Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 91: Hắc Thị Nhân Khẩu

Thực ra cho dù không có sự cảnh cáo ngầm của Thiết Tỏa Hoành Giang, Tần Nhược cũng không cho rằng ân oán giữa mình với Phong Cuồng Huyết Bình sẽ triệt để chấm dứt như vậy.

Từ cảm giác u ám lạnh lẽo trên người y ở lần va chạm đầu tiên, lẫn lý do phát sinh sự va chạm ấy, cho đến hành vi vô sỉ trong trận vừa rồi, cùng với việc y không hồi sinh ngay tại chỗ... Dưới tình huống như vậy, bị bại xong mà không có dũng khí để hồi sinh tại chỗ, thừa nhận thất bại thì tức là chứng minh cho điều gì?

Đó là một tên lòng dạ hẹp hòi, thua không chịu nhận!

Một người như vậy, sau khi bị người ta vạch trần chuyện nói dối và tát cho một cái tát thật vang xong, còn có thể không ghi hận trong lòng sao? Ngay cả người không tiếp xúc nhiều với Phong Cuồng Huyết Bình là Thiết Tỏa Hoành Giang mà cũng phát giác ra được, Tần Nhược làm sao không biết Phong Cuồng Huyết Bình sau này sẽ trả thù chứ?

Có điều hắn lại không thèm để ý nhiều.

Bản thân tên Phong Cuồng Huyết Bình kia không có bao nhiêu bản lĩnh, đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh cũng đều là lũ giá áo túi cơm cậy thế làm mưa làm gió cả, mặc dù trước mắt đối với Tần Nhược mà nói thì cũng có sức uy hiếp không nhỏ, nhưng dưới tình huống có Lục Tâm, bọn chúng sẽ không dám động thủ.

Mặt khác, nếu lên bậc bốn rồi, thực lực của Tần Nhược sẽ được thăng lên một bậc, trang bị cũng sẽ được đổi mới, trên cơ bản là không cần phải lo lắng Phong Cuồng Huyết Bình báo thù nữa!

Nếu y lại tìm đến, cũng chỉ là tự chuốc mất mặt thôi...

* * * * * *

Sau khi “bay” trở về thị trấn Savis, Tần Nhược một lần nữa chạy đến cửa hàng quen thuộc, chuẩn bị bán đám băng tuyết liên xong rồi logout nghỉ ngơi.

Hắn vừa mới lấy băng tuyết liên ra thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm:

“Chờ chút!”

Tốc độ nói của người này rất gấp, khiến Tần Nhược bị giật mình, vội vàng thu tay lại ngay. Hắn xoay mặt lại, chỉ thấy có một người chơi nọ với hình dáng và khí chất đều cực kỳ đáng khinh đang mon men đến gần, nuốt nước bọt, hai mắt tỏa sáng chằm chằm nhìn vào mình...

Tên này không phải là GAY đó chứ? Bị một người nam nhìn chằm chằm như vậy, Tần Nhược không nhịn được mà nghĩ về hướng ác liệt nhất ngay, bèn hớt hải lui về sau nửa bước: “Anh là ai thế? Đừng có động tay động chân đó...”

“Cái anh cầm là băng tuyết liên phải không?”

“Anh biết rồi còn hỏi?”

Tần Nhược khó chịu gạt bàn tay đang với qua của đối phương ngay. Hắn thấy mục tiêu của đối phương là băng tuyết liên nên trong lòng cũng thoáng thở phào, có điều vẫn không thể để tên này tới gần được, dạo này trộm cắp lộng hành lắm, mà trộm rồi thì không trả lại đâu.

“A...” Người nọ cười gượng, sau đó xoa xoa tay, chằm chằm nhìn vào đám băng tuyết liên trong tay Tần Nhược, nói: “Là như vầy, tôi muốn hỏi người anh em, số băng tuyết liên này... Bán thế nào đây?”

“Anh muốn mua?”

Tần Nhược đánh giá người này từ trên xuống dưới, sau đó nhíu nhíu mày. Cho dù hắn không phải là người thích lấy y trang tướng mạo để đánh giá người khác, nhưng trang bị trên thân người này cũng kém quá đi, toàn là những món trắng đến không thể trắng hơn được nữa, trông như những món ‘bảo vật trấn tiệm’ suốt đời không bán ra nổi của một cửa tiệm nổi danh nào đó vậy... Loại người này, vậy mà dám có gan chạy tới bàn chuyện mua bán dược liệu bậc năm với mình sao? Mà điều đáng giận nhất là thông tin của đối phương lại là như thế này:

Hắc Thị Nhân Khẩu, ma dược sư, cấp 30.

Choáng, thật là không biết nên nói thế nào nữa rồi.

Cái nghề ma dược sư kia tốt đẹp biết mấy, cao quý tao nhã biết mấy, sao lại có thể để cho một người có bộ dạng như vậy làm được chứ? Nhìn bộ dạng y xem, đầu hoẵng mắt chuột, ánh mắt thậm thụt... Ha, mà cái đáng tởm nhất là cái mớ xương sườn lộ ra bên ngoài trang bị ấy, trông không thua kém gì với đám móc áo bày bán trong siêu thị cả. Còn ma dược sư cái gì chứ, nếu trong Vinh Quang này mà có đợt bình chọn chức danh ‘sống thảm nhất trong trò chơi’, y tuyệt đối phải chiếm hạng cực cao cho xem!

