Công chúa Vĩnh Thuần đứng phắt dậy, chỉ tay vào Chính Đức, giọng run rẩy:
- Huynh... huynh...
một hồi, rồi trào nước mắt không nói thành lời.
Mã Vĩnh Thành ở bên cạnh đằng hắng một tiếng, giọng âm hiểm:
- Điện hạ! Hoàng Thượng là hoàng huynh của người, cũng là quân thượng của người, mong người hãy để ý đến lễ nghi của thần tử.
Công chúa Vĩnh Thuần chợt chụp hộp mứt ném úp về phía Mã Vĩnh Thành, giậm chiếc hài cong giận dữ la lên:
- Được, được lắm! Huynh là Hoàng Thượng, huynh giết ta đi!
Nói rồi nàng nâng váy định lao ra ngoài.
Thấy Mã Vĩnh Thành mặt mũi dính đầy mứt hoa quả, trên đầu còn đội mấy miếng mứt, cặp lông mày và đôi ngươi Chính Đức đảo tới đảo lui, cố nén không cười thành tiếng. Hắn thấy tiểu hoàng muội giận đến run người, vội hoà giải:
- Được rồi, được rồi! Để hoàng huynh giúp muội, được chưa?
Ngoái đầu nhìn thấy Dương Lăng, hắn không khỏi mừng rỡ gọi:
- Dương thị độc! Khanh cùng đi với hoàng muội một chuyến, xem thử đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần làm cho hoàng muội vui vẻ là được, để nàng ấy khỏi phải ném đồ của trẫm nữa.
Dương Lăng giật mình, vội đáp:
- Vi thần là ngoại thần, đây hình như là tránh nhiệm của phủ Nội Vụ mà?
Chính Đức bực mình phán:
- Không sao đâu, không sao đâu! Dù sao trẫm cũng đã bẩm với Thái hoàng thái hậu rồi. Đại hôn của trẫm sẽ do bộ Lễ và phủ Nội Vụ cùng tổ chức, việc tuyển dụng nhân sự này sẽ do Hồng Lư Quan, Ôn Tắc An của bộ Lễ và khanh đảm nhiệm. Bây giờ khanh sẽ phải thường xuyên ra vào đại nội hoàng cung đó.
Nói đến đây như chợt nhớ ra điều gì, Chính Đức bèn tháo chiếc ngọc bội hình rồng giắt ở bên hông xuống đưa cho y, rồi bảo tiếp:
- Nội cung không như ngoại cung, thẻ bài bình thường không thể vào được. Trước tiên khanh hãy mang miếng ngọc bội này của trẫm đã.
Công chúa Vĩnh Thuần vẫn chưa khô nước mắt, bờ mi mượt mà, cặp mắt to tròn trong veo chớp chớp nhìn Dương Lăng một hồi, rồi chợt kêu lên:
- Ta nhận ra ngươi rồi! Sao ngươi lại mặc khôi giáp vào cung Càn Thanh vậy?
Tiểu công chúa Vĩnh Thuần chỉ cao tới ngang ngực Dương Lăng. Cũng không biết là vì tuổi còn nhỏ chưa hiểu cái gì là nam nữ cách biệt hay là vì bị người cha tốt bụng đó của nàng chiều hư, không ngờ nàng đến sát trước mặt Dương Lăng rờ rờ mảnh giáp trên ngực y một hồi, rồi tặc lưỡi khen:
- Nhìn không ra, thật là rắn chắc, chịu hai mươi gậy nhất định sẽ không sao. (B_V: Chà, hai mươi gậy không sao, còn ba mươi gậy??!)
Tiểu cô nương vừa đến sát bên, hương thơm mê người liền ùa tới, Dương Lăng không khỏi lúng túng lui lại một bước. Cốc Đại Dụng há hốc miệng ra, vừa tính nhắc nhở "Vĩnh Thuần điện hạ hãy chú ý đến khuôn phép của công chúa", nhưng nhìn thấy miếng mứt khô trên đầu Mã Vĩnh Thành, còn vị Hoàng Đế ca ca nóng tính của nàng cứ như là một kẻ bàng quan, vẫn bình chân như vại không hề phản đối, lão bèn thức thời không lên tiếng nữa.
