Hoan náo qua đi, Cổ Ly cự tuyệt Minh Hoàng vì Điệp Y mà cử hành yến tiệc, vì danh xưng dũng sĩ loạn thất bát đao này, thật sự không phải là thứ gì đó có thể khiến người ta cảm thấy vinh dự, sau đó để bọn người Cổ Hạo Nhiên trở về biệt uyển hoàng gia, còn mình thì bồi bọn Minh Hoàng và Đông Sở Quân tiến vào hoàng cung.
Minh Hoàng cũng không cưỡng cầu mỉm cười cùng bọn Cổ Ly rời khỏi, chỉ là lúc đi như cố ý, như vô tình quét mắt nhìn Điệp Y một cái, còn đám quý tộc cũng rời khỏi theo, ai nấy đều có bộ dạng sợ hãi né tránh Điệp Y không kịp, nhìn dưới vẻ mặt tựa như bình lặng nhưng ẩn trong đó là sự chán ghét và sợ hãi, Điệp Y lạnh lùng nhìn những người rất bình lặng này rời đi, bất giác khóe môi cong lên nụ cười lãnh đạm.
"Điệp Y, nghe nói hôm nay con tỏa sáng vô cùng a? Nếu sớm biết ta cũng đi xem." Trên bàn ăn tối, Phương Lưu Vân cũng không biết từ đâu nghe được tin này, vẻ mặt hứng thú chăm chú nhìn Điệp Y.
Điệp Y còn chưa mở miệng nói, Cổ Hạo Ảnh bên cạnh giật giật khóe môi nói: "Mẹ, sự nổi trội của Điệp Y đã được thể hiện hết, nhưng mà, con nghĩ nếu trước đó mẹ tới, cơm tối hôm nay người nhất định nuốt không trôi rồi."
Cổ Hạo Viễn không đi nhướng mày nói: "Có lợi hại vậy không? Nói ra nghe xem." Vì hắn và bọn Cổ Hạo Thanh, Cổ Chấn âm thầm đi làm việc của họ, cho nên bây giờ vừa nghe Cổ Hạo Ảnh nói vậy, bất giác nhàn nhạt hỏi.
Cổ Hạo Dương ho nhẹ hai tiếng nhìn đám phụ nữ đang ngồi, mỉm cười nói: "Vẫn là không nói tốt hơn, cũng không có gì to tát, chỉ là giết mấy con bò rồi đạt được danh hiệu dũng sĩ kỳ quặc gì đó, trò này không thể nói ở chốn thanh lịch được, ăn cơm, ăn cơm."
Cổ Hạo Nhiên thấy Phương Lưu Vân mở miệng muốn nói gì đó, bất giác giành nói với nàng: "Mẹ, muốn nghe cũng không có gì to tát, nhưng mà vẫn là ăn cơm trước đã, bọn con chỉ sợ các người không nuốt trôi mà thôi."
Phương Lưu Vân nhướng mày nhìn Điệp Y một cái, thấy vẻ mặt Điệp Y không biểu tình gì chỉ lo ăn đồ, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, bất giác nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Tên nào tên nấy đều là tiểu tử chết tiệt, thật sự xem mẹ ngươi vô dụng vậy sao, có gì đặc sắc mau nói ra xem, Điệp Y nhà ta làm thế nào để thu thập được mấy thứ đó để giành vinh quang cho nhà chúng ta, mau nói ra ta nghe xem."
Cổ Hạo Danh quét mắt nhìn vẻ mặt hứng thú của Phương Lưu Vân, bất giác vẻ mặt tràn đầy ý cười nói: "Mẹ đã thích nghe như vậy, vậy thì bọn con cũng không giấu nữa, rốt cuộc Điệp Y không phải chỉ giành vinh quang cho nhà mình, mà hơn thế nữa còn có lợi ích to lớn và chỗ tốt trong đó." Nói xong tỉ mỉ từng chút một đem mọi chuyện nói cho mọi người đang ngồi đây nghe.
Im lặng, im lặng hồi lâu sau, Cổ Hạo Nhiên quét mắt nhìn đám người Phương Lưu Vân sắc mặt khó coi, và ý cười trêu chọc trên mặt Cổ Hạo Danh, Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Dương ba người họ, vân đạm phong khinh gắp một miếng thịt cho Phương Lưu Vân khẽ cười nói: "Mẹ, tới đây, đừng chỉ lo nói chuyện, trước vẫn là ăn chút đồ đã."
