Ngược Về Thời Minh

Chương 110-1: Phó sứ đại hôn

Dương Lăng theo sau công chúa Vĩnh Thuần đi thẳng đến Thập Vương phủ. Cấm cung của nội cung vô cùng nghiêm ngặt. Ngoài cung, tuy y được công chúa Vĩnh Thuần dẫn theo, thị vệ trong cung vẫn bước đến ngăn lại. Chỉ đến khi thấy được ngọc bội hình rồng của Hoàng Đế thì mới kinh hoảng thi lễ lui ra.

Dương Lăng đang mặt mày ủ dột lẽo đeo theo sau cô nàng tiểu công chúa, đột nhiên nhìn thấy trước ao nước nơi có ngọn giả sơn ở phía xa hiện ra một bóng dáng màu vàng nhạt. Y nhận ra đó là công chúa Vĩnh Phúc đang dẫn hai cung nữ rắc đồ ăn xuống nước sau lan can mái hiên, trong lòng không nén được mừng rỡ. Như thấy được cứu tinh, y rảo bước nhanh tới, đứng cách thật xa cất tiếng gọi lớn:

- Vi thần Dương Lăng tham kiến trưởng công chúa điện hạ.

Công chúa Vĩnh Phúc kinh ngạc quay người, trông thấy Dương Lăng, đầu tiên lộ vẻ hân hoan, tiếp đó ngơ ngác hỏi:

- Dương tướng quân, sao ngươi lại... vào hậu cung?

Nàng liếc sang hoàng muội, cả kinh thốt lên:

- Là muội dẫn Dương tướng quân vào ư? Còn không mau... mau đưa Dương tướng quân về đi. Chốn cung cấm này sao có thể tuỳ tiện bước vào.

Vĩnh Thuần đắc ý nói:

- Muội đến chỗ hoàng huynh cáo ngự trạng dùm Ninh Thanh cô cô. Là hoàng huynh sai Dương Lăng đến giúp cô cô trút giận đấy, Có phải vậy không Dương đại nhân?

Công chúa Vĩnh Phúc nhìn muội muội, lại ngó bộ dáng liên tục cười gượng của Dương Lăng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Vị hoàng huynh này của nàng luôn làm việc cẩu thả. Bây giờ chuyện riêng của hoàng gia không giao cho phủ Tông Nhân xử lý lại phái vị tướng quân đến tra án. Không phải muốn đánh giặc chứ?

Công chúa Vĩnh Phúc lại nghĩ đến cảnh ngộ sau khi kết hôn của những công chúa trong hoàng gia, không khỏi thở dài, cất giọng xa xăm:

- Ôi, thanh quan khó xử việc nhà, quy củ tổ tiên truyền xuống thì ai có thể thay đổi được? Muội cần gì phải làm khó Dương tướng quân như vậy?

Công chúa Vĩnh Thuần ngạc nhiên nói:

- Sao tỷ tỷ lại nói vậy? Chẳng phải tỷ đã nói với muội tình cảnh hoàng cô hôm nay sẽ là tương lai của tỷ và muội sau này. Đến khi đó một mình đơn độc trong thâm cung, như chim trong lồng, đừng nói là nghĩ đến trời cao biển rộng, thậm chí ban đêm gối chiếc đơn côi khó bề nhắm mắt, ngay cả một người tri kỷ bầu bạn trò chuyện bên giường cũng không có đó ư? Giờ muội tìm hoàng huynh trút giận giúp cô cô, áp chế sự kiêu căng của bọn chúng, tránh có một ngày chúng ta cũng sẽ chịu những cơn cáu giận vô lối của chúng thì có gì là không phải?

Lời tâm sự riêng của con gái, giờ để cho cái “loa kèn nhỏ” lắm điều này rêu rao như vậy, công chúa Vĩnh Phúc vừa giận vừa thẹn. Nàng oán giận giậm chân, chỉ muội muội u uất nói:

- Muội... muội...

Dương Lăng nhìn hai tỷ muội cãi nhau, nén cười ho khan vài tiếng rồi thưa:

- Công chúa điện hạ, hoàng thượng lệnh cho vi thần đi đến chỗ của Ninh Thanh công chúa để thẩm tra sự tình. Nhưng... suy cho cùng đây là chuyện hoàng gia, vi thần thật sự không tiện xen vào. Nếu như công chúa thấy tiện, vi thần muốn mời công chúa đi đến đó làm chứng, vi thần cũng dễ bề thưa lại với hoàng thượng.

