Tô Niên Niên cũng không biết sở thích của Nam Chi, lúc đó chỉ cảm thấy mình bị tổn thương, đầy oán trách nhìn Cố Tử Thần.
Đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn Cố Tử Thần không chớp mắt, toát ra vẻ yếu ớt vô tội giống đứa trẻ không có được kẹo ăn, một nam sinh ở cạnh đó nhìn thấy thế, vội nói: “ Bạn học, trong tủ lạnh bên kia vẫn còn, cậu có cần không? Tôi đi lấy cho cậu một chai.”
Tô Niên Niên nhếch nhếch quai hàm, kiêu ngạo ngoảnh đầu: “ Không cần, tôi giảm béo, còn lâu mới uống mấy loại nước ngọt có ga.”
Cố Tử Thần cười phá lên, không thể không thừa nhận, cậu thích bộ dạng này của Tô Niên Niên, vừa xù lông nhím lên lại vừa hậm hực nói.
Khiến cậu cảm thấy có hứng thú, lại thấy vui.
Còn khi cậu vừa cười, tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng vẽ đều tập trung trên người cậu.
Trời ơi? Cố nam thần cười rồi? Ai chả biết bình thường Cố nam thần mặt lạnh như tiền, lần này tự nhiên lại cười?!
Tống Dư Hi đờ đẫn ngẩn ngơ nhìn Cố Tử Thần ở trước mắt, nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên khôi ngô tuấn tú, khiến tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.
Đây là Cố nam thần lần thứ hai giải vây cho cô...còn đưa nước cho cô....
Cho nên nói, Cố nam thần có lẽ đối với cô, và người khác, có chút gì đó không giống nhau chăng?
Nam Chi nhịn cười, lại dặn dò hai người mấy câu, nam sinh A Kiệt vừa nãy đến, đưa giấy và bút cho hai người, Tô Niên Niên lẩm bẩm: “ Tại sao phải dùng tay vẽ.........tìm một bức ảnh rồi photo ra không được sao......”
Không phải vì cô không biết vẽ, mà là buồn ngủ không chịu được, cơn buồn ngủ tự nhiên thành cáu giận, muốn thế nào thì ra thế đó.
Giọng nói cô rất nhỏ, nhưng Cố Tử Thần lại nghe rất rõ, nheo mày hỏi: “ Thế thì cô ăn cơm làm cái gì? Thay bằng mấy cái bánh không phải cũng được sao.”
Tô Niên Niên: “.........”
Thôi vậy thôi vậy, cãi không lại với tên này, cô tự động giả chết coi như mình không có ở đây.
Nam Chi quả thật nhịn không được, cười ngặt nghẽo lên, cả phòng đều vang lên tiếng cười giòn tan của cô.
“ Cố..... Cố Tử Thần, trời ạ, lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu đấu mồm với người khác, ấu trĩ quá......” Cô cười đến nỗi lưng còn không thẳng lên được, xem thường nét mặt sa sầm của Cố Tử Thần, quay người nói với Tô Niên Niên: “ Tô Niên Niên, cậu thật là giỏi! Tiếp tục cố gắng, đừng bỏ cuộc, sứ mệnh vẻ vang để tên núi băng này bộc lộ nguyên hình giao cho cậu rồi!”
Tô Niên Niên bị giọng nói của Nam Chi cảm hóa vậy, cảm giác hình tượng Nam Chi giống như cõng thuốc nổ tiếp lực cho chiến sĩ là cô vậy.
Đeo túi thuốc nổ lên, chúng ta đi phá lô cốt......mặt trời đỏ ồ hey~
Đầu như bị bổ ra, Tô Niên Niên không kiềm được phát run cả người.
“ Thế bọn em về trước đây ạ.” Tống Dư Hi dịu dàng nói với Nam Chi, chuẩn bị quay về lớp với Tô Niên Niên.
“ Đúng thế, giang sơn khó đổi, bản tính khó rời, ngày khác lại tiếp tục!” Tô Niên Niên ôm giấy bút vào người.
Nam Chi gật đầu, mỉm cười nói: “ Được, nhớ quay về vẽ áp phích nhé”
Vừa đi được hai bước, Tô Niên Niên bị Cố Tử Thần túm lấy cổ áo, cô ra sức vùng vẫy: “ Này, còn có nhân quyền nữa hay không, Cố Tử Thần, anh buông ra......”
Cố Tử Thần nheo mày nói: “ Tô Niên Niên, tôi để cô đi hay chưa?”
Giọng nói trầm thanh văng vẳng bên tai, cộng thêm lời nói khiến người khác phải suy nghĩ, Tô Niên Niên đỏ bừng mặt lên.
Cô cố giữ vẻ điềm tĩnh: “ Anh buông tôi ra trước, có gì từ từ nói.”
Cố Tử Thần buông cô ra, kéo hai cánh tay cô, “ Đi theo tôi, tôi có nhiệm vụ khác giao cho cô.”