Người ngợm như vậy mà còn đòi mua băng tuyết liên sao? Quản lý thị trường đi đâu mất rồi?

Tần Nhược buồn bực đến mức lông mày chụm lại thành một đường thẳng, hắn vừa chán ghét rụt rụt người lại, vừa đánh mắt với tiểu nhị nơi này, nào ngờ lúc này tiểu nhị không thèm đếm xỉa gì đến hắn, chạy sang bên kia chào hỏi khách hàng khác mất rồi.

Đệt...

Tần Nhược thực là không còn cách nào khác cả, bèn nghiến răng, dùng ngữ khí vừa cứng ngắc vừa lạnh lùng quăng ra một cái giá thật cao - 2.000 đồng vàng, nghĩ thầm cứ dọa lui tên này đi trước đã, đã sắp đến ba giờ sáng rồi, nếu còn không nhanh chấm dứt thì ngày mai chắc chắn sẽ mang cặp mắt gấu trúc đi làm mất thôi.

Hắc Thị Nhân Khẩu sững người một thoáng, sau đó mở ba lô ra nhanh chóng quét nhìn, cuối cùng mặt mũi như si như ngốc nói: “Có thể rẻ chút hay không?”

“Anh nói xem bao nhiêu?” Ánh mắt Tần Nhược rực sáng.

“Ừm, chỗ tôi...” Biểu tình của Hắc Thị Nhân Khẩu rất là quẫn bách, y lục lục ba lô, nói tiếp: “...không có bao nhiêu tiền.”

“Rốt cục là có bao nhiêu?”

Nhìn ra được tên này đang có ý muốn bóp chẹt tiền, sắc mặt Tần Nhược dần dần trở nên khó coi hơn.

Hắc Thị Nhân Khẩu bị hắn nhìn như thế, trong đáy lòng đâm ra sợ hãi, bèn lắp bắp nói: “Cái này... Đại khái là... Là... Ba mươi bảy...”

“Ba mươi bảy đồng vàng mà đòi mua băng tuyết liên của tôi, đầu anh bị cửa kẹp à?”

Không biết vì sao, tính tình Tần Nhược trước giờ rất tốt, nhưng bây giờ đối mặt với cái tên đáng khinh có khả năng làm sụp đổ hình tượng chói rực của một chiến sĩ cuồng bạo này, trong lòng hắn lại có một cơn tức không có nơi phát tác, bèn cất cao giọng quát y ngay đương trường.

Hắc Thị Nhân Khẩu gian nan dựa vào quầy, suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống dưới khí thế kinh người của Tần Nhược. Y dùng ánh mắt vô tội nhìn Tần Nhược, trong miệng thầm thì:

“Tôi cũng không có nói là ba mươi bảy đồng vàng... Đồng vàng đã dùng để mua nguyên liệu hết rồi.”

Nghe lời tự thầm thì với bản thân của y, mắt Tần Nhược tối sầm lại, suýt chút nữa đã bị y triệt để làm gục rồi. Ngay một đồng vàng cũng không có, lẽ nào lại là ba mươi bảy đồng bạc chứ? Tên nhãi này... Định gây chuyện với mình chắc?

Tần Nhược đang định chỉnh cho tên này một trận (dù sao thì tên này cũng mới cấp 30 thôi, Tần Nhược là cấp 38, vẫn có thể khi dễ tên này được) thì lại thấy y phun ra vế sau: “Bên trong ba lô chỉ có ba mươi bảy bình thuốc cỡ lớn...”

Tần Nhược đứng hình một thoáng, sau đó kinh ngạc nhìn Hắc Thị Nhân Khẩu một lúc lâu, cuối cùng mới nửa tin nửa ngờ hỏi:

“Thật chứ?”

“Hỏi thừa!”

Hắc Thị Nhân Khẩu nhướng mày lên, cười một cách thâm hiểm, gật đầu. Trông y như đã đổi thành người khác vậy, chỉ thấy y đắc ý dào dạt hỏi lại: “Thế nào? Có muốn đổi hay không?”

Thấy tên nhãi đáng khinh này đã đổi khách thành chủ, Tần Nhược lập tức hiểu rõ ngay, tên này đang định giả heo ăn thịt hổ đây mà, mợ!

“Đổi thế nào?”

Dưới sự kích thích của ba mươi bảy bình thuốc cỡ lớn, Tần Nhược vẫn phải hỏi ra câu này - giá thị trường của một bình thuốc cỡ lớn là 120 đồng vàng, nếu có thể đổi được nhiều hơn một chút từ y, mình bán qua tay cũng sẽ lời một số.

“Ha ha, đơn giản, chín bình thuốc đổi một cây băng tuyết liên của anh.” Hắc Thị Nhân Khẩu dường như rất quen thuộc với giá thị trường, mà nhìn thế miệng thì như đang cười nhạo cái giá hai ngàn đồng vàng vừa rồi của Tần Nhược vậy.

Khuôn mặt Tần Nhược nhất thời tối như đêm đen, tức thời nhét băng tuyết liên vào trong ba lô, rồi không chần chừ logout ngay.

Chỉ để lại nơi đây một tên ma dược sư cấp cao há mồm cứng lưỡi nhìn vị trí Tần Nhược vừa logout, đến nửa ngày mới mở miệng mắng to: Móa, giá cả thì có thể thương lượng mà!


*** Hắc Thị Nhân Khẩu: hắc thị = chợ đen; nhân khẩu = dân số, số người.