Ngược Thiếp

Chương 17: Bệnh cấp tính

Nỗi tuyệt vọng lan tràn khắp tâm trí. Quả nhiên, ta không hề thuần khiết, đã mất hết mọi thứ, mặc dù tất cả những điều đó đều do cố ý ngụy trang!


"Lui xuống hết đi!"


Lăng ca ca......


Ta run run, nhìn về phía hắn.


Khuôn mặt vặn vẹo của hắn đã dần dần bình tĩnh trở lại, trầm giọng ra lệnh cho mọi người.


Ngoại trừ Mộc Dương Vương gia, tất cả mọi người đã lui cả, ta không muốn nhìn khuôn mặt của Mộc Dương Vương gia, chỉ cúi đầu, chờ đợi sự phán xét của Lăng ca ca.


Nhưng thật ngoài dự kiến, hắn lại chậm rãi cúi xuống, giang tay ôm lấy ta, cười dịu dàng: "Thương Nhi...... Lăng ca ca ôm muội về Lưu Yên Các được chứ?"


Một khắc ấy, trái tim ta đột nhiên nhói đau......


Lệ rơi làm nhòe hai mắt, ta nhào vào lòng hắn, vùi sâu gương mặt mình vào trong vòng ôm ấm áp ấy, gắt gao ôm chặt lấy hắn!


Lăng ca ca...... Lăng ca ca của ta, đã không khiến ta thất vọng, vẫn là Lăng ca ca ôn nhu của ta như trước.


Hắn thật sự quan tâm tới ta! Giây phút này, trong lòng ta có thể khẳng định điều đó.


"Lăng ca ca.... Muội... "


Ta muốn nói chuyện, nhưng thanh âm lại run run, không cất nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào khóc, chỉ cảm thấy, cái ôm của hắn thật ấm áp, ngăn cách mọi lạnh giá!


"Thương Nhi ngoan, không sao, đã không có việc gì nữa rồi! Lăng ca ca vẫn sẽ ở bên cạnh muội, bảo vệ muội. Thương Nhi, đừng sợ......"


Lăng ca ca ôm ta trở lại Lưu Yên Các, Đông Nhi đã về tới đó, nhìn thấy ta, nụ cười hiện lên trên gương mặt trắng bệch của nàng, nức nở một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, khóc rống không thôi.


"Quận chúa...... Đều tại Đông Nhi không tốt, Đông Nhi không bảo vệ tốt cho quận chúa, Đông Nhi đáng chết......"


Ta chậm rãi nhắm mắt lại, đau đầu kinh khủng, thật sự quá mệt mỏi. Nha đầu ngốc này, sao lại cho rằng đó là lỗi của nàng chứ?!


"Đông Nhi, đi đun chút nước ấm, quận chúa cần tắm rửa!"


Lăng ca ca thấy bộ dạng đó của Đông Nhi, mi tâm hơi nhíu lại, ngữ khí có chút không hài lòng.


Đông Nhi nhìn ta mãi không dời, nàng muốn tiến lên, nhưng không dám làm trái lệnh của Mộc Thiệu Lăng, chỉ có thể ấm ức rời đi.


Hắn đặt ta lên giường, đắp chăn cho ta, rồi lại ôm ta vào lòng một lần nữa.


Từ đầu đến cuối, ta cũng không nhìn thấy vẻ chán ghét trên gương mặt ấy, nhưng lại có sự ôn nhu sâu sắc và cả nỗi đau đớn. Ta không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ muốn bật khóc.


"Thương Nhi...... Đừng suy nghĩ bậy bạ, có Lăng ca ca ở bên cạnh muội, sẽ không xảy ra chuyện gì hết!"


Hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt ve như đang an ủi một đứa bé. Ta dụi sâu vào lòng hắn, thở một hơi thật sâu, niềm hạnh phúc tự nhiên nở rộ trong lòng.


May mắn thay, Lăng ca ca thật tâm đối đãi với ta, trên đời này vẫn có người thật lòng quan tâm tới ta.


Ta rất muốn nói cho hắn biết, mình vẫn hoàn hảo như trước, không hề thất thân, nhưng lời nói vừa định bật ra thì lại kìm xuống.


Vẫn chưa có gì đảm bảo là Mộc Dương Vương gia sẽ hủy bỏ hôn sự, không nói cho Lăng ca ca có lẽ sẽ tốt hơn.


Mặc cho lúc trước hắn đem ta tới Vương phủ có mục đích gì, nhưng giờ chỉ cần hắn thật lòng vậy là đủ rồi.


Đông Nhi rất nhanh đã chuẩn bị xong nước nóng. Để ta lại cho Đông Nhi xong, Lăng ca ca liền rời đi, nói là sẽ đến thăm ta sau. Ta biết, hắn muốn đi truy ra xem rốt cuộc là ai đã bắt ta ra khỏi Vương phủ.