Lần trước Dương Lăng bị chính cô nhóc này ép chui ra làm con dê thế tội cho công chúa Vĩnh Phúc, bị Hoàng Đế Hoằng Trị nổi trận lôi đình lôi ra đánh cho một trận. Nay hoàng đế "già" đã đổi thành hoàng đế "trẻ", vị tiểu công chúa này lại càng không kiêng nể ai; nhìn thấy cô nhóc ranh này, thật sự y cảm thấy hơi sợ.
Công chúa Vĩnh Thuần duỗi tay ấn lên ngực y một cái, hài lòng nói:
- Tốt lắm, ngươi hãy mặc bộ đồ liền thân này, cùng bổn công chúa đến phủ Thập vương dạy dỗ cái đám gia nô càn quấy đó.
Chính Đức đưa cây quạt tròn lên che miệng, ho khan hai tiếng, nháy mắt với Dương Lăng, ra hiệu y mau đưa tiểu sát tinh này đi, song khoé miệng lại ậm ờ nói:
- Sự việc quan hệ đến thể diện hoàng gia, đi xem thử chuyện gì đã xảy ra, mọi việc đã có trẫm làm chủ.
Rốt cuộc ở phủ của vị công chúa Ninh Thanh này đã xảy ra chuyện gì thế?
Thì ra sau khi lấy chồng, công chúa triều Minh không được ở cùng một chỗ với chồng mà phải dời vào phủ Thập vương ở trong cung, một mình một điện. Hoàng Đế chỉ phái một nữ quan trong cung phụ trách ăn uống ngủ nghỉ cho công chúa, cho dù công chúa muốn gặp phò mã cũng phải được sự đồng ý của vị nữ quan này, bằng không đừng hòng phò mã bước qua được cửa cung.
Vì viên nữ quan này do Hoàng Đế sai phái, đồng nghĩa với việc phụng chỉ khâm sai, nên cho dù là công chúa cũng không dám đắc tội với ả, lại càng không tiện đi nói với Hoàng Đế là mình muốn gặp trượng phu. Cho nên khi chưa kết hôn thì công chúa là một cánh phượng hoàng, nhưng một khi đã cưới phò mã rồi thì lại phải chịu rất nhiều uất ức. Để phu thê có thể gặp nhau được một lần, rất nhiều công chúa phò mã phải bỏ ra rất nhiều vàng ròng bạc nén hối lộ nữ quan, thành thử nữ quan càng lúc càng kiêu ngạo.
Vào thời Minh, bất luận anh có học vấn cỡ nào, một khi cưới công chúa trở thành phò mã, anh sẽ phải chấp nhận từ bỏ mọi chức quan mà sống một mình tại phủ phò mã. Một số còn có thể được nhận làm công việc lặt vặt ở phủ Tông Nhân (8), nhưng đại đa số lại chỉ có thể lĩnh bổng lộc mà không được chức quan nào. Thực là sống như kẻ goá vợ: đã không được nạp thiếp lại không dám ra vào chốn lầu xanh (không phải lauxanh.us a hèm).
(8) phủ Tông Nhân (Tông Nhân phủ) là tên một phủ trong cung đình, chuyên quản lý gia phả dòng họ hoàng thất.
Hơn nữa, một khi công chúa qua đời, hoàng gia sẽ thu hồi toàn bộ tài sản và phủ đệ đã ban tặng. Quyền thế của những vị phò mã này thậm chí không bằng của một tên quan nhỏ, mà phần lớn những nữ quan đó lại thường xuyên biếu tặng tiền tài cho những đại thái giám có quyền trong cung, được người chống lưng, thế nên phò mã cũng không làm gì được bọn họ.
Mã Vĩnh Thành đã nhận tiền đút lót của nữ quan phủ công chúa Ninh Thanh. Lão biết nữ quan này chê tiền đút lót ít nên cố ý làm khó việc phu thê người ta gặp nhau, vì vậy vừa nghe công chúa Vĩnh Thuần muốn tìm nữ quan đó kiếm chuyện, lão liền nói nhỏ với Chính Đức mấy câu. Lão bảo Tiết phò mã thường xuyên chưa được phép đã tự tiện ra vào hoàng cung, làm tổn hại đến thể diện hoàng gia, rằng nữ quan nọ chỉ làm theo luật lệ, khuyên Hoàng Đế không cần xen vào chuyện giữa những người phụ nữ trong cung này.
