Bọn Cổ Hạo Nhiên đều kinh ngạc nhìn Điệp Y, Điệp Y lạnh lùng nói: "Ta chính là làm vậy với nàng ta, nhưng mà hiệu quả không giống nhau, ngươi là trong thời gian ngắn, còn nàng ta, ta không đích thân đi giải ám thị cho nàng ta, cả đời này của nàng ta sẽ sống trong sợ hãi."
Cổ Ly hít sâu một hơi quay sang Điệp Y hỏi: "Vừa nãy ta nói gì? Ta cảm giác được ta có nói chuyện."
Cổ Hạo Ảnh vừa nghe bất giác trừng to mắt nhìn Cổ Ly nói: "Điệp Y hỏi người bao nhiêu tuổi, và người trả lời là hai mươi tám, lẽ nào người không biết?"
Cổ Ly cực chậm rãi lắc đầu, đám người Cổ gia bất giác đều kinh ngạc nhìn Điệp Y, Điệp Y biết sự cấm kỵ của mọi người, sau đó nhàn nhạt nói: "Ta chỉ hỏi vấn đề nông cạn, cho nên ngươi sẽ không chút ý thức mà trả lời, nếu ta hỏi là bí mật của ngươi, dựa vào ý chí của ngươi sẽ trực tiếp thanh tỉnh."
Cổ Ly sau đó thở ra nhẹ nhõm, bọn Cổ Hạo Dương đều âm thầm thả lỏng, Cổ Hạo Nhiên vừa đưa tay kéo lấy tay Điệp Y, vừa cười khổ nói: "Điệp Y, sau này ta ở trước mặt nàng không có bí mật nữa, nàng.. Điệp Y, tay của nàng sao lạnh như vậy? Lại nhiều mồ hôi như vậy?" Cổ Hạo Nhiên vốn còn đang nói cười, trong nháy mắt đột nhiên biến hóa.
Trên tay Điệp Y đang không ngừng ra mồ hôi lạnh, nhìn kỹ trên vẻ mặt thanh lạnh cũng xuất hiện từng tia trắng bệch, Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên hỏi sau đó nhàn nhạt nói: "Cái này rất tốn sức." Vốn vừa nãy đã dùng một lần, sớm đã rất mệt, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng được, vừa nãy lại lần nữa tốn sức đấu ý chí kiên cường của Cổ Ly, cơ thể đã không thể chịu nổi nữa.
Cổ Hạo Nhiên liền đau lòng nói: "Sau này đừng dùng công phu này nữa." Trước đây tàn sát như vậy Điệp Y cũng không thấy suy yếu thế này, công phu loạn thất bát đao gì đó lại vô thanh vô tức khiến nàng xuất hiện tình trạng này, xem ra nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì.
Điệp Y trực tiếp gật đầu cũng không biết thuật thôi miên này vốn không thể dùng nhiều lần, nếu gặp phải đối thủ bậc cao, cắn lại mình thì tương đối đáng sợ, đây cũng là nguyên nhân vì sao từ sau khi Điệp Y tới đây luôn không dùng tới, không nắm bắt được căn bản của đối thủ, thì vạn vạn lần không thể dùng được.
Cổ Hạo Nhiên đau lòng ôm chặt lấy Điệp Y để nàng dựa vào lòng mình, cơ thể nhẹ nhàng lặng lẽ nói lên tinh thần nàng đã bị tiêu hao quá độ.
Cổ Ly và Cổ Chấn nhìn nhau một cái sau đó Cổ Ly ngừng một lúc tiếp tục câu chuyện nghe được khi mới bước vào cửa: "Ta thấy tam công chúa bên đó không cầm cự được bao lâu, vừa nãy quan sát thấy tình yêu thương của Minh Hoàng cũng là thật tâm, nói như vậy, việc tiếp theo của chúng ta dễ làm nhiều rồi."