Công chúa Vĩnh Phúc liếc mắt nhìn Dương Lăng, thấy ánh mắt y ngó vội Vĩnh Thuần rồi nháy máy ra hiệu với mình, trong lòng lập tức hiểu ra mấy phần. Nàng cắn môi thoáng nghĩ ngợi, rồi giãn mày cười nói:

- Được thôi, bản công chúa cũng đang muốn đi gặp cô cô một lát, tiện thể đi cùng tiểu muội vậy.

Vừa nói nàng vừa bước đến kéo tay Vĩnh Thuần, quay đầu mỉm cười với Dương Lăng rồi đi trước dẫn đường. Có công chúa Vĩnh Phúc đi cùng, Dương Lăng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tính tình của vị tiểu công chúa điêu ngoa giống hệt như người anh của nàng, bốc đồng lỗ mãng, bất chấp hậu quả. Nếu làm cho cô ả phiền lòng, có khi thật sự sẽ bị hãm hại cũng không chừng. Có công chúa Vĩnh Phúc đi cùng suốt hành trình, thật sẽ an toàn hơn nhiều.

Công chúa Vĩnh Thuần nắm tay tỷ tỷ hiên ngang đi vào cung điện của công chúa Ninh Thanh trong phủ Thập Vương. Vừa vào đến chính điện nàng liền lạnh giọng quát đám thị nữ ra đón:

- Gọi tổng quản ra gặp ta!

Công chúa Vĩnh Thuần rất có tình cảm với công chúa Ninh Thanh, thường hay qua lại phủ đệ nên người trong phủ công chúa đều nhận ra nàng. Vừa thấy tiểu công chúa đến, tất cả đều hoảng sợ hành lễ. Chỉ một lát sau, nữ quan phủ công chúa Ninh Thanh nhận được tin liền thong dong bước ra nghênh đón. Từ xa nhìn thấy hai vị công chúa, mụ liền vội bước lên mấy bước, nhanh nhẹn quỳ sụp xuống hô:

- Nô tỳ bái kiến Đại trưởng công chúa, trưởng công chúa điện hạ. Hai vị điện hạ muốn gặp Ninh Thanh công chúa phải không?

Động tác đi đứng, bái lạy của nữ quan này liền mạch lưu loát, tựa nước chảy mây trôi, tư thế gọn gàng nhanh nhẹn, lộ vẻ tự nhiên tao nhã, hết sức dễ coi.

Vĩnh Thuần hừ mũi một tiếng, hất cằm xẵng giọng:

- Không cần vội gọi cô cô ra, bản công chúa hôm nay đến đây là để gặp ngươi.

Vị nữ quan đó vừa đứng dậy, nghe thế không khỏi kinh ngạc nói:

- Công chúa điện hạ muốn gặp nô tỳ? Điện hạ sao có thể nói lời này. Người có chuyện gì, chỉ việc gọi một tiếng, nô tỳ còn không vội vã chạy đến ư, nào dám nhọc công người. Nô tỳ thực không đáng được như vậy.

Vĩnh Thuần ngồi lên đôn gấm, cười gằn một tiếng nói:

- Ngươi có gì mà không dám chứ? Ngươi đuổi phò mã gia ra khỏi phủ, còn dám chạy đến chỗ Thái hoàng thái hậu cáo trạng công chúa, hại hoàng cô chỉ có thể nuốt lệ vào lòng. Bản lĩnh lớn như vậy ta nào dám gọi ngươi?

Dương Lăng vốn nghĩ vị nữ quan phủ công chúa này nhất định là một bà già xấu xí xảo trá. Nhưng nhìn vị nữ quan này, tuổi tác bất quá chỉ khoảng bốn mươi, da dẻ chăm sóc rất tốt, nõn nà khoẻ khoắn thướt tha, trông vô cùng đoan trang thanh tú, khi cười thì hoà nhã chân thành, không hề có chút ác độc xảo trá, bất giác hơi cảm thấy bất ngờ.