Vĩnh Thuần tính tình tinh quái, sao lại không hiểu ý tứ trong lời hoàng huynh. Nàng chun mũi, cũng chẳng phản bác, vừa thầm nghĩ cách vừa hừ nhạt một tiếng, nói:
- Đi thôi! Theo bổn công chúa đến phủ Thập vương.
Dương Lăng không thể thoái thác, đành phải đi theo nàng xử lý chuyện nhà hoàng đế. Công chúa Vĩnh Thuần bước ra khỏi cung Càn Thanh, uyển chuyển men theo hành lang uốn khúc đến một nơi vắng vẻ. Nàng đưa mắt khẽ liếc chung quanh rồi chợt dừng chân, xoay người lại, nhìn Dương Lăng mỉm cười, hỏi:
- Bổn công chúa nghe nói... mấy ngày trước suýt nữa thì ngươi đã bị hoàng huynh chém đầu hả?
Nhìn thấy vẻ mặt của cô nàng, Dương Lăng không nhịn được phải cẩn thận lui lại một bước, thận trọng đáp:
- Dạ, vi thần bị người hãm hại, nhất thời không cách nào biện bạch. May mà Hoàng Thượng thánh minh, vi thần mới có thể thoát ngục.
Công chúa Vĩnh Thuần chắp tay sau lưng, gật gù ra vẻ bà cụ non:
- Ừ, tự cổ có câu ”làm bạn với vua như đùa với hổ”, Dương đại nhân giờ chắc hẳn đã có thể lĩnh hội sâu sắc rồi nhỉ?!
Dương Lăng cảm thấy vẻ mặt của vị công chúa Vĩnh Thuần này hơi hơi kỳ quái, trong lòng lờ mờ cảm nhận mối nguy. Loại con gái được nuông chiều từ bé này vốn không dễ hầu hạ, mà cô nhóc này lại là công chúa. Dương Lăng thật sự nhức đầu khi giao tiếp với loại con gái như vầy.
Công chúa Vĩnh Thuần đảo tròn đôi mắt, đoạn chậm rãi nheo mắt lại, trên khuôn mặt ngây thơ hiện rõ chữ "ta muốn hãm hại ngươi", ranh mãnh hỏi:
- Bị người ta hãm hại đáng sợ lắm phải không? Mùi vị bị lôi ra đầu chợ có dễ chịu không?
Vĩnh Thuần cười gian xảo nói tiếp:
- Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu được ý tứ vừa rồi của hoàng huynh ư? Ta nói cho Dương đại nhân hay, nếu như ngươi không giúp cô cô ta trút giận, ta không cần đưa ngươi ra đầu chợ, bổn công chúa sẽ trực tiếp gọi Cẩm y vệ bắt ngươi chém đầu tại chỗ!
Dương Lăng cười gượng gạo đáp:
- Công chúa điện hạ! Dù thế nào cũng phải để vi thần biết rõ nguyên nhân hậu quả mới đưa ra quyết định chứ? Vi thần chết không đáng tiếc, nhưng lạm sát đại thần, thật sẽ gây trở ngại đến tiếng thơm của công chúa đó.
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Dương Lăng không khỏi thầm kêu khổ: "Thật đúng là anh em ruột cùng cha cùng mẹ mà. Anh của cô nàng xách bảo kiếm đuổi giết Thọ Ninh hầu khắp cung, bây giờ vị tiểu công chúa này lại muốn truy sát Dương tham tướng mình hay sao?"
Công chúa Vĩnh Thuần chợt cười "phì" một tiếng như hoa xuân nở rộ. Tuy cô nàng tuổi còn nhỏ, nhưng lúc này đắc ý cười, trông lại hết sức tao nhã, cử chỉ cũng cực kỳ đáng yêu. Cô nàng cười mím chi hỏi lại:
- Trở ngại cái gì mà trở ngại? Nếu như ta bảo ngươi gan lớn trùm trời, vô lễ với bổn công chúa, ngươi nghĩ xem có đủ tội chém đầu không?
Dương Lăng vừa nghe liền giận tím mặt. Đột nhiên thấy Dương Lăng quắc mắt, khí thế giận dữ bộc phát ngút trời, cô nàng tiểu công chúa sợ hãi phải lui lại một bước. Nàng biết Dương Lăng quan hệ thân thiết với những nội quan nọ, e rằng y sẽ hành động theo tư tâm nên mới giả bộ doạ nạt y. Nào biết vừa nói lời này, Dương Lăng đã xem cô nàng như mỹ nhân độc địa coi mạng người như cỏ rác.
