“ Cố lên nhé!” Mộ Dung Sam và Tống Dư Hi ở đằng sau cổ vũ cho cô.
Tâm trạng của Tô Niên Niên tương đối tốt, không căng thẳng giống như mấy người trước đến nỗi run rẩy còn nói lắp bắp.
Trong phòng họp nhỏ kê một chiếc bàn, cộng thêm Lạc Gia Di là có bốn người ngồi, ở giữa đặt một chiếc ghế, Tô Niên Niên qua đó ngồi xuống, bốn người thay nhau hỏi một vài vấn đề, Tô Niên Niên lần lượt trả lời, bốn người gật gật đầu tán thành.
Lạc Gia Di đặt tờ bảng biểu trong tay xuống, “ Cậu có sở trường gì không?”
Tô Niên Niên: “ Biết đánh đàn, vẽ cũng biết một chút.”
“ Uhm, rất tốt, ngày mai giữa giờ nghỉ đi đến bộ tuyên truyền báo danh nhé.”
Tô Niên Niên không ngờ lại thuận lợi như thế, nhất thời khoong kịp phản ứng lại, Lạc Gia Di mất kiên nhẫn nói: “ Tôi nói với cậu mà cậu không nghe thấy sao?”
Cố kiềm chế trong lòng không vui, Tô Niên Niên trả lời một câu, đứng dậy rời đi.
Quay về phòng bên cạnh, Tô Niên Niên tìm một chỗ ngồi xuống, người tiếp theo đến lượt Tống Dư Hi, Tô Niên Niên định ở lại đợi cô.
Mộ Dung Sam lại bâu lấy, hỏi: “ Qua rồi phải không? Lạc Gia Di tên đáng ghét đó phân cậu đến bộ nào thế.”
Tô Niên Niên nhếch môi lên, nghĩ Mộ Dung Sam này đúng là đồ hóng hớt, “ bộ tuyên truyền.”
Mộ Dung Sam vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, “ Ồ........là bộ mà Cố nam thần ở đó, hu hu hu, cậu hạnh phúc quá!”
Tô Niên Niên cười cười, không nói gì, lấy điện thoại ra chơi trò rắn tham ăn.
Ba phút sau, Tống Dư Hi quay lại, khóe mắt đỏ đỏ, lông mi run rẩy có giọt nước mắt đọng lại, dường như phải chịu ấm ức gì đó.
Tô Niên Niên giật mình: “ Tiểu Hi, cậu làm sao thế? Sao lại khóc?”
Cô vội vàng đưa giấy ăn cho Tống Dư Hi, Tống Dư Hi cũng không nói gì, chỉ ấm ức lau nước mắt, Tô Niên Niên lo lắng cũng không làm được gì.
Mộ Dung Sam nghĩ một lát, cau mày lại: “ Có phải Lạc Gia Di nói gì cậu không?”
Nam sinh ở bên ngoài gọi người bước vào, vừa nãy cậu ta đứng ở cửa phòng họp nhỏ, nghe thấy rõ ràng nhất, thay Tống Dư Hi bất bình nói: “ Lạc hội trưởng nói........cậu ấy là hi vọng hão huyền, hội học sinh không phải ai cũng có thể vào, không nhìn lại bản thân mình, đến nghèo túng học phí cũng không nộp được thì có quyền lợi gì mà vào hội học sinh.....còn nữa........” Cậu ta không nói tiếp nữa, Tô Niên Niên cũng có thể nghĩ đến chắc chắn là những lời làm tổn thương người khác, bực bội trong lòng.
Chẳng qua chỉ là hội học sinh mà thôi, làm cái gì mà chia cấp bậc thế, xem thường người này xem thường người kia.
“ Lạc Gia Di thật quá đáng, cậu ta cho rằng cậu ta là cái gì chứ! Ai ya, cậu đừng khóc nữa, con người cậu ta chính là như thế, giống mẹ cậu ta, ra oai quá thể.” Mộ Dung Sam an ủi Tống Dư Hi, Tô Niên Niên đặt chai nước trong tay xuống, “ Tống Dư Hi, có gì mà phải đau khổ chứ? Cậu quên là mình đã nói gì với cậu rồi à?”
Tống Dư Hi nấc lên hai tiếng, nghẹn ngào nói: “ Mình......là mình không đúng, mình không nên đến.....”
Tô Niên Niên cười khẩu nói, “ Nếu như cậu nghĩ như thế, thế thì mình cũng đến bó tay với cậu.” Tự mình còn xem thường mình, người khác còn có thể giúp cậu thế nào được chứ?
Tống Dư Hi lau nước mắt, “ Nhưng........cậu ta nói đều là sự thật.........”
Tô Niên Niên ngắt lời cô, “ Mình hỏi cậu, cậu thật sự cảm thấy cậu ta nói đúng sao?”
Mặt cô không biểu cảm, toát ra khí chất khiến người khác không dễ coi thường, Tống Dư Hi đờ đẫn lắc lắc đầu, Tô Niên Niên kéo cánh tay cô, bước nhanh về phía phòng họp nhỏ.
Giơ chân đạp cửa ra, bên trong bốn người bị dọa cho giật nảy mình.
Lạc Gia Di nhìn thấy Tô Niên Niên kéo Tống Dư Hi vào, bực tức nói, “ Tô Niên Niên, cậu làm cái gì thế?”