Tình Dương các có ba phòng. Phòng giữa có vách ngăn, bức bình phong tách ra. Phía trước bức bình phong hoa mai hiến thụy có ba chiếc ghế lớn. Hoàng thái hậu ngồi ở chính giữa, Hoàng thượng và Hoàng hậu lần lượt ngồi ở hai bên trái phải. Sau đó các cung nữa đặt giấy và bút mực đen ở bàn bên cạnh ba người và viết ba cái tên lên giấy đỏ. Xem ra, ba vị này cũng đang đánh giá.
Ba tuyển hôn sứ lần lượt ngồi xuống, Mã Vĩnh Thành liền đứng bên cạnh Hoàng hậu lớn tiếng nói:
- Tuyên ba vị ứng tuyển tấn kiến.
Trong căn phòng khác cách bức bình phong đối diện một phòng, ba chàng thiếu niên đang mặc áo trường bào màu xanh nhạt, mái tóc đen nhẫy đều lấy khăn vải buộc lên, từ phía sau bức bình phong nối đuôi nhau đi vào. Họ đi tới chính diện bức bình phòng cũng không dám ngẩng đầu lên, lập tức quỳ xuống nói:
Hoàng thái hậu biết trong ba người này sẽ có một người là cháu rể mình, vẻ mặt cũng vui vẻ ôn hòa, giơ tay lên. Ba chàng thiếu niên phụng ý chỉ, bái một bái, lúc này mới thận trọng đứng lên, đứng ở đó nhìn không chớp mắt.
Chớ xem sơ tuyển như một vở kịch khôi hài, tên ăn mày lưu manh cũng có thể tới góp vui. Nhưng qua tám lần sàng lọc, từ gần vạn người ứng tuyển tới cuối cùng còn lại ba người, may mắn là ai nấy mặt mày đều thanh tú, thân hình thon dài, dung nhan không tầm thường.
Trương Thái hậu nhìn lướt qua một lượt, khép tay áo lại, trên môi nở nụ cười mãn ý, khẽ vuốt cằm nói:
- Ba vị khanh gia quả nhiên là vất vả rồi. Ba chàng thiếu niên này xem ra đều rất ưng ý.
Dương Lăng, Trương Hạc Linh, Tất Chân liền chắp tay tạ ơn. Hoàng đế Chính Đức cũng khó mà nghiêm nghị được. Y nhìn chàng thanh niên cao nhất đó bên trái, tuấn tú, môi đỏ răng trắng, cảm thấy người này kết hợp với em gái mình rất tốt, liền chỉ tay hỏi:
- Người bên trái, tên là gì?
Ba người Dương Lăng đối với lý lịch của người ứng tuyển cuối cùng này như thuộc làu. Địa vị của Dương Lăng cao nhất, lại là quan chủ tuyển. Hắn chắp tay lại đang định nói, phía sau Tất Chân đã bước lên, tiến thẳng lên phía trước mặt Hoàng thượng, cười nịnh nói:
- Hoàng thượng, người này tên là Trần Huy, 16 tuổi, năm ngoài vừa đỗ tú tài, văn tài, nhân phẩm, tướng mạo đều rất tốt.
Chính Đức gật đầu, khẽ ừ một tiếng, cầm chiếc bút vân rồng trên bàn trà lên, đang muốn đánh dấu vào tên người này Tất Chân đã nói tiếp:
- Nói tới gia thế, Trần Huy hơi kém hơn một chút, nhưng anh hùng không sợ xuất thân hèn. Chỉ vì các phương diện của hắn ta đều khá xuất sắc, cho nên mới được liệt vào danh sách.
Hoàng đế Chính Đức hơi giật mình, liền hỏi:
- Gia thế? Gia thế gì?
Tất Chân liền cúi đầu khom lưng về hướng Thái hậu, Hoàng thượng và hoàng hậy nói:
- Phụ thân của Trần Huy là ông chủ bán dầu, hoa quả ở cổng thành nam, tên là Trần Tam Nguyên. Mẫu thân của hắn ta thì từ sau khi chồng qua đời đã cải giá lấy Trần Tam Nguyên. Hai người sinh được một người con trai này. Trần Huy cũng không chịu thua kém, từ nhỏ đã cố gắng học hành, năm ngoái đã đỗ đạt công danh.
Chính Đức mỉm cười, ung dung nói:
- Trẫm có quan tâm gì đâu, chuyện này tính toán gì chứ? Hoàng muội gả cũng không phải là gia thế.
Không ngờ Trương Thái Hậu vốn đang nhìn Trần Huy liên tục gật đầu vừa nghe nói thế sắc mặt liền không vui, lông mày kẻ đen nhíu lại, nghiêng sang Hoàng thượng, nói nhỏ:
- Hoàng thượng, Vĩnh Phúc gả đi, chính là người của Trần gia hắn ta, phải bái cha mẹ chồng. Phụ thân của Trần Huy là một tiểu thương cũng được. Nhưng, mẫu thân của hắn ta là quả phụ. Người phụ nữ tái giá, có thất phụ đức. Công chúa bái một người phụ nữ không thủ tiết làm mẹ, há chẳng phải là để người ta nhạo báng sao?