Cổ Chấn cũng gật đầu nói: "Như thế là tốt nhất, tới đây, chúng ta cẩn thận thương lượng một chút tiếp theo phải đối mặt như thế nào." Sau đó bọn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Dương đều bắt đầu thương lượng đối sách, Điệp Y dựa vào lòng Cổ Hạo Nhiên, tai nghe tiếng thảo luận của mọi người, thả lỏng, nhẹ nhàng nhắm mắt bắt đầu điều khí.
Một đêm im lặng, trời vừa sáng ngày hôm sau, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vừa dậy, liền nghe thấy thái giám bên ngoài truyền hai người vào cung, Cổ Ly cười híp mắt nhìn hai người nói: "Chúng ta cùng đi xem náo nhiệt." Vừa nói vừa cầm đầu đồng ý truyền lời của thái giám, vừa dẫn theo Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vào cung, bọn Cổ Chấn thấy hai người có Cổ Ly chống lưng, sau đó chia nhau hành sự.
Ly cung, nơi tam công chúa ở, lúc ba người bọn Cổ Hạo Nhiên tới, chỉ thấy thái giám, cung nữ, thái ý, đủ các tầng lớp đều tụ tập ở đây, ai nấy đều vẻ hoang mang, trên mặt là sự lo lắng và sợ hãi không kiềm chế được, trong Ly cung thi thoảng lại có tiếng kêu gào truyền tới, khiến mọi người càng thêm sợ hãi.
Cổ Ly dẫn đầu vào điện của tam công chúa, vì phi vị của hắn là hậu phi, cho nên ngược lại không tương khắc với chỗ của tam công chúa, ba người đi vào nội điện thấy Minh Hoàng trên mặt đầy vẻ lo lắng, đang nóng lòng đi lại trong cung điện, vừa thấy ba người tới bất giác kiềm chế thần sắc trên mặt, bước lên trước đón.
"Minh Hoàng, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao vừa mới sáng đã nghe tam công chúa lâm bệnh nặng, điều này khiến bổn quân lo lắng chết được, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?" Cổ Ly bộ dáng lo lắng vội vàng chạy lên đón Minh Hoàng.
Minh Hoàng thở dài nói: "Bổn hoàng cũng không biết, vốn tưởng rằng là bị dọa nghỉ ngơi chút thì sẽ ổn, sao biết nửa đêm người trở nên mơ hồ, nói toàn những lời hồ đồ, gọi thế nào cũng không tỉnh, gọi tỉnh rồi cũng chỉ khóc nói sợ hãi, cả người đến chút thần vận cũng không còn nữa, cứ tiếp tục như vậy làm sao chịu nổi."
Cổ Ly vẻ mặt lo lắng gật đầu nói: "Vậy phải làm sao mới được? Phải biết là tam công chúa còn nhỏ như vậy, nếu thật sự để lại chút gì đó không tốt vậy phải làm sao? Thái y nói thế nào? Có cách nào cứu chữa không?"
Minh Hoàng hít sâu một hơi chậm rãi lắc đầu nói: "Bổn hoàng cũng lo lắng như vậy, phải biết rằng nó mới mười mấy tuổi, nếu cảm giác này theo nó cả đời, bổn hoàng không dám tưởng tượng đó là quang cảnh thế nào. Còn như chữa trị, đám thái ý này toàn là phế vật, không một ai có thể cho bổn hoàng một câu trả lời cụ thể, đều nói cái gì mà tâm bệnh cần tâm dược trị, cái gì với cái gì đó." Nói xong nhàn nhạt quét mắt nhìn Điệp Y nãy giờ không mở miệng, Điệp Y lạnh mặt dường như không nghe thấy gì, nửa biểu tình khác cũng không lộ.
Cổ Ly ừm một tiếng thở dài, vẻ mặt nhịn không được nói: "Minh Hoàng không cần lo lắng, tam công chúa cát nhân thiên tướng nhất định sẽ chuyển nguy thành an."
