Một con hắc ưng thật lớn xẹt trên bầu trời giống như một đám mây đen. Điều lạ lùng là nó cứ bay vòng vòng, tiếng kêu phẫn nộ truyền khắp nơi. Ưng Tam vô cùng phẫn nộ, y không nhớ Nam Lạc nhưng lại nhớ mình đã từng bắt rất nhiều nhân loại.
“Chẳng lẽ đại năng của nhân loại tới báo thù” Trong lòng y nghĩ, hai cánh lớn điên cuồng đập, không ngừng tăng cường pháp lực, trong lòng nghĩ “Giờ ta không quan tâm tới ngươi, về tới tộc rồi sẽ có phụ vương làm chủ, há lại sợ một nhân loại thế cô lực bạc như ngươi”
Đột nhiên Ưng Tam thái tử cảm thấy lưng càng lúc càng nặng, ban đầu nhẹ như không, nếu không phải là do người đó lên tiếng thì còn không cảm nhận được sau lưng có thêm một người, dần dà y có cảm giác như đang cõng một khối đá lớn.
Điều này cũng chẳng có vấn đề gì, dựa vào thân hình và pháp lực của y cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng miễn cưỡng có thể bay trong không trung, huống chi chỉ là một tảng đá lớn.
Thế nhưng tảng đá lớn lại càng lúc càng nặng, nặng tới mức Ưng Tam Thái Tử không thể không gia cường pháp lực, phách động hai cánh, muốn thoát thân nhưng lại không làm được chỉ đành toàn lực vỗ cánh.
Nơi đi qua, bất luận là bầu trời hay mặt đất đều xuất hiện cuồng phong, tàn phá khắp nơi. Vô số đám mây bị xé thành mảnh vụn rồi biến mất nơi chân trởi xa xôi
Cho dù như vậy tốc độ của Ưng Tam Thái Tử vẫn càng lúc càng chậm, cuối cùng tốc độ cơ hồ đình chỉ, tuy cánh y vẫn vũ động điên cuồng nhưng tốc độ lại vô cùng thong thả.
Thân thể khổng lồ của con ưng lại tăng thêm lần nữa nhưng vẫn không thể cản được việc giảm tốc, một âm thanh thê lương đâm rách không gian truyền đi cực xa.
Ngay khi thanh âm như tiễn đó đâm rách hư không thì một mũi tên màu đen bay từ trong núi ra.
Thân mũi tên có hoa văn tinh xảo, được khắc phù chú huyền ảo, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng thấy tâm thần khẽ động, phảng phất như bị dẫn vào trong thân tiễn.
Mũi tên này là Nhiếp Hồn, phảng phất như tới từ U Minh.
Không có sát khí thế nhưng khi xuyên rách hư không lại có một luồng sát ý như thấm tận lòng Nam Lạc.
Hắn đương nhiên không quên được một tên này bởi năm đó hắn suýt chút nữa đã chết bởi nó.
Nam Lạc không biết Hậu Nghệ nhưng lại nhớ rõ bộ bạch y bất nhiễm hồng trần của gã, mỗi một tấc vải trên bộ bạch y kia dường như bị nhuộm bởi sát khí. Lông mày gã như đao, nhãn thần như tiễn.
Mũi tên đen trong không trung vút bay kéo thành một bóng đen thật dài chớp mắt đã đâm vào trong thân hình thật lớn của Ưng Tam Thái Tử.
Nam Lạc nhảy lên trời cao, hắn không trốn mà chỉ nhảy vọt lên trời mà thôi.
Tại nháy mắt đó, mũi tên đen đã xuyên qua ưng thân, tốc độ không hề suy giảm nhằm phía Nam Lạc mà truy kích.
Ưng Tam Thái Tử phát ra một tiếng hét thảm, cho tới lúc này y vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra, Nam Lạc vừa nhảy lên, thì y vẫn đập cánh theo quán tính, chớp mắt đã lao qua vài ngọn núi rồi cắm đầu xuống.
Trên bầu trời Nam Lạc không nơi ẩn trốn, không cách nào trốn vào hư không, cước bộ hắn đạp thật nhanh trong không khí giống như đạp trên thang trời lại tựa như so tốc độ với hắc tiễn đoạt mệnh.
Mỗi bước bước ra là cót một đám mây không lớn lưu ở đó tạo thành từng bậc thang một.
Đám mây có màu vàng làm chủ đạo lại có từng sợi từng sợi đen, xanh, trắng quyện trong đó, xinh đẹp diễm lệ, tuy nhiên dùng tâm thần cảm thụ sẽ phát hiện ra đám mây kia vô cùng huyền diệu.
Hắc tiễn bay lên trời cao truy kích, đâm thủng vô số đám mây của Nam Lạc, mỗi một đám mây bị đâm thủng sẽ tiêu tán nhưng cũng sẽ làm tiễn kia chậm lại, cuối cùng ngừng lại trên cao rồi run lên một cái rơi xuống dưới.
Sau khi hắc tiễn dừng Nam Lạc cũng ngưng lại, ngũ sắc yên hà hiện lên tay, chộp vào hư không, tóm lấy hắc tiễn.
Hắc tiễn rung độn, phát ra hắc quang chói mắt nhưng lại bị ngũ sắc yên hà áp chế, cuối cùng yên tĩnh lại.
Sắc mặt Nam Lạc vô cùng nghiêm nghi, đây là lần thứ hai hắn bị hắc tiễn tập kích, lần đầu tiên cơ hồ mệnh tang tại chỗ, sự sợ hãi tuyệt vọng vẫn khiến cho lòng hắn lạnh lẽo.