Chính Đức không cho là đúng, nhưng cũng may còn có hai người để chọn, liền bất đắc dĩ xếp bút lông xuống, tiếp tục đánh giá hai người còn lại. Lát sau, y thấp giọng nói:
- Mẫu hậu, người thấy người ở giữa thế nào?
Bất luận gia cảnh thế nào, được chọn vào cung kiến thánh giá, chẳng sợ táng gia bại sản, cũng phải mua một bộ quần áo đẹp cho con trai mặc lấy thể diện. Chàng thiếu niên ở giữa này lại mặc quần áo bình dị, một diện mạo trung hậu. Chính Đức lỗ mãng càn quấy, chọn hôn phu cho muội muội lại hy vọng người ta phải thực thà, nhân hậu. Thấy người này cũng cảm thấy được, liền lên tiếng hỏi.
Hoàng hậu ở bên phải khẽ cười nói:
- Hoàng Thượng thượng võ, chọn đúng cũng được chàng thanh niên cao to vạm vỡ. Diện mạo của người này hơi đen, dáng người chắc nịch, giống như một võ sỹ, chính là không biết gia thế, tài học thế nào?
Đứng như vậy, Ảm Dạ đã có chút vã mồ hôi rồi, cổ họng cũng bắt đầu ngứa rồi. Y không dám ho trước mặt Đế vương. Nhưng chuyện này không phải muốn nhịn là nhịn được. Ảm Dạ không khỏi nắm tay che môi, ho nhẹ hai tiếng.
Tiếng ho này vừa phát ra ánh mắt Chính Đức liền nhìn về hướng đó. Y liền nói:
- Người này quả là mi thanh mày tú, chỉ là thân người hơi mỏng.
Mã Vĩnh Thành thấy Ảm Dạ ho khan, liền nói:
- Cho người tuyển lui xuống.
Ảm Dạ như được ân xá, liền khom người lui nhanh ra phía sau bức bình phong. Hai người còn lại cũng đi theo sau. Trương Thái hậu không vui nhìn Mã Vĩnh Thành, nói:
- Ai gia còn chưa đánh giá xong, sao lại cho người ta lui xuống?
Mã Vĩnh Thành liền cười nói:
- Hoàng thái hậu, hình thức của ba người tuyển chọn, người đều đã nhìn thấy rồi. Hoàng gia tuyển Phò mã, đó là đại sự trọng đại, nô tì lo là Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ở xa, tiếng nói lớn, bị người ta nghe thấy thì không hay lắm.
Tất Chân cũng lên tiếng, Trương Thái hậu hừ một tiếng không nói, quay sang nói với Chính Đức:
- Hoàng thượng, ba đứa trẻ này hình thức đều được. Nếu nói về tướng mạo, người họ Trần đó tư dung là xuất sắc nhất, tiếc là gia thế không tốt. Hoàng gia chúng ta không quan tâm gì tới bần phú quý tiện, nhưng gia thế thanh bạch lại không thể xem thường được. Theo ai gia thấy, có thể chọn một người từ trong hai người còn lại.
Chính Đức gật đầu, hỏi:
- Tất Chân, vừa rồi người đứng ở giữa đó, dáng người cứng rắn, săn chắc là người thế nào?
Tất Chân liền nói:
- Thưa Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, người này tên là Tôn Thế Bác. Phụ thân vốn là một tham tướng, sau khi bị tàn tật rút khỏi quân ngũ ở lại kinh thành. Người này vừa học văn cũng vừa học võ ….
Y cười gian hai tiếng, lại nói thêm một câu:
- Chỉ là tuổi hắn ta còn nhỏ quá, kỹ thuật tập luyện lại nhiều, võ nghệ vẫn chưa được tinh thông, văn tài cũng chưa giành được công danh. Hiện giờ vẫn là một kẻ áo vải.
Trương Thái hậu nghe xong, cái gì mà vừa văn vừa võ, đây không phải là cái gì cũng hiểu, cái gì cũng không thỏa mãn sao? Bà đối với ngoại hình bên ngoài của Tôn Thế Bác không hài lòng lắm. Cho nên, vừa nghe nói lại càng không thích.
Chính Đức ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng ông đắc ý nhất vẫn là người đầu tiên. Người thứ hai này và người thứ ba một văn một võ, hình thể tướng mạo không phải là một kiểu, muốn so sánh cũng không được. Ông nhất thời không có chủ ý gì, lại hỏi:
- Người thứ ba thì sao? Người ho nhẹ đó thiếu niên yếu ớt thế nào? Hình như là xương cốt không được tốt lắm.