Minh Hoàng gật gật đầu sau đó mới nhìn về Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y ở phía sau Cổ Ly nãy giờ không lên tiếng, Cổ Hạo Nhiên nãy giờ vẫn duy trì thần thái quan tâm trên khuôn mặt, lúc này thấy Minh Hoàng nhìn qua đây mới cung kinh nói: "Tam công chúa điện hạ nhất định sẽ không việc gì, có long khí của Minh Hoàng sẽ áp chế được mọi yêu ma quỷ quái, bệnh tình thuyên giảm chỉ là vấn đề thời gian."
Minh Hoàng ừm một tiếng nhìn Điệp Y sau đó nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Bổn hoàng cũng hy vọng là thế, bổn hoàng nghĩ tam công chúa luôn có giao hảo với ngươi, từ sau khi ngươi tới đây thời gian gặp mặt nhiều hơn, giao tình rõ ràng cũng tương đối tốt, cho nên cũng muốn để các ngươi đi xem tiểu tam, có thể nó thấy hảo bằng hữu các ngươi, nói không chừng sẽ lập tức trở nên khỏe lại." Ba chữ hảo bằng hữu đặc biệt nhấn giọng.
Cổ Hạo Nhiên mặt đầy vẻ quan tâm gật gật đầu nói: "Đây là việc nên làm, nếu có thể để tam công chúa khỏe lại, cũng là vinh hạnh của Hạo Nhiên, vậy chúng ta trước là đi thăm tam công chúa điện hạ."
Minh Hoàng quét mắt nhìn hai người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y một người lộ vẻ quan tâm một người mặt không biểu tình, nửa buổi trời sau đó gật đầu nói: "Đi thăm cũng được." Sau đó Cổ Hạo Nhiên khẽ cúi người, kéo Điệp Y theo thị nữ đi vào phòng tam công chúa.
"Đừng, đừng, ngươi đừng giết ta, ngươi đừng giết ta, ta không dám nữa, không dám nữa."
"A, đừng giết ta, ta không muốn chết."
"Hu Hu, ta sợ, ta không muốn chết."
Vừa vào phòng đã nghe tiếng kêu gào kinh hoàng thê lương, thanh âm đó đã khàn, lộ ra vẻ sợ hãi và khiếp sợ khó diễn tả.
Cổ Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn Điệp Y một cái, nắm chặt lấy tay Điệp Y đi về phía giường, chỉ thấy tam công chúa vẫn như trước nằm ngủ trên chiếc giường bằng gỗ đàn hương, nhìn khắp người không thay đổi gì lắm, nhưng đôi mắt đó lại khiến người ta không cách nào tập trung nhìn được, sâu trong đôi mắt đó là sự vô thần đang nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, trong đó đầy sự sợ hãi, gò má trắng bệch khiến người ta không cách nào không nghĩ tới một từ hình dung đó là gầy khô, tuy vẻ ngoài của nàng ta không có thay đổi gì lớn, đôi môi khô nứt tuy còn trơn bóng, nhưng không thể bồi đắp trở về như hình dáng trước đây.
Cổ Hạo Nhiên bước lên trước một bước đứng đầu giường tam công chúa, thấp giọng quay sang tam công chúa nói: "Tam công chúa điện hạ, tam công chúa điện hạ, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tới thăm người."
Đôi đồng tử tam công chúa chuyển cũng không chuyển nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, trong miệng vẫn kêu gào như vừa nãy, Cổ Hạo Nhiên bất giác nhướng mày tiếp tục nói: "Tam công chúa điện hạ, người cảm thấy thế nào? Còn nhận ra ta không?" Vừa nói vừa ấn ấn vai tam công chúa.
Sau khi tam công chúa chịu tác động của ngoại lực, khẽ đưa mắt sang nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn Điệp Y, vốn tưởng tam công chúa này sẽ không biết gì nữa, không ngờ lại còn phản ứng, Điệp Y nhìn lại hắn một cái, lặng lẽ dùng mắt truyền đi một thông điệp.