Sau khi Phương Lưu Vân ồ một tiếng theo phản xạ, gắp lên bỏ vào miệng nhai, Cổ Hạo Ảnh bên cạnh vẻ mặt tươi cười quay sang nàng nói: "Mẹ, mùi vị thịt bò này không tệ chứ?"
Phương Lưu Vân vừa nghe liền nôn khan một tiếng, sắc mặt khó coi quay đầu chạy ra ngoài nôn, mấy người bọn Cổ Hạo Nhiên bất giác đều ồ lên cười, Cổ Hạo Dương vẻ mặt bất lực nhìn Phương Lưu Vân quay lại không biết làm sao nói: "Mẹ, người xem bọn con không nói, là người ép chúng con nói, nhìn xem, người đây không phải là lãng phí lương thực sao, nếu để bọn Minh Hoàng biết, còn nói chúng ta chê ẩm thực của hoàng gia họ không ngon đấy."
Cổ Chấn nãy giờ không lên tiếng im lặng nghe mọi người nói chuyện liền quét mắt nhìn mấy người họ, chậm rãi nói: "Nếu nói như vậy, Điệp Y con có cách nghĩ thế nào?" Bọn Cổ Hạo Dương thấy Cổ Chấn nghiêm chỉnh như vậy bắt đầu hỏi Điệp Y, bất giác đều thu lại vẻ cười trêu chọc, nghiêm chỉnh nhìn Điệp Y lãnh đạm, bọn họ cũng rất muốn biết Điệp Y cụ thể là nghĩ gì.
Điệp Y thấy mọi người đã thu hồi vẻ cười đùa, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái sau đó chậm rãi nói: "Hai ngày trước ta nhận được tin tức Nguyệt đường truyền tới, hỗn loạn ở Thánh Thiên bên đó đã không cách nào khống chế, nữ hoàng vì quyền lực của mình và quốc khố không còn cứu tế đại quy mô nữa, nhìn cục diện hỗn loạn bây giờ đã có chút tới mức không cách nào thu dọn được nữa."
Cổ Hạo Viễn nghe tới đây bất giác sầm mặt nói: "Nữ nhân ngu ngốc như vậy lại có thể làm hoàng đế, thật sự là tai họa của Thánh Thiên."
Cổ Hạo Nhiên hai ngày nay không ở cùng một chỗ với Điệp Y, cho nên bây giờ mới nghe thấy tin tức này, bất giác nhướng mày rồi lại chau mày nói: "Đã không cứu tế với đại quy mô, có phải ả không cần Thánh Thiên nữa? Nếu thật sự để chúng đi như vậy, cứ cho là chúng ta giải quyết mọi chuyện ở đây rồi quay về Thánh Thiên, cũng không chắc đủ sức cứu vãn được sóng cuồng, ả ta có phải điên rồi không?" Hậu quả của việc không cứu tế đại quy mô có bao nhiêu nghiêm trọng, trong lòng bọn Cổ Hạo Nhiên đều hiểu rõ, mọi tính toán đều tính từ sau lúc nữ hoàng cứu tế mà tính, bây giờ nữ hoàng ngu xuẩn lại làm ra quyết định này, đây thật sự là điên rồi.
Bọn Cổ Hạo Dương vừa nghe vẻ mặt ai nấy đều không mấy tốt, họ chẳng qua chỉ là nhằm vào nữ hoàng, cũng không phải nhằm vào dân thường, phải biết hậu quả của việc nữ hoàng không cứu tế, tai ương nhất chính là những người dân này a, nghĩ tới đây đám người Cổ gia bất giác đều trở nên trầm tư.
Cổ Chấn sầm mặt nói: "Ta cũng nhận được tin, các thế lực ở khắp nơi bây giờ đều mọc lên như nấm, chúng ta nếu không trở về, có lẽ mọi tính toán trước đây sẽ đều như dã tràng xe cát." Nói tới đây Cổ Chấn đầu mày càng nhíu chặt, nhưng tình hình bây giờ trong nhất thời còn chưa có cách giải quyết, sao bàn tới chuyện trở về Thánh Thiên để xử lý đây.
Cổ Hạo Thanh gật gật đầu nói: "Hôm nay bọn ta chính là xử lý chuyện này, chỉ có thể để thế lực còn sót lại của chúng ta cầm cự, nhưng kéo dài cũng không phải là cách, mọi người chịu khổ đây không phải là ý định ban đầu của chúng ta, nhưng cứu tế quy mô nhỏ chỉ làm tiêu hao thực lực của chúng ta, đồng thời cũng không cách nào tiến hành khống chế cục diện trước mắt, mà sắp xếp đại quy mô, chúng ta bây giờ căn bản không cách nào làm được."