Nữ quan vừa nghe Vĩnh Thuần nói vậy thì hé môi cười, duyên dáng đáp lời:

- Nô tỳ đang lấy làm kỳ quái, công chúa điện hạ sao lại như đang bực bội ai, hoá ra là vì cho rằng nô tỳ lấy phận nô tài lấn át chủ.

Nói đoạn nữ quan thu lại nụ cười, quỳ xuống khấu đầu, mặt đầy vẻ oan ức:

- Nô tỳ năm tuổi vào cung, tập lễ nghi vũ nhạc cung đình, hầu hạ Thái hoàng thái hậu lão nhân gia người. Khi Ninh Thanh công chúa gả cho phò mã, tiên đế Hoằng Trị đã khâm mệnh cho nô tỳ nhậm chức nữ quan phủ công chúa, coi sóc cuộc sống thường ngày của công chúa, xử lý các sự vụ trong phủ. Nô tỳ quả thực đã chăm sóc cho công chúa từng li từng tí. Nói đến phò mã, chuyện của thiên tử gia nô tỳ vốn không nên lắm lời. Nhưng quy củ của người thực không thể đem so với dân gian. Hoàng thượng còn có Kính Sự phòng trông nom mọi việc, lẽ nào phủ công chúa có thể qua loa hay sao? Phò mã gia chưa được cho phép đã thường xuyên vào cung. Hơn nữa còn hay say rượu mà về. Nếu rêu rao ra ngoài, bị những thần tử nhìn vào há chẳng sẽ mất thể diện hoàng gia ư? Nô tỳ tuy là phận nữ lưu, nhưng cũng là phụng thánh dụ. Tiên đế người đã tín nhiệm, giao cho nô tỳ chức vụ này, nô tỳ cũng biết đây là chức vụ đắc tội với mọi người, trong ngoài đều không ưa. Nhưng cho dù bị đánh chết cũng không dám giả câm giả điếc, nhắm mắt làm ngơ. Tiểu tỳ hầu hạ Thái hoàng thái hậu, lại hầu hạ Ninh Thanh điện hạ, vẫn luôn cẩn thận kỹ lưỡng, không dám qua loa chuyện gì. Nếu công chúa điện hạ cho rằng nô tỳ làm sai, vậy hãy đánh chết nô tỳ đi.

Nữ quan này vừa nói vừa rơi lệ, quay đầu nói với đám thái giám và cung nữ trong điện:

- Đi, lấy roi ra. Nô tỳ đã mạo phạm công chúa điện hạ Vĩnh Thuần, hôm nay hãy để công chúa điện hạ đánh chết đi. Thể diện hoàng gia quan trọng, các ngươi không được ra ngoài rêu rao bậy bạ.

Đám cung nữ thái giám đó nghe xong lập tức quỳ xuống, cầu xin không ngừng:

- Xin công chúa điện hạ tha mạng. Lư tổng quản một lòng hầu chủ, chúng nô tài đều tận mắt nhìn thấy, xin công chúa điện hạ hãy khai ân!

Công chúa Vĩnh Thuần nghe xong giận không nói nên lời. Vị Lư nữ quan này luôn miệng liến thoắng 'Thái hoàng thái hậu' và 'tiên hoàng', điệu bộ giống hệt như thủ đoạn của Dương Lăng trên Kinh Diên, khiến cho công chúa Vĩnh Thuần không tài nào gây được khó dễ cho mụ.

Dương Lăng vừa nhìn tướng mạo bộ dạng, lời nói ngữ khí của mụ, vốn thật sự tin mụ một lòng gìn giữ lễ nghi hoàng gia. Nói không chừng vị phò mã gia nọ thật sự có điều quá đáng. Đáng tiếc vị nữ quan này mặc dù trông thấy Dương Lăng, lại nghĩ đó là Cẩm y vệ do Vĩnh Thuần kiếm tạm đến để xử lý ả, mà không biết thân phận thật của y, thành thử diễn hơi quá lố.

Dương Lăng tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ quan sát, thấy ánh mắt của đám cung nữ và thái giám khi nhìn về phía nữ quan luôn mồm liến thoắng “nô tỳ” này “nô tỳ” nọ còn khiếp sợ hơn lúc nhìn công chúa Vĩnh Phúc, trong lòng y đã hiểu ra vài phần.