Tam công chúa chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên nửa buổi trời, đột nhiên đôi đồng tử mau chóng xoay chuyển bổ nhào vào Cổ Hạo Nhiên, vừa kịch liệt khóc: "Ta sợ, Cổ Hạo Nhiên, ta sợ."
Cổ Hạo Nhiên bất giác cứng đờ ra đó nghiêng đầu nhìn Điệp Y, phản ứng của tam công chúa này sao lại thế này? Điệp Y thản nhiên đứng phía sau Cổ Hạo Nhiên, khóe miệng lộ ra một ý cười lãnh khốc.
Cổ Hạo Nhiên hơi đơ ra vẻ mặt bối rối an ủi: "Không sao, không sao, đừng sợ."
Tam công chúa không ngừng lắc đầu khóc lóc nói: "Ả muốn giết ta, ả muốn giết ta, đừng giết ta, ta phải chết, đã chết rồi."
Cổ Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: "Không ai giết người cả, người là cành vàng lá ngọc ai dám giết người, nếu người đã chết rồi sao còn nói chuyện được chứ?"
Tam công chúa liền ngẩn ra nhìn Cổ Hạo Nhiên, trong nhất thời tiếng khóc chưa ngừng bỗng im bặt, cả phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh đến cả tiếng cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, Minh Hoàng và Cổ Ly bên ngoài nghe động tĩnh khác lạ, bất giác đều ùa vào.
Minh Hoàng vừa thấy tam công chúa nhìn Cổ Hạo Nhiên không khóc nữa, liền nhẹ thở ra một hơi có chút vui mừng nói: "Xem ra tiểu tam quả nhiên vẫn là nhận ra Hạo Nhiên, bổn hoàng.." Lời còn chưa dứt, sau đó tam công chúa quay sang hắn, đột nhiên kêu thét lên một tiếng vô cùng kinh hãi: "Là hắn muốn giết ta, là hắn muốn giết ta."
Sau giây phút yên lặng, sắc mặt Minh Hoàng vô cùng khó coi nhìn chằm chằm vào tam công chúa, thấy kêu khóc không ngừng bất giác chau mày, mặt đầy vẻ lo lắng, Cổ Ly thấy vậy bất giác khẽ thở ra nói: "Chuyện này làm sao mới tốt đây?"
Cổ Hạo Nhiên thấy Minh Hoàng nửa buổi trời không nói gì, bất giác quay sang Điệp Y nhìn một cái sau đó quay sang tam công chúa nói: "Đừng khóc, đó là phụ hoàng của người sao lại giết công chúa điện hạ được? Phụ hoàng của người yêu thương công chúa điện hạ còn không kịp nữa là, tuyệt đối sẽ không giết người."
Tam công chúa ngày càng kinh hoàng kêu khóc: "Không, không, chính là hắn, chính là hắn, hắn muốn giết ta, muốn giết ta."
Mọi người thấy vậy trên mặt là sự bất lực và trong ánh mắt Minh Hoàng là sự đau lòng, Điệp Y chậm rãi đi lên trước sờ lên trán tam công chúa, lạnh lùng nói: "Khóc gì chứ? Có gì đáng khóc đâu." Trong thanh âm lạnh lẽo vô tình của Điệp Y, tam công chúa đột nhiên trở nên yên tĩnh, vẻ mặt mơ hồ nhìn Điệp Y, đôi mắt cũng có chút thần thái.
Minh Hoàng nãy giờ luôn nhìn động tác của Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, lúc này thấy sau tiếng hét của Điệp Y thần thái của tam công chúa hoàn toàn thay đổi, thấp thoáng có lại dáng vẻ ban đầu, đôi mắt sắc bén của Minh Hoàng chợt lay động, nhìn chằm chằm vào Điệp Y không nói gì.
