“ Hử.....” Tô Niên Niên từ từ mở mắt, khoan khoái ngẩng đầu dậy từ trên vai cậu, định thần lại mới sờ sờ vào khóe miệng, chắc chắn không chảy dãi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai người đi chầm chậm trên đường, không khí xunh quanh thu biệt thự rất trong lòng, vườn trước sau mỗi nhà đều trồng không ít cây cối, đi dọc cả con đường chỉ còn lại hai bóng dài.
Đưa Tô Niên Niên về đến cửa nhà, Đường Dư nhẹ nhàng nói: “ Cậu vào đi, tớ cũng phải về nhà rồi.”
Tô Niên Niên cau mày nói: “ Đợi một lát, tớ bảo anh tớ đưa cậu về.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, Trần Nguyên bước ra, giọng nói có vẻ trách móc, “ Niên Niên, sao bây giờ em mới về, mau vào ăn cơm. Ồ.... Đường Dư, sao hai người lại đi cùng nhau à?”
Tô Niên Niên đã đem chuyện của mẹ cô và ba của Trần Nguyên kể lại cho Đường Dư nghe, nên cậu cũng không biểu lộ vẻ ngạc nhiên.
“ Em cùng cậu ấy về thăm trường cũ.” Tô Niên Niên giải thích, “ Anh, anh đưa cậu ấy về nhé.”
Trần Nguyên gật đầu: “ Ưh, anh đi lấy chìa khóa xe.”
Đường Dư khéo léo từ chối: “ Không cần đâu, tớ tự về được mà, bye bye.” Cậu vẫy vẫy tay với Tô Niên Niên, quay người rời đi.
Dù sao Đường Dư cũng là con trai, cũng không đến mức bận tâm như thế, Tô Niên Niên cũng không giữ lại.
“ Meo meo” Tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên, Tô Niên Niên giật mình nhìn xung quanh, “ Sao em lại nghe thấy tiếng Bao Bao kêu nhỉ?”
Trần Nguyên đau đầu nhăn trán lại: “ Nó hình như lại chạy sang nhà Tử Thần rồi.......em đi xem xem.”
Trước cửa nhà họ Cố đèn bật sáng, Bao Bao đang miệt mài cào cào móng vuốt vào cửa nhà họ Cố, không ngừng kêu meo meo.
Chủ nhân trong nhà dường như không chịu đựng được nữa, đẩy cửa ra, đúng lúc gặp phải Trần Nguyên và Tô Niên Niên đang đến ôm Bao Bao về.
Cố Tử Thần: “...........”
Trần Nguyên: “.......”
Tô Niên Niên: “.......”
Ba người trợn mắt nhìn nhau mãi, không ai mở lời trước.
Cố Tử Thần mặc chiếc áo sơmi kẻ caro màu xám, lúc này lạnh lùng nói: “ Lợn thần tài, có thể trông chừng cẩn thận mèo nhà cô được không?”
Bao Bao dường như rất thích giọng nói của cậu, vẻ gần gũi đi về phía Cố Tử Thần quấn lấy chân cậu, bị Cố Tử Thần né tránh.
Nhìn con trai của mình không được chào đón như thế, Tô Niên Niên chỉ muốn xách ngay đuôi Bao Bao đi về, nhưng nhìn thấy bộ dạng cau mày lạnh lùng của Cố Tử Thần, lại cảm thấy tim mình như đang nhảy nhót.
Lại nhớ lại lời nói lúc chiều của Nọa Nọa và Đậu Đậu, cả người Tô Niên Niên trở nên cứng đờ.
Thánh Ala! Tại sao cô lại thích một tên con trai mặt lạnh như tiền lại còn độc mồm chứ? Lẽ nào là bị Nọa Nọa và Đậu Đậu truyền nhiễm, đến cô cũng bắt đầu không bình thường rồi sao?
“ Tô Niên Niên, lúc này mà cô còn có đứng ngây ra đó được à!” Cố Tử Thần cao giọng hét lên một câu, Tô Niên Niên lúc này ngây người ở đó, trợn đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn cậu, khiến cậu có cảm giác không nói ra lời.
Trần Nguyên thấy thế, vội vàng ho khan một tiếng: “ Niên Niên, mang Bao Bao về đi.”
“ Ồ..........” Tô Niên Niên định thần lại, hét lên hai câu với Bao Bao, “ Bao Bao, mau đi, chúng ta về nhà thôi.”
“ Meo-meo~” Bao Bao không định tĩnh, vẻ kiên định muốn bổ nhào vào người Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên mặt dài như sợi mì, này, tao mới là chủ của mày cơ mà! Mày lại muốn nhảy bổ vào người khác làm gì! Còn xuống tay với một người dị ứng lông mèo sao, mày muốn chết à?
Chẳng biết làm sao, Tô Niên Niên đành phải tiến lên, muốn ôm Bao Bao về vừa khom lưng giơ tay xuống, Bao Bao nhanh nhẹn tránh sang một bên, thế là, Tô Niên Niên bi thảm rồi.