Bị mất thăng bằng, Tô Niên Niên khống chế không nổi vồ ếch về phía trước.
Phía trước cô, chính là Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đỡ lấy cô, không để cô ngã nhoài xuống đất, nhưng Tô Niên Niên lại ngã với tư thế kỳ lạ bên cạnh chân cậu, hai tay vẫn với tư thế bắt mèo, ôm lấy chân của Cố Tử Thần.
Oh my god! Điều này khiến cô thật khó tưởng tượng!
Hu hu hu, không chỉ mèo nhà cô muốn lao vào người Cố Tử Thần, đến chủ nhân như cô cũng không khác là mấy, quả thật phải khóc thương thay cho mình!
Tô Niên Niên lúc này trong lòng đau buồn đến cực điểm, rõ ràng không muốn mất hình tượng trước mặt tên con trai này, nhưng mỗi lần, đều phải có chuyện gì đó, thật quá đủ rồi!
Cô chỉ muốn lau đi giọt nước mắt nhục nhã trong lòng, giọng điệu Cố Tử Thần lạnh lùng vang lên: “ Tô Niên Niên, thích ôm chân thế à?”
Tô Niên Niên khóc dở mếu dở, Trần Nguyên vội vàng đỡ cô dậy.
Đứng vững rồi, Tô Niên Niên ho khan một tiếng, cố giữ điềm tĩnh, cố tình không thèm nhìn Cố Tử Thần, ra vẻ hung dữ quát nạt Bao Bao: “ Bao Bao, mày có về hay không? Không đi tao để mày lại ở đây cho người ta hầm canh uống đấy, tạm biệt!”
Bao Bao giống như nghe hiểu lời uy hiếp của cô, ấm ức kêu lên hai tiếng, chầm chậm đi về phía Tô Niên Niên. Đôi mắt to tròn ướt át đó như không nỡ, liếc nhìn Cố Tử Thần, còn đưa móng vuốt cào cào xuống đất như chào Cố Tử Thần, làm gì có con mèo Ba tư lạnh lùng mà tự giác thế chứ?
Con mèo này thành tinh rồi sao! Tô Niên Niên ngẩn người nhìn, ánh mắt bất giác lại lướt trên người Cố Tử Thần.
Uhm, mặt mày như tranh, thân hình cao ráo, khí chất cao quý, tại sao lại hoàn mỹ như thế chứ.
“ Tô Niên Niên, sao lúc nào cô cũng nhìn chằm chằm vào tôi thế, hay là thích tôi rồi?” Cố Tử Thần kéo dài giọng nói, bị Tô Niên Niên nhìn có chút không tự tại.
Trên mặt Tô Niên Niên có chút ửng đỏ, kiêu ngạo ngoảnh đầu nói, “ Tôi còn lâu mới thích anh, anh đừng có mà mơ mộng viển vông. Bao Bao, chúng ta đi!”
Một người một mèo hùng hùng hổ hổ rời đi, Cố Tử Thần đứng ở đó, vẫn với bộ dạng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Trần Nguyên nhìn thấy rõ ràng, không lật tẩy cậu, chào hỏi rồi cũng về.
Cố Tử Thần đóng cửa lại, ngồi trên sofa tiếp tục xem sách, thỉnh thoảng nhìn vào balo, có chút chột dạ.
--- ---
Ngày hôm sau.
Tô Niên Niên đến trường, bò nhoài trên bàn ngẩn ngơ.
Bắt đầu từ hôm qua, cô cảm thấy nỗi lòng không thoải mái, lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh. Tống Dư Hi lo lắng hỏi: “ Niên Niên, cậu bị ốm à, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.”
Tiết của buổi sáng đều không chú tâm nghe lắm, buổi trưa ăn chút ít với Tống Dư Hi ở căng tin, quay về lớp, nhìn thấy Triệu Minh Viễn cầm tờ danh sách lớp tìm người.
Nhìn thấy hai người, Triệu Minh Viễn đẩy gọng kính lên: “ Tô Niên Niên, Tống Dư Hi, hai các cậu thông qua tuyển chọn đợt đầu của hội học sinh rồi, một giờ trưa đến phòng làm việc hội học sinh họp.
Tống Dư Hi vui mừng hớn hở, cứ như trúng thưởng xổ số vậy.
Tô Niên Niên có chút mơ hồ, cô nhớ tờ phiếu đăng ký điền bảng biểu cô còn chưa điền, cũng chưa nộp cho Triệu Minh Viễn, tại sao lại thông báo có tên cô chứ?
Vốn dĩ muốn hỏi Triệu Minh Viễn, Tô Niên Niên lại cảm thấy có khả năng mình điền rồi mà quên mất, cũng không để ý kĩ.
Một giờ, hai người đến phòng làm việc hội học sinh đúng giờ, đây là một phòng học được sửa lại, bên trong đặt chiếc bàn tròn gỗ đỏ để họp, là loại bình thường dùng để họp hành.
Bên trong đã có không ít người ngồi đợi, học sinh năm nhất năm hai đều có, ồn ào náo nhiệt thảo luận liên tục.