Y mỉm cười, chậm rãi bước đến trước mặt nữ quan họ Lư, cúi người nói:

- Xin Lư tổng quản hãy đứng dậy đi. Chỉ vì công chúa điện hạ nhìn thấy Ninh Thanh công chúa đau lòng, cho nên nhất thời nóng nảy. Ngươi vâng theo ý chỉ của tiên đế, giữ gìn tôn nghiêm, chẳng những không có tội, mà còn có công. Có điều... ngươi một lòng vì chủ, song cách làm lại hơi quá quyết liệt, sao không khiến Ninh Thanh công chúa mất thoải mái chứ? Trở về ngươi vẫn nên thỉnh tội với công chúa mới phải.

Lư tổng quản vốn tính làm bộ làm tịch, ra vẻ nô bộc trung thành để mắng vị quan quân Cấm quân này không biết tôn ti, tranh phát biểu trước mặt công chúa. Song khi nghe giọng điệu y dường như lại nói đỡ cho mụ, thế là nở ruột nở gan, vội nói:

- Đại nhân là thị vệ trong cung sao? Đại nhân nói rất phải, nô tỳ sợ Tiết phò mã phá hỏng quy củ, nhất thời nóng lòng nên đã kiên quyết đuổi người ra khỏi cung, thật đã làm tổn hại thể diện của công chúa điện hạ. Nô tỳ sẽ hướng tới công chúa điện hạ thỉnh tội ngay.

Nói rồi cũng không đợi công chúa Vĩnh Thuần cho phép, liền thuận thế đứng lên.

Khi mụ ta đứng lên, Dương Lăng ngửi thấy trên người mụ thoang thoảng có mùi rượu. Nhưng y cũng không vạch trần mụ ngay mà thẳng lưng lên, một mặt đưa tay ra sau lưng xua xua, ra dấu bọn họ đừng lên tiếng, một mặt nói:

- Bổn quan là Dương Lăng, Tham tướng Tả tiêu quân Thần Cơ doanh, không phải là thống lĩnh thị vệ trong cung. Hoàng thượng nghe nói việc này nên sai bổn quan đến tra rõ mà thôi.

Lư tổng quản nghe y xưng là Dương Lăng, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Quả nhiên là người mình. Nghe đâu quan hệ giữa mấy vị công công Mã tổng quản, Cốc tổng quản và y hết sức tốt đẹp. Hoàng thượng phái một ngoại thần như y đến tra xét chuyện này, khẳng định là vì Mã tổng quản đã dâng lời lên hoàng thượng rồi. Ha ha, có y nói đỡ cho mình trước mặt hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu thì chỉ nghe lời phiến diện từ phía mình, cho dù có thêm bảy, tám công chúa nữa đến thì làm được gì?

Lư tổng quản không giấu được sự đắc ý trong lòng, liếc nhìn hai vị tiểu công chúa với ánh mắt khiêu khích. Công chúa Vĩnh Thuần thấy vậy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thiếu chút nữa đã bộc phát. Công chúa Vĩnh Phúc ở bên cạnh khẽ ngắt hông nàng một cái, lúc này Vĩnh Thuần mới sực tỉnh, nén giận hừ một tiếng.

Vừa rồi công chúa Vĩnh Phúc nhìn thấy Dương Lăng dùng tay ra hiệu, lại nghe y nói thì biết y ắt có dụng ý, nên sớm đã âm thầm căn dặn muội muội chớ nên hành động khinh xuất. Rõ ràng tất cả mọi người trên dưới phủ công chúa đã bị Lư tổng quản mua chuộc và khống chế, cho dù hoàng đế đích thân đến đi chăng nữa, e rằng cũng sẽ không có ai nói giúp cho công chúa Ninh Thanh. Vụ kiện cáo mơ hồ này căn bản là không thể thắng, nói không chừng vị Dương tham tướng này thật sự có biện pháp cũng nên.

Dương Lăng cười càng thêm tươi, chắp tay nói với Lư tổng quản:

- Hoàng thượng phái đến tra hỏi nên mong tổng quan đem đầu đuôi sự tình nói cho bản quan, bản quan cũng dễ bề thưa lại với hoàng thượng.