- Công chúa điện hạ là lá ngọc cành vàng, con rồng cháu phượng. Vi thần đã là gì chứ? Hoàng thượng đã phái thần đi làm chuyện này, vi thần đương nhiên sẽ xử lý công bằng. Nếu như lý lẽ không nằm bên phía điện hạ, chỉ mong công chúa điện hạ có thể lượng thứ cho vi thần.
Công chúa Vĩnh Thuần thấy Dương Lăng điềm nhiên như vậy, không khỏi có phần ngượng nghịu, nói:
- Ta... ta cũng không phải là kẻ không biết lý lẽ, đương nhiên là ta có lý nên mới yêu cầu ngươi giúp ta trút giận...
Nàng thấy Dương Lăng tuy cung kính hành lễ đứng nghiêm, nhưng cặp mắt lại nhìn thẳng xuống chân, không thèm liếc nàng lấy một cái, thế là cũng không kiềm được cơn giận của thiếu nữ, thầm nghĩ: “Ta đường đường là một công chúa Đại Minh, dựa vào cái gì mà phải xuống giọng khép nép giải thích với ngươi như vậy chứ?”
Nàng phất tay áo, nghiêm mặt nói:
- Hãy nhớ lấy lời ngươi nói: xử lý công bằng! Bằng không, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, hừ!
Nói đoạn nàng xoay người, đùng đùng bỏ đi.
...
Trong cung Càn Thanh, thái giám Ti Lễ phụ trách công trình Thái lăng là Đới Nghĩa vừa mới long đong mệt mỏi chạy về.
Mấy người Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng địa vị thấp kém, ở trước mặt lão vốn chỉ có thể vâng vâng dạ dạ. Nhưng từ khi nảy sinh hiềm khích với Vương Nhạc, Đới Nghĩa cũng biết, luận quan hệ hay địa vị lão đều không bì được với Vương Nhạc, trong khi đám người Lưu Cẩn tuy hiện giờ có thế lực mà không có thực quyền, nhưng lại là những thái giám đang được đương kim hoàng thượng vô cùng tin tưởng và thương yêu, do đó lão nảy tâm muốn kết nạp bọn họ. Cho nên lúc gặp mặt, lão cũng tỏ ra vui vẻ hoà nhã, thực khác xa với vẻ coi rẻ trước kia, khiến bọn người Lưu Cẩn vui sướng không thôi.
Chính Đức trông thấy Đới Nghĩa liền bảo:
- Đới Nghĩa! Trẫm có một chuyện muốn trao đổi với khanh cho nên mới vội gọi khanh về gấp.
Đới Nghĩa vừa mừng vừa lo, vội tâu:
- Hoàng Thượng có chuyện gì chỉ việc phân phó, nô tài nào dám không nhận lời?
Chính Đức trầm ngâm rồi hỏi:
- Chi phí cho công trình Thái lăng thế nào rồi? Có còn thiếu bạc không?
Từ khi vụ án Đế Lăng thấm nước kết thúc, dù sao thì sổ sách chi tiêu ở Thái Lăng đã ít nhiều được triều thần chú ý hơn. Hiện giờ, Đới Nghĩa không dám vơ vét nhiều bạc trong đó nữa mà thật sự dốc rất nhiều công sức, coi nó như công trình điểm cho sự nghiệp của chính mình, cho nên số bạc triều đình phân bổ dành cho việc chi tiêu công trình khá là dư dả. Nghe Chính Đức hỏi, Đới Nghĩa vội đáp:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng! Chi phí của công trình Thái lăng đã đủ dùng rồi.
