Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, từng người tập trung kiềm nén hơi thở, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình nhất có thể.
Lạc Gia Di nghiến răng: “ Nam Chi, tôi nghĩ cũng chưa đến lượt cậu đến dạy dỗ tôi đâu?”
Nam Chi cười nhạt nói: “ Phó hội trưởng, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu mà thôi, người cao quý tự mình hiểu lấy mình, nếu như cậu nghe không lọt tai, thì coi như tôi uổng công vô ích.”
“ Hừm, cảm ơn, phỏng vấn tiếp tục.” Lạc Gia Di lạnh lùng nói một tiếng, xem thường lời nói vừa nãy của Nam Chi, tiếp tục phỏng vấn của hội học sinh.
Nam Chi cũng chẳng buồn so đo với cậu ta, cô chẳng qua nhìn tầm mắt hạn hẹp của Lạc Gia Di, nói một hai câu mà thôi.
Đã nói như thế, cậu ta không nghe, thì cô cũng hết cách.
Nam Chi quay người rời đi, mái tóc đen lắc lư sau lưng, cộng thêm nụ cười ngọt ngào trên môi, khiến không ít nam sinh phải đờ đẫn.
Cô vừa đi, Lạc Gia Di càng không vui hơn.
Cố Nam Thần không nể mặt cô ta thì thôi, Nam Chi cậu ta còn coi bản thân là thánh mẫu à? Hừ? Có điều cũng chỉ là con hồ li tinh cám dỗ đàn ông con trai mà thôi.
Tâm trạng cô ta không tốt, học sinh đến phỏng vấn càng đau khổ hơn, từng người đều bị các câu hỏi hóc búa hành hạ chết đi sống lại, khiến hiệu suất tuyển người của hội học sinh của ngày hôm nay hạ mức thấp nhất trong lịch sử.
--- ----
Ánh mặt trời ấm áp sau buổi trưa khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Cố Tử Thần dẫn hai người đến phòng vẽ của trường, ở đây bình thường là nơi hoạt động của bộ tuyên truyền.
Trong phòng vẽ có mấy người đang bận bịu, một lúc sau, Nam Chi cũng đến, nói cho hai người công việc của bộ tuyên truyền.
Bộ tuyên truyền, xem hình thức biết nội dung, phụ trách các công việc tuyên truyền của trường, thông báo bảng đen, áp phích, tổ chức hoạt động và kế hoạch của trường, còn sắp xếp một vài tài liệu tuyên truyền của trường.
Tống Dư Hi từ trong túi lấy ra một quyển sổ nhỏ, còn Tô Niên Niên đã nghe đến nỗi suýt ngủ gật.
“ A.....lạnh quá!” Tô Niên Niên gào lên một tiếng, ngay lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, trên má bị áp một chai coca lạnh.
Cố Tử Thần mặt không biểu cảm đứng bên cạnh cô, “ Tỉnh lại đi còn nghe tiếp.” Nói xong tiếp tục uống coca, dường như người trêu chọc Tô Niên Niên vừa nãy là một người khác vậy, đi vòng sang một bên.
Tô Niên Niên nghiến răng ken két.
Nam Chi nhịn cười, sắp xếp nhiệm vụ cho hai người: “ Trường bây giờ đang có hoạt động ‘ đĩa hành động’, cần phải có mười tờ áp phích về phương diện này, hai người các cậu mỗi người vẽ hai tờ, thứ hai nộp lại, có vấn đề gì không?”
“ Được ạ!” Tống Dư Hi nghiêm túc gật đầu.
Tô Niên Niên không để ý lắm, bí bức “ vâng” một tiếng, trên mặt vẫn còn lạnh, cô bật dậy từ trên ghế.
“ Cố Tử Thần! tôi có thù với anh à, anh phải hành hạ tôi thế sao!” Tô Niên Niên bực tức hét lên, trong phòng vẽ, sắc mặt những người khác đều thay đổi.
Oh my god! Cảnh tượng gì thế này! Bọn họ là nghe nhầm sao? Lại có nữ sinh lớn tiếng gọi Cố nam thần?!
Cố Tử Thần hừ một tiếng, đưa hai chai coca trong tay cho Tống Dư Hi và Nam Chi.
“ Lợn thần tài, sao mà cô cứ mơ mộng hão huyền thế?” Giọng nói uể oải của cậu vang lên, khiến Tô Niên Niên đỏ bừng mặt.
Được thôi.... cô cảm thấy Cố Tử Thần nhất định vì muốn làm tổn thương cô cho nên mới tồn tại.
Tống Dư Hi được quan tâm mà lo sợ đón lấy, trong mắt lấp lánh ánh hào quang. Khóe miệng Nam Chi nhếch lên, nháy nháy mắt nhìn Cố Tử Thần, biểu cảm ra vẻ “ Giờ thì mình đã hiểu”.