Lư tổng quản vốn không phải là kẻ cả tin như thế. Nhưng Dương Lăng và đám người Mã Vĩnh Thành có quan hệ rất tốt với nhau là chuyện mà trong triều ngoài phố ai ai cũng biết. Chuyện nhà Hoàng đế lại phái ngoại thần đến điều tra càng là chuyện xưa nay chưa từng có. Trừ phi vì hai vị công chúa cáo ngự trạng cho nên Mã Vĩnh Thành đã dâng lời trước mặt hoàng thượng, bằng không loại chuyện kỳ lạ này nói nghe không lọt. Cộng vào ngữ điệu lời nói của Dương Lăng lại công khai thiên vị cho mụ, Lư tổng quản đã sớm vứt sạch nghi ngờ. Thế là bèn thêm mắm thêm muối kể lại một lượt chuyện phò mã gia không giữ quy củ trong cung thế nào, thường xuyên ra vào cung đình khi chưa được ả cho phép ra sao. Thậm chí mụ còn dám bịa chuyện phò mã vào cung mượn rượu giả say đùa bỡn cung nữ trước mặt hai vị công chúa.

Dương Lăng nghe mà thầm cười nhạt: ngoại trừ vị phò mã gia này chán sống lắm rồi chứ khó khăn lắm mới được gặp thê tử một lần thì làm gì có tinh thần mà trêu ghẹo mấy cung nữ tầm thường bên cạnh vợ mình. Không lẽ ngoài cung không có gái đẹp sao?

Dương Lăng nén giận nghe mụ nói xong, lập tức cười bảo:

- Hoá ra là như vậy. Giờ bản quan sẽ về bẩm lại với Hoàng thượng. Có điều Lư tổng quản tận trung chức vị, cũng nên chú ý đến cách làm. Hoàng thượng trăm công nghìn việc, bận rộn vô cùng, đại sự triều chính còn chưa xử lý xuể, về sau đừng để mấy chuyện này làm cho công chúa nổi giận, khiến Hoàng thượng phải lao tâm theo.

Lư tổng quản hiểu ý liền cười, vội đáp ngay:

- Dạ, dạ, dạ, đại nhân cứ việc yên tâm.

Dương Lăng khoan thai xoay người, nháy mắt một cái thật nhanh với công chúa Vĩnh Phúc, sau đó hành lễ nói:

- Hai vị điện hạ, vi thần đã tra hỏi xong, giờ sẽ quay về bẩm báo với Hoàng thượng.

Công chúa Vĩnh Thuần tuy đầy bụng nghi hoặc, song khi nghe vậy vẫn giận tím mặt. Nàng đỏ bừng mặt la lên:

- Ngươi tra hỏi cái... cái... Ngươi chỉ nghe lời phiến diện của mụ ấy liền đã quay về bẩm báo với hoàng huynh sao?

Dương Lăng trừng mắt với nàng một cái, rồi vội quay sang nháy mắt với công chúa Vĩnh Phúc, nhếch nhếch môi, sau đó ra vẻ tự tin hùng hồn nói:

- Hoàng thượng phái vi thần đến tra xét việc này. Việc tra hỏi đương nhiên là hỏi người của phủ công chúa, vi thần sao dám mời Ninh Thanh công chúa ra đối chất? Bây giờ cung nữ, thái giám hầu hạ công chúa điện hạ đều là nhân chứng, sao có thể nói là lời phiến diện của Lư tổng quản chứ? Điện hạ, Hoàng thượng vẫn đang chờ vi thần, vi thần xin cáo lui.

Nói rồi Dương Lăng liền bước ra khỏi điện. Lư tổng quản thấy Dương Lăng không thèm để ý đến hai vị công chúa, trong lòng càng thêm đắc ý. Dương Lăng vừa ra khỏi điện, khuôn mặt thanh tú khoan thai nọ của mụ liền lộ ra vẻ mỉa mai. Mụ vờ kính cẩn nói:

- Công chúa điện hạ thực muốn gặp Ninh Thanh công chúa sao? Ôi chết, hai vị công chúa vừa vào cửa thì đã xông lên hỏi tội nô tỳ, nô tỳ hoảng quá, quên cả dâng trà cho hai vị điện hạ mất rồi. Mau, mau, cái thứ không biết điều chúng bây, mau đi dâng trà cho người!

