Đây là một cái bẫy giết người, một cái bẫy chỉ dành riêng cho hắn.
Trong lòng Nam Lạc xẹt quá ý nghĩ đáng sợ này, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc mình tới Thương Mãng Nhai không hề nói với người khác nhưng bọn họ lại có thể tìm thấy mình, điều này khiến Nam Lạc không thể không hoài nghi đây là bẫy do họ giăng ra.
Nam Lạc rời Bất Chu Sơn cũng không ngờ rằng có người sẽ từ xa âm thầm theo dõi mình, thế nên hắn cũng không tận lực đề phòng đằng sau. Hơn nữa trong Hồng Hoang có bao nhiêu bí pháp để một người im hơi lặng tiếng đi theo sau mình chỉ sợ cả Đế Tuấn cũng không rõ lắm.
Cho tới lúc này bọn họ mới động thủ, nơi cách Bất Chu Sơn rất xa, Nam Lạc đoán bọn họ sợ mình quay về Thiên Đình hoặc sợ Thiên Đình có người xuống cho nên mới chọn nơi động thủ xa như vậy.
Thời gian không cho phép Nam Lạc suy nghĩ nhiều, lưỡi đại phủ với khí thế bài sơn đào hải vô cùng phách liệt đã đánh tới.
Nơi đại phủ lướt qua, hư không vỡ vụn từng mảnh.
Thân hình Nam Lạc phiêu động như tơ trong gió, cấp tốc trôi về phía sau, nhìn như không nhanh nhưng lại có thể tránh thoát đại phủ của Hình Thiên, kiếm trong tay cũng loé lên.
Bạch quang chói mắt của Thach Nhan đã nhằm thẳng yết hầu của Hình Thiên, phủ kỹ của gã nhìn như cuồng phách vô song đột nhiên lại trở nên phiêu hốt mềm mại. Nhưng thân thể đang xông tới cũng không vì một kiếm của Nam Lạc mà dừng lại.
Đại phủ đã chặn khoái kiếm của Nam Lạc lại rồi lướt theo thân kiếm cuồng dã bổ tới.
Giẫm chân tại chỗ, như bước trên đất, hư không rung động. Búa trong tay gã đã nhanh chóng bổ xuống, kiếm của Nam Lạc khẽ điểm, cả người giống như bị đại phủ chấn bay ra ngoài.
Một đôi đại phủ trong tay Hình Thiên như hình với bóng, trên dưới bao phủ, hoặc nhanh hoặc mạnh, không rời ba tấc quanh thân Nam Lạc. Mà Nam Lạc lại giống như bị Hình Thiên cuốn lấy không thể thoát thân, dưới ánh chớp của đại phủ trong tay gã, một kiếm rồi một kiếm đâm tới, kiếm sau nhanh hơn, mạnh hơn kiếm trước.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy trên đám mây có hai người đang bay, nguyên khí quanh thân hỗn loạn, không có khắc nào ngưng lại. Mới trên bầu trời chỉ chớp mắt lại xuất hiện trên một đỉnh núi. Lại nhìn thì hai người đã biến mất, một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai văng ra từ hư vô.
Thiên địa nguyên khí giống như mặt hồ bình thản bị hai người quấy lên không ngớt.
Hậu Nghệ đứng trên đỉnh núi lẳng lặng nhìn, nhìn trận chiến kịch liệt của hai người, trong lòng thầm nghĩ: “Thiên phú cận chiến của Hình Thiên trác tuyệt vô song thế mà tên Nam Lạc này lại có thể đấu ngang tay, xem ra còn coi thường hắn, hắn không chỉ có độn pháp đặc biệt mà cận chiến cũng mạnh như thế”
Hậu Nghệ giống như một thợ săn trời sinh, lần này chính là gã chờ Nam Lạc dưới Bất Chu Sơn. Gã tu được một thuật trong vu tộc tên là Thiên Nhãn được xem là có thể nhìn thấy tất cả ẩn độn thuật trên thế gian, ngay khi nhìn thấy Nam Lạc thì đã định động thủ luôn nhưng phát hiện ra bất luận pháp lực hay khí cơ của Nam Lạc lại tăng lên cực lớn hơn nữa độn pháp của hắn có cảm giác huyền diệt khó lường, mới dừng lại giữ Hình Thiên không cho động thủ, cho tới lúc Nam Lạc rời xa Bất Chu Sơn tới Thương Mãng Nhai mới động thủ, lúc này mới không lo Nam Lạc trốn về Bất Chu Sơn.
Vốn tưởng Hình Thiên động thủ hẳn là có thể chiếm thượng phong, không bao lâu có thể khiến Nam Lạc bỏ chạy mà mình chỉ cần phòng không cho hắn trốn là được nhưng thật không ngờ, Nam Lạc lại có thể cận chiến ngang sức với Hình Thiên.
Hình Thiên đánh thật hăng, hai lưỡi phủ như thái sơn áp đỉnh phô thiên cái địa đổ xuống, khi thì phiêu hốt bất định, khi thì như gió bão gào thét.
Hậu Nghệ không vội, họ có hai người, một động một tĩnh, Hình Thiên truy đuổi, không có bao nhiêu người có thể chơi tiêu hao chiến với Hình Thiên bởi thứ nhất chiến kỹ của vu tộc là loại công pháp đặc thù, hai là Hình Thiên càng đánh càng mạnh, chiến đấu với y là một loại đả toạ tu luyện, có thể đánh tới vài năm. Hơn nữa càng về cuối sức chiến đấu càng lúc càng tiến nhanh.
Nhưng với Nam Lạc thì điều khiến hắn sợ nhất không phải là Hình Thiên mà là bạch y nhân đứng ở đó, mắt gã như tên nhìn hắn chằm chằm khiến tâm lý lâm trận bỏ chạy của hắn phải bị thu lại.