Chính Đức gật đầu nói:
- Ừm, vậy là tốt rồi! Đã sắp đến đại hôn của trẫm, số bạc cần cho đại hôn và tặng thưởng là một trăm tám mươi vạn lượng. Trẫm yêu cầu bộ Hộ xuất kho, Hàn Văn lại muốn trẫm lấy trong nội khố (kho nội cung) để chi trả. Nhưng Mã Vĩnh Thành nắm giữ nội khố, sau khi kiểm tra qua, lão cho biết bây giờ trong kho cũng không dư dả, nhiều nhất chỉ có thể lấy một trăm vạn lượng, tám mươi vạn lượng còn lại thì không cách nào thu xếp được. Trẫm hỏi thêm tám mươi vạn lượng nữa, cuối cùng bộ Hộ đã phải chấp thuận, nhưng Hàn Văn chỉ chịu cấp cho trẫm ba mươi vạn lượng, số còn lại y muốn trẫm dùng bạc giấy (nguyên văn: ngân sao) để ban thưởng thay cho ngân lượng. Hừ! Trẫm nhất thời hồ đồ suýt nữa thì đã nhận lời, may nhờ Lưu Cẩn nhắc nhở, trẫm mới vỡ lẽ ra. Lễ đăng cơ và đại hôn của trẫm cùng cử hành trong một năm, đó là song hỷ lâm môn, muốn trẫm phân phát bạc giấy cho bầy tôi và tướng sỹ canh giữ biên cương, đây không phải là làm xấu mặt trẫm à? Vì vậy...
Chính Đức nhìn Đới Nghĩa, trong lòng hơi lưỡng lự: "Ta bảo Đới Nghĩa giả vờ báo số bạc dành cho công trình Thái Lăng không đủ để đòi bạc với triều đình, làm như vậy có phải là quá bất kính với Phụ Hoàng hay không?"
Đới Nghĩa thấy vẻ mặt Chính Đức do dự, lại tưởng rằng Hoàng Thượng muốn "vắt" bạc từ công trình Thái Lăng ra. Lúc này lão đang rất muốn lấy lòng Chính Đức nên bèn tính toán nhanh trong bụng: nếu kiểm soát chặt chẽ hơn nữa, không cho phép bất kỳ đốc công nào vơ vét bòn rút, lúc mua sắm vật liệu cũng dè sẻn lại một ít, thì hẳn sẽ có thể cố gắng tích góp được bốn năm chục vạn lượng bạc.
Tính toán xong, Đới Nghĩa vội quỳ xuống tâu:
- Hoàng Thượng yên tâm! Vốn công trình Thái Lăng được dự toán là ba trăm tám mươi vạn lượng bạc. Nô tài và mấy vị đại nhân làm việc cho Hoàng Thượng không dám lười biếng sơ suất, tiến độ công trình cũng rất mau, phỏng đoán ba trăm ba mươi vạn lượng đã đủ để chi dùng. Vậy năm mươi vạn lượng còn thiếu đó, Hoàng Thượng hãy lấy từ Thái Lăng ra chi dùng đi.
Chính Đức nghe vậy cả mừng, không nhịn được đứng bật dậy hỏi:
- Gì hả? Công trình Thái Lăng có thể nhín ra năm mươi vạn lượng à?
Y thoáng trầm tư, rồi tái mặt nghi hoặc hỏi:
- Không lẽ ngươi vì lấy lòng trẫm, muốn ăn bớt ăn xén lăng tẩm tiên vương hay sao?
Đới Nghĩa vừa nghe vội bẩm ngay:
- Hoàng Thượng, nô tài nào dám làm vậy chứ! Thật sự là khi đưa ra yêu cầu, áng chừng nguyên liệu đã có dư. Bây giờ công trình đã hoàn thành được một nửa, nô tài đã tính kỹ qua: chỉ nội cung lăng (cung của lăng tẩm) trên mặt đất xây xong hẳn có thể tiết kiệm được mười mấy vạn lượng bạc. Nô tài không dám giấu giếm, vốn đã muốn bẩm báo với Hoàng Thượng, vừa may Hoàng Thượng cần dùng bạc, nô tài nào dám không vì Hoàng Thượng mà lo nghĩ chứ?
Lúc này Chính Đức mới chuyển giận thành mừng, nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Chỉ cần không tổn hại gì đến lăng tẩm của phụ hoàng là được. Trẫm vì chuyện này mà đã ưu sầu lâu nay rồi. Vương Nhạc nắm giữ cung điện to như vậy mà trẫm hỏi ý kiến của lão ta, lão lại chẳng có biện pháp gì, không ngờ khanh lại có bản lĩnh giúp trẫm tháo gỡ lo âu.
"Vương Nhạc?" Đới Nghĩa là một kẻ "có thù tất báo". Vốn lão một lòng trung thành với Vương Nhạc, nhưng khi lão nằm ngục chờ chết thì Vương Nhạc lại khoanh tay đứng nhìn nên bây giờ Đới Nghĩa hận Vương Nhạc đến thấu xương. Lão trộm nhìn quanh, thấy trước mặt chỉ có ba người Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng và Mã Vĩnh Thành, đều là những thái giám mà Vương Nhạc không sao ưa thích. Đới Nghĩa bèn lấy dũng khí cười nịnh tâu:
- Đương nhiên rồi! Cho dù có biện pháp, e rằng Vương công công cũng sẽ không nỡ đưa ra đâu.