Lần này thì ngay cả người hiền hoà là công chúa Vĩnh Phúc cũng nổi giận. Nàng phất tay áo, hừ một tiếng, rồi kéo tay muội muội mình bảo:

- Chúng ta đi!

Hai người xoay người ra khỏi đại điện, Lư tổng quản nhanh nhẹn như mây bay nước chảy đuổi theo đến cửa, quỳ xuống làm lễ thưa:

- Nô tỳ kính tiễn hai vị công chúa điện hạ, công chúa điện hạ đi thong thả.

Công chúa Vĩnh Thuần ức muốn rách phổi, vừa ra khỏi phủ Thập Vương lập tức ngóng mắt khắp nơi hét lên:

- Cái tên khốn khiếp Dương Lăng kia đâu? Cái tên khốn khiếp Dương Lăng kia đâu?

Phía sau một cánh cổng vòm, Dương Lăng bỗng ló đầu ra, cười đáp:

- Dương Lăng ở đây!

Công chúa Vĩnh Thuần giật ra khỏi tay tỷ tỷ, lao qua đốp ngay:

- Rốt cuộc vừa rồi ngươi nhấp nháy mắt với tỷ tỷ ta là có ý gì? Mau nói ngay! Nếu như ngươi thật sự dám giúp mụ Lư tổng quản đó hãm hại cô cô ta, bản công chúa quyết sẽ không tha cho ngươi.

Dương Lăng ló đầu nhìn ra phía sau bọn họ, ở trong phủ Thập Vương kín cổng cao tường này không chỉ có một vị công chúa, Lư tổng quản không thể phái người đuổi theo rình trộm, nhưng Dương Lăng vẫn cảnh giác bảo:

- Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.

Dương Lăng bước cạnh hai vị công chúa, vừa đi vừa phân tích:

- Số bạc chi tiêu hàng tháng của toàn bộ phủ công chúa đều do Lư quản gia nắm giữ phải không? Ừm, thảo nào có thể khống chế cả phủ trong tay. Trong vụ này, bây giờ khắp phủ công chúa đều là nhân chứng của mụ ta, còn công chúa và phò mã thì ngay cả một người chịu nói lời công đạo cho bọn họ cũng không có. Lư quản gia lại cứ luôn mồm đưa ra quy củ tổ tiên và tiên hoàng, xử lý mụ ta thế nào đây? Cho dù hai người cầu xin để hoàng thượng đổi quản gia cho phủ công chúa, điện hạ cho rằng sẽ có thể tốt hơn chăng? Lợi ích của bọn họ vốn được xây dựng từ việc gây khó dễ cho công chúa. Vì vậy ở điểm này bọn họ tất nhiên sẽ 'cùng chung kẻ thù'.

Công chúa Vinh Phúc nhớ lại khi nãy Lư tổng quản mở lời thì vâng vâng dạ dạ, thật ra thái độ lại cực kỳ kiêu ngạo, trong lòng không khỏi nguội lạnh. Nàng buồn bã nói:

- Vậy... vì lẽ gì Dương tướng quân lại khua tay ra ý bảo chúng ta đừng mở miệng chứ?

Rồi nàng chợt dừng bước ngóng nhìn Dương Lăng hỏi:

- Tướng quân nhất định đã có biện pháp hay rồi phải không?

Dương Lăng khẽ cười đáp:

- Điện hạ thật là anh minh sáng suốt. Ha ha, quả thực vi thần đã có chủ ý, chẳng qua nhất thời vẫn chưa nghĩ thấu triệt tới như vậy.

Y thấy Vĩnh Thuần lại sắp sốt ruột, vội nói tiếp:

- Cách làm thì thần đã nghĩ ra rồi, nhưng thần vẫn chưa nghĩ ra làm sao để trước lúc đó không lâu có thể cho Hoàng thượng biết. Song biện pháp chỉnh đốn loại tiểu nhân tham lợi này thì thần vẫn có...

Dương Lăng thấp giọng giải thích tỉ mỉ một lượt, sau đó cười nói:

- Hai vị công chúa vốn thường hay ra vào phủ công chúa Ninh Thanh, cho nên thích hợp để làm chuyện này nhất. Vả lại dẫu gì cũng chỉ là một nô tỳ, cho dù bại lộ Hoàng thượng cũng sẽ không nổi giận.