Bởi vì sợ Hậu Nghệ tiễn cho nên Nam Lạc luôn cố gắng cận chiến với Hình Thiên cố gắng không để cho mình lộ ra dưới tiễn của nó.
Trong lòng thầm lo lắng, cứ tiếp tục như vậy e rằng không ổn, đánh mấy ngày mấy đêm chỉ e vẫn cứ như thế thôi, hắn không nghĩ đến việc có thể thắng Hình Thiên dưới sự uy hiếp của Hậu Nghệ. Cho nên hắn nghĩ phải chạy hơn nữa đi muộn không bằng đi sớm.
Hắn hiểu mình bị ghét tới mức nào ở Thiên Đình, những người đó luôn tìm cách để gây phiền toái cho mình, hơn nữa dọc đường mình cũng giết rất nhiều yêu quái, bây giờ bọn họ đều đã biết thân phận của Nam Lạc. Nếu ở trong trạng thái bình thường Nam Lạc tuyệt không sợ chúng nhưng nếu đánh mấy ngày mấy đêm, bị trọng thương thì sẽ kinh động rất nhiều người, vạn nhất có cừu nhân tìm được thì e rằng sẽ nguy hiểm.
Vừa nghĩ tới đây Nam Lạc liền vừa đánh vừa chạy, không hề tuyệt vọng, từ lúc bị Hậu Nghệ phá độn thuật, hắn biết cứ thế mà bỏ đi là không được, nhất định phải vừa đánh vừa lui tìm thời cơ.
Thân hình của Nam Lạc chớp động trong không trung, Hình Thiên bám sát theo, đại phủ áp tới không hề chú ý rằng Nam Lạc đã dẫn gã tới một không gian khác. Thế nhưng tâm của Nam Lạc lại trầm xuống vì bạch y nhân vẫn cứ tiếp tục theo dõi, vẫn cứ đứng trên núi, dùng nhãn thần băng lãnh nhìn, phảng phất thấu suốt tâm tư của Nam Lạc.
Không chỉ vậy cách đỉnh núi khá xa có rất nhiều tu sĩ đang dừng chân quan sát. Đây chính là tình thế mà Nam Lạc sợ nhất.
Bất quá nếu phát sinh hỗn loạn thì đó hẳn là cơ hội tốt để đào tẩu. Nam Lạc thầm tính, ngay khi hắn muốn tạo hỗn loạn thì chỉ nghe bạch y nhân lành lạnh nói: “Vu tộc Hậu Nghệ, mượn một vùng trời để giết địch, xin chư vị... tránh... ra”
Mặc dù có một từ "xin" nhưng ngữ khí đông cứng, cuồng ngạo vô cùng.
Nam Lạc nghe được thanh âm của Hậu Nghệ mới biết được tên của gã, nghe được lời của gã trong lòng liền mừng rỡ. Nghĩ thầm trong thiên địa này ai cũng là kẻ tự tôn cuồng ngạo, nhất là một số người chiếm núi xưng vương, ngươi nói lời như vậy nhất định sẽ khiến rất nhiều người nổi giận.
Đương lúc nghĩ tới lúc những kẻ đó nổi giận với Hậu Nghệ thì lại nhìn thấy không ít người vì đứng tương đối gần lập tức lui về sau, một số người cũng có chút dịch chuyển, hiển nhiên là để đáp lời của Hậu Nghệ.
Nam Lạc không ngờ uy thế của Vu Tộc lại lớn như thế, khiến những tu sĩ chiếm núi xưng vương cũng phải kiêng kỵ như vậy.
Lòng hắn càng lúc càng lạnh, đột nhiên hắn cảm thấy Hình Thiên càng chiến càng mạnh, lúc trước mình còn có thể tiến thối tự nhiên thế mà bây giờ không gian lại đặc quánh, hành động dường như nhận tới sự áp chế, dường như không quanh quanh đại phủ của Hình Thiên đã có sự biến hoá.
Mà Hình Thiên dường như đã mò ra được quy luật tránh né của Nam lạc, đại phủ theo khí cơ trong cõi vô hình lao tới, bất luật Nam Lạc có ẩn độn như thế nào đều không thể thoải mái tự nhiên, có rất nhiều lần không thể không ngạnh kháng với Hình Thiên
“Đinh... Đinh...” Vài lần ngạnh kháng Nam Lạc liền cảm nhận được sự đáng sợ của Hình Thiên, sự đáng sợ đó nằm ở chỗ tấn công liên tục không hề suy giảm, không cần bất cứ sự chuẩn bị nào, đại phủ liên tục chém tới, uy thế mỗi lần mỗi nặng mỗi lần cơ hồ nặng hơn gấp bội lần.
Những người quan chiến ở bốn phía càng lúc càng nhiều, hoặc gần hoặc xa, những người xuất hiện tuyệt đối không dưới mấy nghìn, bất luận tu vi, ai cũng đều nhìn lên cuộc chiến giữa hai người.
Người tu vi cao đã nhận ra Nam Lạc là nhân loại không khỏi cười nói đàm luận với người bên cạnh xem Nam Lạc còn có thể chống được bao nhiêu hiệp. Còn người tu vi thấp thì lại không suy đoán được Nam Lạc là tộc gì mà đắc tội với Vu tộc, khiến cho hai vị Đại Vu cùng truy sát.
Lúc này trên mình Nam Lạc đã bao phủ một lớp yên hà, đây cũng là phương pháp chống lại khả năng truy tầm khí cơ của Hình Thiên.
Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, Hình Thiên không không thể uy hiếp tới hắn nữa, kiếm quang chợt hiện, sáng loà vạn đạo, phản thủ vi công, quấn Hình Thiên vào trong kiếm quang.