Cổ Hạo viễn cũng chau mày nói: "Thánh Thiên thập đại môn đình trong lần này tựa hồ toàn bộ đều bị nhấn chìm, cứ cho là còn có thể đứng vững không ngã cũng không dám nhúng vào vũng bùn này, hoàn toàn không ai có thể trong thời gian ngắn mà chống đỡ được cục diện, nữ hoàng ngu xuẩn này quá vô dụng rồi, lại chỉ lo cho mình, ả lẽ nào không sợ Ảnh Thúc nhân lúc hỗn loạn tới đoạt thiên hạ của ả?" Nói tới đây Cổ Hạo Viễn vẻ mặt hiếm khi tức giận với vị hoàng đế không lo sống chết của dân chúng, có tư cách gì làm hoàng đế.
Điệp Y nghe tới đây lạnh lùng gật đầu nói: "Hôm qua nhận được tin, hoàng thất Thánh Thiên lại xuất hiện một thế lực khác, đang từng bước từng bước nhân lúc hỗn loạn ổn định vị trí, ngang hàng với nữ hoàng, nếu thật sự xuất hiện cục diện thay đổi triều đại như thế, chúng ta sẽ càng bị động."
Bọn Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy bất giác đều trở nên thận trọng, hoàng thất Thánh Thiên nếu thật sự xuất hiện tình cảnh thay đổi, vậy nếu họ trong thời gian đầu không ở đó, không thể giành được cơ hội và địa vị có lợi nhất, hậu quả đó cũng không thể tưởng tượng.
Cổ Hạo Nhiên bất giác nói: "Là bọn nào?"
Điệp Y lạnh giọng nói: "Dường như là đường tỉ, đường muội gì đó của nữ hoàng, hay là tỉ tỉ muội muội gì đó, cụ thể nhân vật phía sau còn chưa xuất hiện, không có được tin tức chuẩn xác, nhưng mà Thánh Thiên này sao đoạt ngôi cũng là nữ, lẽ nào không có nam nhân sao?"
Cổ Hạo Dương tiếp lời nói: "Hoàng đế trước đây vì yêu hoàng hậu, chỉ sinh được hai nữ nhi, nữ hoàng đương nhiệm là đại nữ nhi, mặc dù cũng có mấy vị hoàng thúc con cháu cũng đều tương đối ít, nhưng cũng không phải không có con trai, chỉ là có mấy vị nử tử đặc biệt xuất chúng, nếu thật sự có người đang giành vị trí này, mà còn là nữ tử, rất có khả năng là chuyện giữa một đường tỉ và một đường muội của nữ hoàng."
Cổ Hạo Ảnh gật gật đầu sau đó mặt đầy vẻ nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta trước đừng bàn những chuyện này, bọn họ cứ cho là phải đấu, quyết tìm ra người thắng cuộc cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn, chúng ta bây giờ trước hết phải giải quyết chuyện ở đây, phải biết chúng ta nếu không qua được ải này, thì những chuyện khác đều thành công cốc."
Cổ Hạo Nhiên nghe tới đây cũng đồng ý nói: "Lời này nói rất thực tế, trước mắt Hữu tướng, Tả tướng, thậm chí là Minh Hoàng Ảnh Thúc đều là chướng ngại vật của chúng ta, Minh Hoàng và Tả tướng còn dễ nói, Hữu tướng đã trở mặt với chúng ta, nếu chúng ta không thể thu thập được hắn, cứ cho là chúng ta có thể rời khỏi biệt uyển hoàng gia này, e rằng cũng không thể ra khỏi biên giới Ảnh Thúc."
Cổ Hạo Nhiên nói tới đây ngừng một lúc quay sang Điệp Y nói: "Điệp Y, nói ra tính toán của nàng xem, ta biết nàng không phải là người dễ dàng vô cớ đi tham gia cuộc thi đó, những việc hôm nay nàng làm chắc cũng liên quan tới những chuyện này, ta muốn biết cách nghĩ của nàng."
Điệp Y nhìn ánh mắt dò hỏi của Cổ Hạo Nhiên, sau đó nhàn nhạt nói: "Nếu muốn mau chóng giải quyết phiền phức ở Ảnh Thúc, Minh Hoàng là một trợ thủ rất tốt, nếu có hắn ta vì chúng ta mà bảo giá hộ tống, hoặc khoanh tay đứng nhìn, chúng ta sẽ thoải mái rất nhiều."