Tam công chúa chớp mắt nhìn Điệp Y, lại nhìn Cổ Hạo Nhiên đứng bên cạnh, nửa buổi trời đột nhiên giận dữ quay đầu sang Minh Hoàng nói: "Phụ hoàng, sao ả ta lại ở trong cung điện của con? Trong cung của ta từ lúc nào có thể để người rảnh rỗi vào chứ?" Tính cách điêu man đột nhiên lại xuất hiện trở lại.
Đôi mắt Minh Hoàng chợt lay động vui mừng trên đầu mày nói: "Tam nhi, ngươi nhận ra phụ hoàng sao?"
Tam công chúa vẻ mặt khó hiểu nói: "Nhi thần sao không nhận ra phụ hoàng được? Phụ hoàng chuyện này là thế nào?"
Minh Hoàng nghe tam công chúa nói vậy, liền sải bước tiến lên trước ôm tam công chúa vào lòng, vui mừng kêu tốt rồi an ủi nữ nhi thân yêu của hắn.
Cổ Ly dùng mắt ra hiệu cho Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, hai người hiểu ý đi về phía hắn, Cổ Ly mỉm cười nói: "Tam công chúa đã hồi phục lại, vậy bọn ta trước là rời khỏi đây vậy." Minh Hoàng quay lưng về phía ba người liền liên tục gật đầu cho phép.
Cổ Ly vẻ mặt tươi cười dẫn theo Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đi ra ngoài, Cổ Hạo Nhiên ôm lấy eo Điệp Y nhàn nhạt mang theo nụ cười tính kế, nghiêng đầu nháy mắt với Điệp Y, Điệp Y nghiêng đầu qua nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười lãnh khốc.
"Thu Hoành Quân, xin dừng bước, xin dừng bước." Bọn Cổ Ly vừa ra khỏi Ly cung, phía sau có tiếng gọi ngày càng gấp gáp vội lên trước.
Cổ Ly vẻ mặt cười ưu nhã quay sang vị thái giám đang vội vàng chạy tới nói: "Sao rồi, Ngô công công có chuyện gì sao? Vội vậy làm gì?"
Người tới, cũng chính là thái giám tổng quản của Ảnh Thúc, vừa thở hổn hển vừa gấp gáp nói: "Thu Hoành Quân, thật ngại quá, hoàng thượng của ta mời Thu Hoành Quân ba vị đây trở lại Ly cung một chuyến, vẫn xin Thu Hoành Quân thấy thuận tiện, quay về cùng lão nô chuyến nữa."
Cổ Ly lộ ra thần sắc kinh ngạc nói: "Việc này là thế nào? Ngô công công, lần này lại xảy ra chuyện gì?"
Ngô công công thở dài não nề bi thương nói: "Lão nô cũng không giấu Thu Hoành Quân, vừa nãy lúc ba vị mới rời khỏi tam công chúa điện hạ vẫn rất ổn, nhưng ba vị vừa rời khỏi một lúc tam công chúa lại trở về bộ dạng trước đây, chuyện này làm thế nào mới được đây? Tam công chúa đáng thương của ta a, cho nên hoàng thượng của ta mời ba vị quay trở lại lần nữa, có thể vị phu nhân đây sẽ giúp ích cho bệnh tình của tam công chúa."
Cổ Ly nhướng nhướng mày nói: "Đã như vậy, chúng tôi không thể chối từ." Nói xong cười nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, dẫn đầu lại đi về phía Ly cung, Cổ Hao Nhiên khẽ cười mỉa, ôm lấy Điệp Y quay lại Ly cung lần nữa.
"Điệp Y, ngươi tới giúp bổn hoàng xem xét kỹ lưỡng cho tam công chúa của ta." Minh Hoàng thấy ba người quay lại, bất giác nhíu chặt đầu mày nhìn Điệp Y nói.
Điệp Y vẻ mặt thản nhiên nói: "Ta lại không phải là đại phu, đối với bệnh trạng của tam công chúa là lực bất tòng tâm."
