết. Tôn Kỳ thở dài một hơi, nếu có đầy đủ linh khí, hắn có thể một hơi đột phá đến Luyện Linh cửu trọng.
Sau một thoáng thất vọng, Tôn Kỳ nở nụ cười, khôi phục tu vi cũng không cần gấp gáp nhất thời, hắn có thời gian. Cảnh giới hiện tại của hắn đã không còn sợ bất kỳ Luyện Linh cảnh tu sĩ nào, thủ đoạn hắn có thể sử dụng cũng nhiều hơn.
Nhớ lúc trước bị thương, hắn cho dù có nhiều thủ đoạn cũng không thể sử dụng. Tình trạng bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều.
Tôn Kỳ lúc này đang trong một cánh rừng nhỏ, hắn đang tìm lối ra. Đúng vào lúc này có một giọng nói vang lên:
“Tiểu huynh đệ đang đi đâu đấy?”
Tôn Kỳ ngước nhìn trên cây cao, có một bóng hình đang ngồi xổm trên một cành cây, vai có đeo cung, hông giắt dao lớn. Đích thị là một tên thợ săn. Tôn Kỳ nhìn hắn cười nói:
“Ta bị lạc đường. Không biết vị đại ca này có thể chỉ cho ta đường ra ngoài.”
Tên thợ săn “ồ” lên một tiếng, hắn từ trên cây cao nhảy xuống, mở miệng nói:
“Lạc đường sao? Vậy đệ hẳn không phải là sống gần đây.”
Tôn Kỳ gật đầu nói:
“Quả thật như vậy. Ta đi khắp nơi du lịch, khi đến đây thì lạc đường.”
Tên thợ săn nghe vậy thì cười híp mắt:
“Vậy thì đệ thật may mắn khi gặp ta. Gần đây có một nhóm đạo tặc nếu như đệ gặp bọn chúng thì nguy to.”
“Vậy sao?” Tôn Kỳ cười cười nói.
“Được rồi. Ta cũng đang định trở về làng, tiện thể dẫn luôn đệ ra ngoài.” Tên thợ săn cười nói.
Hai bọn họ sóng vai mà đi, tên thợ săn tỏ ra rất nhiệt tình liên tục hỏi thăm Tôn Kỳ còn Tôn Kỳ cũng thành thật trả lời.
Đi được một lúc thì Tôn Kỳ dừng bước chân, tên thợ săn thấy khó hiểu, hắn hỏi:
“Đệ có chuyện gì sao?”
“Đến nơi đây là được rồi.” Tôn Kỳ cười đáp.
“Còn chưa tới làng mà, phải đi thêm khoảng...” tên thợ săn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Tôn Kỳ đưa tay bóp cổ nhấc lên.
Tôn Kỳ nở nụ cười làm tên thợ săn này cảm thấy sợ hãi. Tôn Kỳ nói:
“Đi thêm để lọt vào mai phục của các ngươi sao?”
“Sao... sao... ngươi biết được?” tên thợ săn giãy giụa sợ hãi hỏi.
“Không nói cho ngươi biết.” Tôn Kỳ nở nụ cười chế nhạo.
Làm sao hắn có thể không biết được nên nhớ hắn có thần thức, bẫy của tên này có thể che đậy hồn lực dò xét nhưng làm sao có thể che đậy được thần thức. Lại nói trước đây hắn từng là thợ săn, hắn cũng từng sưu hồn rất nhiều tên trộm cướp lừa đảo, vậy nên chỉ cần quan sát thái độ của tên thợ săn này là hắn biết chắc tên này là thợ săn giả.
Đúng hơn hắn chính là một tên chinh sát, có nhiệm vụ là tìm con mồi cho bọn đạo tặc. Tu vi của tên này là Luyện Linh tứ trọng còn Tôn Kỳ là Luyện Linh ngũ trọng, bởi vậy tên này trên đường mới hỏi đủ thứ thăm dò thân thế, cảm thấy có thể cướp được thì hắn dẫn Tôn Kỳ vào bẫy mai phục.
Thần thức của Tôn Kỳ hóa thành kim châm đâm vào đầu tên thợ săn giả này, hắn tiến hành sưu hồn.
Một lúc sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt ra, tay nhẹ bóp cổ tên đạo tặc, tên đạo tặc lập tức hồn phi phách tán.
Hỏa Hỏa lúc này nhảy lên vai Tôn Kỳ hỏi:
“Thế nào? Chúng ta đang ở đâu?”
“Nơi này gọi là Mục Dã Lâm, đi về hướng tây nam sẽ trở lại thành Ô Sào, đi về hướng đông bắc sẽ tới thành Sa Lý.” Tôn Kỳ trả lời.
“Ngươi sẽ đến thành Sa Lý sao?” Hỏa Hỏa lại hỏi.
“Đúng vậy. Nhưng trước tiên cần thu một chút ma thạch.” Tôn Kỳ vừa nói vừa nở nụ cười.
Hỏa Hỏa nhìn thấy nụ cười của Tôn Kỳ là biết hắn lại định làm chuyện xấu xa gì đó.
Tôn Kỳ nhặt lên túi đồ của tên đạo tặc, bên trong có hai mươi viên ma thạch cùng một ít đan dược linh tinh. Tôn Kỳ ném hết đan dược vào bụng, tay cầm ma thạch. Chỉ qua mười tức hơi thở, hắc động đã thôn phệ hết đan dược, ma thạch cũng hóa thành phế thạch.
Một dòng linh khí tinh thuần đổ vào cơ thể, lại một tiểu linh hồ được mở ra.
Tôn Kỳ nhặt lên cây cung cùng con dao của tên đạo tặc. Tôn Kỳ phóng thần thức càn quét, tay kéo dây cung.
“Vút!” một tiếng, một mũi tên bay ra, xuyên qua từng khe lá, cắm phập vào đầu một tên đạo tặc đang ngồi trên cây mai phục. Tên đạo tặc lập tức hồn phi phách tán đồ đạc linh tinh rơi xuống.
Ba tên đạo tặc khác giật mình, lập tức nâng cao cảnh giác nhưng chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì một mũi tên khác đã cắm vào đầu một tên ngồi trong bụi cây.
Đến lúc này hai tên đạo tặc mới hiểu được bọn họ bị đánh lén. Bọn họ lập tức rời vị trí, luồn qua từng bụi rậm, cành cây trở lại hang ổ.
Hỏa Hỏa khó hiểu hỏi:
“Sao ngươi lại để cho bọn chúng chạy thoát? Lỡ bọn chúng sẽ báo tin cho đám đạo tặc còn lại thì sao?”
“Ta chính là muốn bọn hắn đi báo tin.” Tôn Kỳ cười nói.
Theo như sự hiểu biết của Tôn Kỳ về đám đạo tặc, sau khi biết tin bị đánh lén. Bọn chúng chắc chắn sẽ rất tức giận, bọn chúng sẽ tỏa ra truy sát tên đánh lén.
Nhưng lúc đó Tôn Kỳ có thể chủ động tìm địa điểm bố cục, đặt bẫy. Hắn sẽ nắm thế chủ động trong tay. Lúc đó, hắn mới là thợ săn, còn bọn kia sẽ là con mồi.
p/s: cảm tạ zozosolo, hoangjeans đã ủng hộ. Chỉ còn 10đ nữa là tròn 700đ, ai sẽ giúp ta đây.