Công chúa Vĩnh Phúc nhìn y bằng cặp mắt long lanh như nước thật lâu không chớp, rồi chợt cười phì một tiếng, yêu kiều nói:

- Phương pháp này của Dương tướng quân thật là... thật là... ờ... nhất định hữu hiệu.

Vẻ giận trên khuôn mặt của công chúa Vĩnh Thuần đã sớm tan biến, nàng hớn hở gật đầu phụ hoạ:

- Đúng vậy, đúng vậy. 'Ác nhân phải lấy ác nhân trị'. Bây giờ bản công chúa đã bắt đầu tin lời Trương quốc cữu nói với mẫu hậu rồi. Cái tên nhà ngươi thật sự là một đại đại ác nhân!

************

“Đại ác nhân” Dương Lăng giúp hai đại, tiểu công chúa đề ra "chiêu thức" hại người xong, vô cùng đắc ý trở về cung Càn Thanh. Chẳng ngờ Hoàng đế Chính Đức đã sớm quên béng chuyện phái y đi điều đình việc nhà của công chúa, vừa thấy y liền hào hứng nói ra kế hoạch điên rồ của mình. Dương Lăng nghe xong lập tức ngây ra như phỗng.

Y đờ người một hồi lâu, nhìn bốn người Lưu Cẩn đang đỏ mắt vì hâm mộ, lại thấy Thiên tử Chính Đức mũi hất lên trời, bèn lấy làm kinh ngạc hỏi:

- Hoàng thượng muốn vi thần thành lập nội tập sự xưởng sao? Không phải Nội tập sự xưởng trước nay vẫn luôn do ty Nội Quan đảm nhiệm ư?

Chính Đức cười nói:

- Không hẳn. Chẳng qua đúng là vào thời Tĩnh Nạn nội quan đã dốc ra nhiều sức cho Vĩnh Nhạc đại đế cho nên Đông xưởng mới do nội quan nắm giữ. Vì vậy về sau khi thiết lập tiếp Tây xưởng cũng theo lẽ đó mà để nội quan nhậm chức xưởng đốc. Nhưng trẫm lại muốn thay đổi cách làm, ngoài mọi dự liệu. Như vậy mới có thể xuất thần nhập hoá, chiến thắng bất ngờ.

Hắn đắc ý:

- Nếu như nội xưởng của trẫm lại cử nội quan làm xưởng đốc, chẳng phải sẽ vẫn quy về dưới sự cai quản của Vương Nhạc ư? Hiện tại Cẩm y vệ là ngoại thần thân quân, được giám sát bởi Đông xưởng của Ti lễ giám, mà Tây xưởng thuộc ty Lễ Giám lại giám sát Đông xưởng. Nay trẫm lại điều ngoại thần thiết lập nội xưởng, giám sát ty Lễ Giám, như thế sẽ liền mạch không chút sơ hở. Cho nên nhất thiết phải dùng ngoại thần. Trẫm tin tưởng nhất là khanh, đương nhiên sẽ để khanh làm. Khanh không muốn làm thượng thư bộ Hình, trẫm đã phê chuẩn nên việc này không cho phép khước từ nữa.

Dương Lăng khổ sở nói:

- Nhưng mà thần... thật sự không có kinh nghiệm gì cả.

Y nghĩ bụng: mặc dù những kẻ đứng đầu hai xưởng một vệ mà không có được cái chết yên lành thực ra không nhiều, nhưng thanh danh vệ, xưởng thật sự không được tốt đẹp cho lắm. Hơn nữa Cẩm y vệ kết hợp với Đông xưởng hết lòng nâng đỡ mình như vậy, chính là sợ mất đi thánh quyến. Giờ đang tốt lành, mình lại thoát ly khỏi bọn họ tự lập môn hộ, Trương Tú và Phạm Đình liệu có chịu ngậm bồ hòn làm ngọt không?

Chính Đức lại không nghĩ vậy, y nói:

- Trẫm làm Hoàng thượng cũng chưa có kinh nghiệm đây, khanh xem trẫm chẳng phải đã làm rất tốt ư? Có trẫm chống lưng cho khanh, khanh còn sợ gì chứ?