- Hử?
Vừa hiểu ẩn ý trong lời, Chính Đức không khỏi ngờ vực liếc mắt nhìn lão, hỏi:
- Nói rõ ra đi! Ngươi hãy thành thật nói cho trẫm biết!
Đới Nghĩa lật đật dập đầu bẩm:
- Nô tài không dám, nô tài không dám! Vương công công nắm quyền Đông xưởng, Tây xưởng. Nô tài mà nói một câu khiến cho ông ấy không vui, ông ta muốn nô tài chết thì lập tức sẽ nghiền nát nô tài như một con kiến, nô tài thực không dám nói.
Chính Đức vừa nghe liền phẫn nộ, đập bàn "bốp" một cái, giận dữ quát:
- Chẳng lẽ Vương Nhạc còn lợi hại hơn cả trẫm ư? Ngươi sợ Vương Nhạc thì không dám nói thẳng với trẫm sao?
Hiểu ẩn ý trong lời nói của Đới Nghĩa, Lưu Cẩn bèn cười nham hiểm:
- Đới công công! Ở đây trừ Hoàng Thượng ra chính là ba nô tài bọn ta, đều một lòng trung với Hoàng Thượng, có chuyện gì cứ việc nói với Hoàng Thượng đi! Bất kể đúng hay không, Hoàng Thượng biết là được rồi. Trừ mấy người chúng ta trong điện ra, tuyệt đối sẽ không để người ngoài biết được.
Đới Nghĩa mừng thầm trong bụng, vội tâu:
- Đúng rồi! Phải phải! Nô tài đã hồ đồ rồi! Nô tài không dám nói, không phải là vì không sợ Hoàng Thượng mà thực ra là lời nói vu vơ, không chứng không cứ, sợ sẽ khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng không đáng.
Lão vừa tâu vừa thấp thỏm ngẩng đầu lên:
- Hoàng Thượng! Đông xưởng giám sát bá quan và Cẩm y vệ, quyền lực ngút trời, bình thường chỉ riêng số bạc biếu tặng đã nhiều không biết bao nhiêu. Còn như Tây xưởng, giám sát Đông xưởng ấy, lợi ích càng thêm ngất ngưỡng, tiện tay bóp ra một chút cũng sẽ không để Hoàng Thượng phải lo sầu đến như vậy đâu.
Hơn nữa, Đông xưởng và Tây xưởng này là do ai cai quản chứ? Thái giám Ty Lễ Vương công công đó. Toàn bộ thuế giám (giám sát thuế), quặng giám (giám sát khai mỏ), diêm giám (trông coi muối ăn), châu giám (giám sát việc khai thác ngọc trai) trên cả Đại Minh đều do Vương công công phái ra từ ty Lễ Giám. Những giám sát nội cung này được quyền tự thiết lập nha môn trưng thu thuế má. Dân gian có câu: " Bộ Hộ chiếm ba phần quyền thu thuế, ty Lễ Giám lại đến bảy phần”. Nếu nói ty Lễ Giám không xoay sở được chút bạc, vậy thực rất đáng ngạc nhiên.
Đúng là “thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân”. Tuy đúng là Vương Nhạc nắm quyền ty Lễ Giám, và trong các triều đại, chính các đời Đại Minh cũng có vô số giám sát nội cung bị gọi là "Bác bì" (lột da), nổi danh khắp nơi, nhưng ở triều đại Hoằng Trị, bọn giám sát này vẫn còn tương đối an phận thủ thường.
Tuy rằng Vương Nhạc cũng ngăn cấm không nổi những chuyện bóc lột lớp lớp bên dưới (dù sao tai mắt lão cũng không thể linh hoạt đến mức ấy), nhưng số bạc mà lão nộp lên kinh phần lớn là đủ, đúng theo sổ sách kiểm tra chéo với bộ Hộ và nội khố; số dư trong tay lão quả thực không nhiều.