Bạch Y nhân trong núi vô cùng bắt mắt, cầm tiễn trong tay hung hãn ném về phía Hậu Nghệ, chỉ là lần này trên tiễn chẳng bao phủ hắc quang mà là một tầng như có như không ngũ thải hà quang.
Mờ ảo như nước, ôn nhuận lưu chuyển, mỗi lần lưu chuyển là hắc tiễn lại tiêu thất trong không trung, khi xuất hiện lại thì đã đi xa tới mấy nghìn mét.
Tay áo Nam Lạc phiêu phiêu, chân đạp hư không chậm rãi đi theo hắc tiễn, mỗi bước đều vô cùng chuẩn xác, không hề chậm hơn hắc tiễn, cự ly với hắc tiễn cũng chưa hề có chút thay đổi nào.
Từ lúc hắc tiễn bay từ trong núi ra cho tới khi Nam Lạc ném lại chỉ là việc trong chớp mắt. Thiên địa im lặng, không thấy có chút nguyên khí ba động nào, an tĩnh như mây trôi theo gió rồi biến mất, như lá cây trôi trên mặt hồ.
Nam Lạc không biết vì sao Hậu Nghệ biết mình ở đây hoặc giả đối phương đã đợi dưới Bất Chu Sơn đợi mình, chuẩn bị bắn chết mình, giờ khắc này Hậu Nghệ như một thợ săn lành nghề.
Gã vẫn mặc bộ bạch y, vẫn không nhiễm hồng trần, vẫn cực kỳ bắt mắt. Hắc cung nhìn thì thô kệch nhưng lại vô cùng ưu mỹ nằm trong tay gã.
Phảng phất như không nhìn thấy hắc tiễn bị ngũ thải hà quang bao phủ đang bay tới cực nhanh, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Lạc, sâu trong nhãn thần là sát ý băng lãnh giống như đã hoá thành vật chất.
Hắc tiễn càng lúc càng gần, nhanh như thiểm điện, đâm thẳng vào yết hầu Hậu Nghệ.
Đúng lúc này chỉ thấy tay Hậu Nghệ trảo vào hư không rồi nắm chặt lại, hắc tiễn kia liền xuất hiện trên tay y, khẽ run lên, ngũ sắc yên hà giống như bụi tiêu thất trên thân tiễn.
Một đạo bạch quang chói mắt xẹt trong không trung, kiếm Nam Lạc đã rời vỏ.
Giờ khắc này Nam Lạc cực kỳ trầm tĩnh, ngay cả kiếm của hắn tựa như cũng không mang một chút sát ý nào vậy mà lại có cảm giác hư huyễn, như khói lửa hiện lên trong trời đêm, thê mỹ mà quyết tuyệt.
Đôi mắt của Hậu Nghệ phản chiếu Nam Lạc từ trên không trung hạ xuống, phảng phất như không chút khói hoa, yên tĩnh tới đáng sợ, vô cùng nguy hiểm. Lúc này không ai phát hiện đôi mắt họ vô cùng tương tự, sát khí lặng lẽ nổi trôi giữa núi.
Trong lòng Nam Lạc vô cùng kinh ngạc bạch y nhân này vô cùng trầm tĩnh, bị gã bắn suýt chết hai lần đương nhiên biết cung của gã có lực sát thương cao hơn cận chiến nhưng gã vẫn đứng đó chờ mình tới gần.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một chút cảnh giác, đúng lúc này một đạo khí tức vô cùng cuồng phách bạo liệt từ giữa núi ra. Một người vô cùng cường tráng phảng phất như xé rách hư không, y cầm hai thanh búa to lớn dữ tợn. Chân đạp giữa núi mơ hồ khiến đất rung chuyển.
Người xuất hiện phảng phất như xé nát hư không này chính là Hình Thiên, chỉ thấy y nổi giận gầm lên một tiếng, một cước đạp tới, người đã ở giữa không trung, đại phủ chém thẳng tới kiếm quang của Nam Lạc.
Hình Thiên vừa xuất hiện trong lòng Nam Lạc khẽ nhảy, thầm nghĩ không tốt, bị họ mai phục.
Hắn không nghĩ rằng gã vu tộc này lại mai phục mình, trước đây hắn gặp y luôn là một lời không gặp liền xuất thủ, thực lực cao doạ người, thế mà lần này lại mai phục. Dưới cái nhìn của hắn thì bạch y nhân suýt chút nữa đã bắn chết mình e rằng còn mạnh hơn mình chứ quyết không thấp hơn sao còn phải mai phục chứ.
Một khắc trước còn muốn đấu với bạch y nhân thế mà lúc này Nam Lạc lại sinh ra ý thoái lui.
Tâm khẽ động, người đã ẩn vào hư không, tán đi như mây khói, lại giống giọt nước mưa rơi vào biển, không chút vết tích.
Hậu Nghệ lại động thủ, động tác như nước chảy mây trôi, phảng phất như vô cùng tự nhiên. Ngay lúc Nam Lạc dung nhập hư không, gã đã kéo cung thành hình trăng tròn.
“Hưu... Vút...” Hắc tiễn đâm vào một chỗ trong hư không.
“Đinh...” Tiếng sắt thép vang lên, sau đó là một tiếng nổ cường liệt vang lên trong không trung chấn động thành từng đợt sóng gợn.
Nam Lạc thanh y phiêu phiêu, tay cầm trường kiếm, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình hiện ra, đúng là bị tiễn của Hậu Nghệ phá độn thuật
“...Dám giết người của vu tộc, ta chặt đầu ngươi...” Hình Thiên cầm búa lớn cất bước tới trước mặt Nam Lạc.
Thân thể vẫn chưa bành trước nhưng đã có cảm giác đạp nhảy lên cao.
Một phủ của y chấn động hư không, thân phủ đen bóng, phản chiếu hai tròng mắt lãnh liệt của Nam Lạc