Dương Lăng hít sâu một hơi, xấu hổ hỏi:

- Vậy... chẳng hay Hoàng thượng muốn thần thiết lập nội xưởng ở nơi nào? Nhân lực đó lấy từ đâu ra? Xây dựng nha môn phủ đệ, bố trí phòng ốc, mua gì cũng phải có bạc đúng không? Bộ Hộ chịu bỏ ra sao? Chức trách chủ yếu của nội tập xưởng là gì?

Chính Đức nghe thế ngẩn ra, một lúc sau mới nói:

- Việc này... việc này cũng phải hỏi trẫm sao? Nơi chốn thì khanh tự lựa lấy cho mình. Nhân lực thì khanh tự tuyển chọn. Bạc thì...

Hoàng đế Chính Đức nghĩ ngợi một chút, dường như có chút nhức đầu:

- Khanh thử nghĩ xem có thể lấy bạc từ đâu rồi nói cho trẫm nghe, trẫm chuẩn tấu được. Còn về phần chức trách, điều chủ yếu chính là thay trẫm trông coi hai xưởng một vệ, còn cái khác... Phải rồi, bạc… Quyền giám thuế của ty Lễ Giám nhất định phải thu hồi lại.

- Ừm...

Hoàng đế Chính Đức lại nghiêm túc nghĩ ngợi một lát, rồi nhún vai nói:

- Trẫm tạm thời chỉ nghĩ ra bấy nhiêu, nếu khanh nghĩ ra được gì thêm thì hãy nói với trẫm.

Dương Lăng trố mắt nhìn Chính Đức một hồi lâu, rồi mới thưa:

- Vậy... không phải là vi thần phải tham dự chủ trì đại hôn của Hoàng thượng sao? Hay là đợi sau đại hôn hãy xúc tiến được không? Bằng không vi thần e sẽ không cách nào để phân chia thời gian ạ.

Chính Đức cười:

- Chuyện này được thôi. Thế thì sau đại hôn của trẫm hãy tuyên bố thành lập nội xưởng vậy. Trước hết khanh hãy đến bộ Lễ, nghe nói quy củ của bọn họ rất là nhiều. Khanh là sứ thần thiên tử do trẫm đích thân tuyển chọn, chớ làm mất mặt trẫm đấy.

Dương Lăng đành phải đáp ứng:

- Dạ, vi thần tuân chỉ.

Y vừa mới rời khỏi cung Càn Thanh được mấy bước, Lưu Cẩn đã đuổi theo sau lưng, vừa đuổi đến nơi liền vội kêu lên:

- Dương đại nhân, thiết lập nội xưởng là việc vô cùng trọng đại, sao ngài không sốt sắng vậy. Nếu để hai xưởng một vệ biết được, nói không chừng sẽ ngấm ngầm thọc gậy bánh xe đó. Chuyện này phải nên nắm chắc mới được.

Chính Đức đã mở miệng rồng, nói rõ nội xưởng sẽ giám sát thái giám hai xưởng Đông Tây cho nên kiên quyết không dùng thái giám. Lưu Cẩn cũng đã hết hy vọng. May mắn thay vị xưởng đốc nội xưởng tân nhiệm này lại là huynh đệ tốt của lão, 'không cá thì tép tôm' cũng tốt. Dù sao cũng hơn là để người ngoài làm. Cho nên khi trông thấy bộ dạng thờ ơ hờ hững của y thì lão rất đỗi sốt ruột.

Dương Lăng thấy hoàng đế Chính Đức này làm việc bộp chà bộp chộp, sớm nắng chiều mưa, trong đầu còn mong sau lễ đại hôn thì hắn sẽ quên đi ảo tưởng về việc thiết lập nội xưởng, cho nên lần lữa được thì cứ lần lữa. Còn việc phòng bị hai xưởng một vệ, đơn giản là chuyện đùa. Việc này sao có thể sánh được với việc Hoằng Trị bí mật mở ra Tây xưởng, có ty Lễ Giám phối hợp, lại dùng Ngự mã giám làm nòng cốt thuyên chuyển tinh anh mà xây nên, cho nên mới có thể che giấu được nhất thời.