Cổ Hạo Dương nghe xong bất giác vội vàng nói: "Cho nên muội liên thủ với Đông Sở Quân mà ra tay với tam công chúa?" Cổ Hạo Dương cũng là người thông minh. Luôn nghĩ tới vấn đề này, lúc này Điệp Y lại nói vậy, trong đầu chợt lóe sáng, nếu Đông Sở Quân không biết Điệp Y là đang nhằm vào tam công chúa, vậy thì lúc rời khỏi sẽ không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cổ quái như vậy, nếu lúc này còn không hiểu ra, vậy thì hắn đi đập đầu vào tường cho rồi.
Điệp Y gật gật đầu, nói: "Thánh Thiên nếu thay đổi triều đại, Đông Sở Quân là người đứng mũi chịu sào, nhưng mà lúc đầu ta tìm hắn hợp tác, đương nhiên cũng không phải vì chuyện này, tất cả thế lực Sơn gia bị chúng ta ở Thánh Thiên cắt đứt, hắn không cách nào tìm cứu viện ở đó được nữa. Mà sức mạnh của một mình hắn vì đã trở mặt với Hữu tướng, không chỉ nhận được sự áp chế ở mức độ nhất định, tình hình trước mắt cũng rất nguy hiểm, lúc ta nghe được tin hắn đang bị người Hữu tướng truy sát, nhưng mà người này cũng rất lợi hại."
Điệp Y nói tới đây bất giác ngừng một lúc. Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y khen ngợi nam nhân khác lợi hại, bất giác nhướng mày, Điệp Y quét mắt nhìn hắn tiếp đó nói: "Hắn muốn lật đổ Hữu tướng. Chúng ta càng phải loại trừ hắn, ở Ảnh Thúc sức mạnh một mình chúng ta không thể mạnh được, mục đích của hai người chúng ta đều như nhau, vậy thì cùng nhau hợp tác để làm đương nhiên có ích hơn, mặc dù chuyện phía sau chúng ta tới lúc đó rồi nói, vẫn là một câu nói. Mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình."
Cổ Hạo Nhiên nghe tới đây khẽ gật đầu nói: "E rằng chiêu này với tam công chúa không có tác dụng gì."
"Rất có tác dụng." Đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền tới khiến mọi người đều ngừng lại, Cổ Chấn đưa mắt nhìn Cổ Ly đang đi tới khẽ gật đầu.
Bọn Cổ Hạo Nhiên không chút kinh ngạc khi thấy Cổ Ly tới, bên ngoài có bọn Phong canh chừng, nếu có thể vô thanh vô tức đi vào chắc chắn là người của mình, mà trước mắt người của mình chỉ có mỗi mình Cổ Ly.
Cổ Ly ngồi thẳng xuống bên cạnh Cổ Chấn, nhướng mắt hiếu kỳ nhìn Điệp Y nói: "Ngươi hôm nay rốt cuộc đã làm gì tam công chúa? Tam công chúa đó gào khóc không lúc nào ngừng, giống như đã sợ tới vỡ mật, bây giờ tất cả thái ý trong hoàng cung đều đã bó tay với nàng ta khóc tới ngất đi mấy lần, tỉnh lại tiếp tục khóc, sắc mặt Minh Hoàng bây giờ nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, ta không tin là bị dọa cho hư người rồi, nhất định ngươi đã làm gì đó."
Điệp Y thấy Cổ Ly vẻ mặt hiếu kỳ nhìn mình, không chút lo lắng về hành vi khác thường của tam công chúa, ngược lại lộ ra một tia vui vẻ. Điệp Y bất giác âm thầm gật đầu, Cổ Ly này đúng là một lão gian thần, thoáng chút đã hiểu thấu. Thuật thôi miên này cũng không tiện nói, cái này giải thích thế nào.
Điệp Y hơi cúi đầu trầm mặc một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ của Cổ Ly, đôi mắt mê hoặc đó tản phát ra tia quang mang sáng lấp lánh, Cổ Ly bị ánh mắt lạ thường của Điệp Y nhìn vào trước là trừng mắt ngây ra, tiếp đó trong lòng xuất hiện một cảm giác không tự chủ được, thần sắc trong nháy mắt cảm thấy trở nên mơ hồ.
Bọn Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y chỉ nhìn Cổ Ly một cái, đôi mắt Cổ Ly liền xuất hiện bộ dáng hốt hoảng. Bất giác đều kinh ngạc nhìn hai người, Điệp Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cổ Ly lạnh lùng nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Cổ Ly trả lời: "Hai mươi tám." Lời vừa dứt đôi mắt Cổ Ly đột nhiên chớp mấy cái, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh lại, đôi đồng tử sợ hãi nhìn Điệp Y.