Nhưng bây giờ Đới Nghĩa lại nói như vậy, mặc dù tất cả đều là "có thể", "biết đâu", "phỏng chừng", thực chất vẫn chưa đủ trọng lượng để truy cứu, nhưng đã khiến Chính Đức nổi lòng nghi ngờ. Chính Đức nghe xong, vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc kêu lên:
- Vương Nhạc dám lừa dối trẫm như vậy sao? Lời khanh nói có đúng không?
Đới Nghĩa vội vã dập đầu đáp:
- Hoàng Thượng đã hỏi tới, nô tài chỉ theo việc mà luận bàn, căn cứ theo lẽ thường để phỏng đoán mà thôi, thật sự không có bằng chứng.
Lưu Cẩn cũng sớm bất mãn với Vương Nhạc, nhưng Vương Nhạc là nguyên lão bốn đời, trong cung tai mắt cũng rất đông, nếu không nắm chắc lão thật chẳng dám mở mồm nói bậy. Lúc này, được cơ hội hết sức hiếm có, lão bèn thừa cơ tâu:
- Những chuyện này nếu thật sự có người rắp lòng tư lợi, làm sao Đới công công có thể biết được chứ? Mật thám giỏi thì chỉ có ở Đông xưởng và Tây xưởng, nhưng hai xưởng này lại đều dưới quyền của Vương công công, ai dám nói ra nói vào?
Nghe thế, nghi vấn trong lòng Chính Đức càng thêm sâu. Nhịn không được, y cả giận bảo:
- Tiên hoàng tin yêu Vương Nhạc, giao phó hết Đông xưởng và Tây xưởng cho lão ta, từ lúc trẫm lên nắm quyền cho tới nay cũng chưa từng hỏi đến. Vương Nhạc nắm giữ hai xưởng đã lâu năm, e rằng toàn bộ dây mơ rễ má đều là thân tín của lão ta, đương nhiên sẽ không lộ cho trẫm biết tin tức. Hừ! Xem ra trẫm phải tra xét bọn chúng thật kỹ một phen.
Đới Nghĩa mừng rỡ ra mặt, song lại cố làm ra vẻ lo lắng, nhíu mày tâu:
- Đông xưởng và Tây xưởng đều do Vương công công nắm giữ, Cẩm y vệ lại vốn chịu sự quản thúc của Đông xưởng. Nay Hoàng Thượng muốn tra xét, sợ cũng không tra ra được gì đâu!
Chính Đức đập bàn "bốp" một cái, không phục:
- Đông xưởng và Tây xưởng còn không phải là do Hoàng Đế cho bọn chúng thiết lập ư? Đông xưởng, Tây xưởng đều là người của lão ta à? Hừ! Chẳng lẽ trẫm không thể lập thêm một xưởng nữa sao... Đúng rồi! Trẫm sẽ thiết lập thêm một Nội xưởng, do trẫm đích thân cai quản. Đông xưởng, Tây xưởng, Cẩm y vệ, văn võ bá quan đều sẽ nằm dưới sự giám sát của Nội xưởng của trẫm, xem còn ai dám giấu gạt trẫm nữa không!
Bốn người Đới Nghĩa, Lưu Cẩn, Mã Vĩnh Thành và Cốc Đại Dụng vừa nghe, tim đập một phát nhảy tót lên tới cổ họng. Hoàng Đế đích thân cai quản hả? Nói như đùa, Hoàng Đế làm gì có thời gian mà quản lý xưởng vệ, còn không phải chỉ là đứng tên rồi kiếm kẻ khác làm thay à!
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống đó nha, nói không chừng bộp một cái liền rơi giữa bốn người bọn mình. Giám sát Đông xưởng, Tây xưởng, Cẩm y vệ, văn võ bá quan, ôi trời đất ơi...
Ngay khi bốn người đang nín thở đến độ ù cả tai vì thiếu dưỡng khí, thiên tử Chính Đức chợt vỗ bàn, phán ra một câu kinh thiên động địa:
- Đi gọi Dương Lăng về, bảo y tổ chức Nội xưởng cho trẫm!
- A!!!
Đám người Lưu Cẩn vừa nghe xong liền choáng váng mặt mày. Lâu nay các xưởng (Đông xưởng, Tây xưởng, nay thêm Nội xưởng) vẫn luôn do hoạn quan chấp chưởng, xưa nay chưa từng dùng ngoại thần, không lẽ Hoàng Thượng Chính Đức muốn Tiểu Lăng tử tiến cung(*) hay sao?