Trong đôi mắt của Minh Hoàng thoáng qua tia sắc bén, đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào Điệp Y, Điệp Y mặt không biểu tình nhìn lại, một chút tư thái né tránh cũng không có, nửa buổi trời Minh Hoàng lạnh lùng quét mắt nhìn ba người một cái, đứng dậy buông tay tam công chúa ra quay sang ba người nói: "Tới đây với bổn hoàng."
Bốn người rời khỏi căn phòng tam công chúa đang không ngừng kêu gào, Minh Hoàng nhún nhường đánh giá nhìn Cổ Ly nhàn nhạt nói: "Nói đi, Người thông minh trước mặt không nói lời ám muội, Thu Hoành Quân là người rõ, bổn hoàng cũng không phải là người hồ đồ, tam nhi của bổn hoàng gặp phải bệnh trạng hung hiểm thế này, bổn hoàng thật sự đau lòng, nếu có người có thể điểu trị được cho tiểu tam nhi của ta, những gì bổn hoàng có thể đáp ứng được tuyệt đối sẽ không cự tuyệt."
Cổ Ly cũng là người thông minh, thấy Minh Hoàng trực tiếp hỏi như vậy, đây vạn vạn không thể tiếp lời thẳng như vậy được, như thế chính là dọa dẫm, một hoàng đế làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra, đừng để hôm nay có được một cái ô bảo vệ, sau này lại đắc tội với một kẻ thù lớn, vả lại lúc này tiếp lời cứ coi như nắm chắc quyền chủ động trong tay mình, cũng sẽ bị Minh Hoàng mài mòn, những chuyện này hắn rất rõ, sau đó mỉm cười nói: "Tam công chúa hồng phúc tề thiên, chắc chắn sẽ hóa hung thành cát, Minh Hoàng thật sự đừng quá lo lắng." Miệng nói lời khiêm tốn, nhưng Cổ Ly cũng không nhắc tới việc chữa trị chút nào.
Minh Hoàng nhìn Cổ Ly một cái. Thấy vẻ mặt tươi cười không lộ ra chút ý tứ gì khác, lại nhìn hai người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bên cạnh, thấy hai người cười cung kính lễ độ, lạnh mặt đối phó, Minh Hoàng một người luôn mưu mô hơn người không nhìn thấy bất kỳ tính toán mưu đồ gì trên ba người họ, bất giác nhẹ chau mày.
Lúc này trong phòng đột nhiên một trận huyên náo, Ngô công công vội vàng chạy ra chỗ Minh Hoàng nói: "Hoàng thượng, tam công chúa người.. người.."
"Hoảng cái gì, từ từ nói." Minh Hoàng sầm mặt xuống tức giận trách đại nội tổng quản của hắn.
Ngô công công định thần vừa liên tục đồng ý, vừa vội vàng nói: "Hồi hoàng thượng, tam công chúa vừa nãy không biết là chuyện gì, lại cầm dao động thủ với chính mình, miệng còn nói bản thân người đã.. đã chết rồi, lẽ ra không ở lại đây nữa."
Minh Hoàng vừa nghe vậy liền nghiêng đầu giận dữ quét mắt nhìn Điệp Y, không còn biểu tình ôn hòa, đôi mắt bắn ra tia sắc bén chưa từng có, lạnh giọng nói với Ngô công công: "Giữ chặt nó cho ta, nếu bị thương chút nào, các ngươi đưa đầu tới gặp." Ngô công công vội vàng bằng lòng, lại chạy vào tiếp.
