Tô Niên Niên hỏi ngược lại: “ Thế còn cậu làm cái trò gì thế? Hội học sinh vốn dĩ là cạnh tranh công bằng, tuyển chọn hợp lý, lấy hoàn cảnh người khác ra nói là ý gì chứ! Tống Dư Hi phạm tội gì à? Cứ coi như điều kiện khác của cậu ấy không đạt, cậu cùng lắm từ chối cậu ấy là được, nói những lời đau lòng đó không cảm thấy mình quá đáng à?”
Mộ Dung Sam và nam sinh đó cũng lao vào, nhìn chằm chằm ba người kia ngồi trong phòng, không biết nên khuyên thế nào.
Lạc Gia Di hít một hơi thật sâu, giống như cố gắng kiềm chế lửa giận, “ Tô Niên Niên, ở đây là cao trung Thánh Âm, không phải là nơi mà chó mèo có thể vào được. Việc hôm nay tôi có thể không tính toán với cậu, nhưng mong cậu biết tự trọng, nếu không tôi có thể mời cậu lập tức rời khỏi hội học sinh!”
“ Được thôi.” Tô Niên Niên cười lên mấy tiếng bất cần, “ Hội học sinh vừa là chủ nghĩa độc đoán vừa là chế độ phân cấp bậc, tôi thật không biết hay ở chỗ nào, đem người khác phân thành ba sáu chín, cậu tư cho mình hơn người khác à? Đúng là hiểu biết quá đấy!”
“ Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì!” Lạc Gia Di bực tức gào lên.
Tô Niên Niên bình thản nói: “ Muốn cậu xin lỗi, Lạc Gia Di, lẽ nào cậu không hiểu tiếng người à? Làm việc sai nói lời sai thì phải xin lỗi, cô giáo ở trường mẫu giáo dạy cậu thế nào.”
Máu trong người Lạc Gia Di cũng sôi lên rồi, đập bàn một cái, “ Tô Niên Niên, tôi thấy hội học sinh cậu cũng không muốn vào nữa phải không, cậu rời khỏi bộ tuyên truyền đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Tống Dư Hi bị dọa cho tay cũng run lên, vội vàng giật giật tay áo của Tô Niên Niên, “ Niên Niên, cậu đừng quan tâm mình nữa, nói lời xin lỗi với hội trưởng đi........”
Mộ Dung Sam ho lên một tiếng, trong lòng mặc dù ghét Lạc Gia Di, hống hách lúc nào cũng chèn ép người khác, nhưng cũng chỉ có thể khéo léo mà khuyên nhủ: “ Hội trưởng, cậu đừng giận mà, Niên Niên là mới đến, cậu đừng chấp nhặt cậu ấy.”
Lạc Gia Di nghĩ một lát, biết nhà họ Tô có địa vị ở Dụ Thành, không dám quá sấc xược, thế là lấy cớ nói, “ Tô Niên Niên, cậu xin lỗi tôi, tôi có thể bỏ qua cho cậu!”
Cậu ta hất cằm lên, ánh mắt sắc sảo, giống như một con khổng tước kiêu ngạo lạnh lùng.
Nhưng Tô Niên Niên còn lâu mới phải hạ mình, cười khẩy mấy tiếng, cậu ta thật sự cho rằng hội học sinh là bảo bối mà ai cũng muốn vào à? Tô Niên Niên cô còn lâu mới thèm!
Bầu không khí trong phòng căng như dây đàn, chạm vào là đứt ngay, hai người đầy sát khí nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai.
Đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của một nữ sinh chuyển đến, “ Tôi đi lấy tờ ap-phich, các cậu sao mà cãi nhau thế?”
“ Nam Chi! Woa, Cố nam thần, sao anh cũng đến à!” Mộ Dung Sam vui mừng hớn hở gọi lên, cầm điện thoại không ngừng chụp lia lịa.
Tô Niên Niên nhìn về phía đó, là Cố Tử Thần và một nữ sinh cùng bước vào, cậu mặc chiếc áo sơmi màu trắng, tay áo xắn lên, để lộ bắp tay nhỏ rắn chắc. Nam Chi bên cạnh mặc chiếc váy màu trắng cotton sạch sẽ đơn giản, màu đen xen giữa eo, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, khí chất tao nhã, là người đẹp cổ điển điển hình kiểu đó.
Không thể không nói, hai người đứng cạnh nhau giống như đôi tình nhân bước ra từ trong truyện tranh vậy, nam thì khôi ngôi sáng sủa, nữ thì xinh đẹp, rất hợp nhau.
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy trong lòng có chút bực bội, ngoảnh đầu không nhìn hai người họ nữa.
“ Xảy ra chuyện gì thế?” Nam Chi nhẹ nhàng hỏi, Mộ Dung Túc liến thoắng kể lại chuyện vừa nãy xảy ra, còn không quên nói xấu Lạc Gia Di từ nãy vẫn im lặng, Nam Chi gật gật đầu, khóe miệng nở nụ cười tươi tắn, vừa cười là có thể khiến người ta rung động.
Lạc Gia Di sắc mặt khó coi, mở miệng định giải thích hai câu, nhưng lại nghe thấy giọng Cố Tử Thần bình thản nói: “ Tống Dư Hi? Cô có hứng thú đến bộ tuyên truyền không?”