Cổ Hạo Nhiên nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Minh Hoàng, cảm thấy lúc này thời cơ tới rồi, sau đó mang theo sự quan tâm nhàn nhạt mở miệng nói: "Chuyện này phải làm sao đây? Tam công chúa cành vàng lá ngọc sao chịu được sự giày vò như vậy, ta thấy bệnh này của tam công chúa là do tác dụng tâm lý, các thái y có lẽ cũng không có tác dụng gì lắm, chi bằng tìm những kỳ nhân dị nhân trong nhân gian, nói không chừng còn có hiệu quả." Chỉ là trong lời nói không nhắc tới bất kỳ chuyện gì cũng không nói họ có cách gì, ngược lại còn đẩy ra xa.
Minh Hoàng thấy thần thái vô cùng thành thật của Cổ Hạo Nhiên, thần sắc trong đôi mắt hơi biến hóa sau đó đột nhiên đảo mắt một vòng nhàn nhạt cười, nhàn nhã ngồi lên cao vị, ra hiệu cho ba người bọn Cổ Ly Cổ Hạo Nhiên Điệp Y cùng ngồi xuống, Minh Hoàng vẻ mặt ưu thương thở dài nói: "Tam công chúa này của bổn hoàng là do phi tử được bổn hoàng sủng ái nhất hạ sinh, chỉ là đáng tiếc mẫu phi của nó sớm đã ra đi, bổn hoàng khó tránh sủng ái tiểu tam nhiều hơn một chút, mới khiến tính cách nó điêu man kiêu ngạo như hôm nay."
Cổ Ly mỉm cười nói: "Đây được xem là kiêu ngạo gì chứ, lại nói công chúa hoàng gia có tính cách này là chuyện rất bình thường, nếu giống với nữ tử trong dân gian, vậy thì lại không thể hiện được vẻ cao quý và đặc biệt của nữ tử hoàng gia rồi, tam công chúa ta thấy ngược lại rất tốt, làm gì có điêu man gì, Minh Hoàng lần này nặng lời rồi."
Cổ Hạo Nhiên nghe lời này của Cổ Ly, trên mặt lộ vẻ không cho là đúng, nhưng với hiểu biết của hắn đối với Cổ Ly, Cổ Ly ghét nhất chính là loại nữ tử thế này, càng huống hồ ả còn không biết tốt xấu mà xem thường người của Cổ gia, lời này của Cổ Ly rõ ràng chính là thừa thắng xông lên.
Minh Hoàng khẽ lắc đầu nói: "Thu Hoành Quân không cần an ủi bổn hoàng, con gái ta tính cách thế nào, bổn hoàng biết rõ, xấc láo điêu man chút tuy cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng trong âm thầm đắc tội với người nó lẽ ra không nên đắc tội, thì đây lại không phải là chuyện tốt gì, trong thiên hạ này người có năng lực thì nhiều, càng huống hồ có đôi khi có vài dị nhân, cũng không nói ngươi là chủ thì sẽ đối khác với ngươi, bản thân chịu thiệt lại đắc tội người khác, đây mới là điều bổn hoàng lo lắng." Nói xong quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái.
Cổ Hạo Nhiên thấy Minh Hoàng nhìn sang hắn, sau đó duy trì dáng vẻ cung kính nói: "Lời này của Minh Hoàng nói thật là có lý, thiên hạ rộng lớn, nhân số lại đông, có một số người xuất chúng thật sự có bản lĩnh mà chúng ta không cách nào tưởng tượng, nhưng mà tam công chúa điện hạ hồng phúc tề thiên, Minh Hoàng không cần quá lo lắng."
Minh Hoàng thở dài nói: "Chuyện này nói ra cũng là bổn hoàng không đúng, quá nuông chiều đứa con gái này rồi, lẽ ra có người cho nó chịu khổ một chút bị giáo huấn một chút cũng là chuyện tốt, bổn hoàng cũng sẽ rất vui, nhưng bộ dạng hiện nay thật khiến bổn hoàng lo lắng, tiểu tam bộ dạng này thật sự khiến bổn hoàng đau lòng a."
Cổ Ly nghe vậy mỉm cười nói: "Minh Hoàng quả nhiên đại nhân đại lượng."