Lại nghĩ đến nam nhân kia, hắn là sứ thần của Thánh Viêm Hướng, dám làm chuyện như thế, chắc phải có chuẩn bị kỹ lưỡng, sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào.


Ta không biết vận mệnh của mình sau này sẽ như thế nào, nhưng ta xác định, tuyệt đối sẽ không giống như lời hắn nói, vì Lăng ca ca không hề vứt bỏ ta, ngay cả khi trong mắt họ lúc này ta đã không còn giá trị lợi dụng!


Nhưng có lẽ là ta đã quá ngây thơ rồi. Sáng sớm hôm sau, cơn ác mộng mới chính thức bắt đầu!


Ngủ một đêm, nhưng không an ổn, sáng sớm tỉnh lại đau đầu không thôi, giống như bị phong hàn vậy. Đông Nhi nhìn sắc mặt trắng bệch của ta, vội vã muốn đi mời đại phu, nhưng bị ta ngăn lại.


"Đông Nhi, không sao đâu, giờ quý phủ đang rối loạn, đừng gây thêm phiền toái nữa. Ở đây ta còn một ít thuốc, ngươi đem tới phòng bếp sắc là được."


Lấy thuốc đưa cho Đông Nhi, rồi dặn nàng đi sắc. Nhìn bóng dáng Đông Nhi rời khỏi, ta chợt thở dài.


Chỉ trong một ngày, ta dường như đã trưởng thành rất nhiều, rốt cuộc không thể vô tư như trước nữa.


Chậm rãi đứng dậy, ta đi đến trước bàn trang điểm, nhìn bóng hình mơ hồ trong gương đồng, lớp khăn sa đang che phủ khuôn mặt.


Chậm rãi nâng tay lên, đem khăn che mặt tháo xuống.


Lần đầu tiên nhìn rõ bộ dáng của chính mình sau khi lớn lên, nữ tử trong gương có một dung nhan tuyệt sắc, mĩ miều phiêu đãng yểu điệu, khiến lòng ta run sợ.


Ta cau mày, đây là gương mặt dễ dàng khiến nam nhân thất hồn mê muội, nhưng lại khiến ta không thể vui nổi.


"Quận chúa, quận chúa, có chuyện không hay rồi ! Vương gia đột nhiên bị bệnh!"


Xa xa, đã nghe thấy tiếng Đông Nhi kinh hoảng kêu to, một cảm giác bất ổn vô cùng xuất hiện trong đầu ta.


Đội khăn che mặt lên, ta bước ra phía ngoài, thấy Đông Nhi kích động chạy tới.


"Đông Nhi, làm sao vậy? Vương gia sao lại bị bệnh?!"


"Đông Nhi cũng không rõ, nhưng vừa nãy trên đường tới phòng bếp, nghe hạ nhân trong phủ nói, Vương gia đêm qua bỗng nhiên lâm bệnh nặng, giờ đang nằm trên giường không dậy nổi!"


Dùng sức giữ lấy ngực, suy nghĩ của ta có chút hỗn loạn, đêm qua thấy Vương gia vẫn còn rất ổn, vì sao bỗng nhiên bị bệnh?


Là bệnh thật, hay có âm mưu gì đây?!


Hít một hơi thật sâu, cho dù là thế nào, thân là dưỡng nữ, ta cũng phải tới thăm! Chỉ sợ, một nghĩa nữ tàn hoa bại liễu đã phá hỏng kế hoạch của Vương gia đến, sẽ càng khiến ông cảm thấy khó chịu.


Đông Nhi giúp ta rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, rồi hướng đến lầu chính Vương phủ, ta biết trải qua đêm qua địa vị của mình ở phủ đã không còn như trước nữa. Bọn hạ nhân đã bàn tán xôn xao chuyện quận chúa giả như ta bị đạo tặc làm vấy bẩn.


Dọc theo đường đi, tầm mắt của hạ nhân không ngừng dò xét, ta vẫn đứng thẳng lưng bước đi như không có chuyện gì.


Chuyện này vốn không phải sự thật, nhưng dù có là sự thật thì đã sao chứ?


Dưới chiếc khăn che mặt hiện ra một nụ cười khổ, ta chỉ hy vọng sự hy sinh thanh danh của mình có thể khiến Vương gia quên đi ý định hòa thân trong đầu. Ta, thật sự không muốn rời khỏi mảnh đất này, không muốn rời khỏi nơi có Lăng ca ca!


Vào trong lâu, ở đó rất nhiều người đang đứng, sắc mặt ai cũng trầm trọng.


Vương phi ngồi bên giường, không ngừng lấy khăn lau nước mắt. Đại phu đang lo lắng nhíu mi, khổ sở vì người nằm trên giường. Giờ phút này sắc mặt đại phu đó tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền bắt mạch cho Vương gia , còn Lăng ca ca vẫn cau mày, đứng ở bên cạnh, có chút đăm chiêu.


Hắn thấy ta đến, đầu tiên là ngẩn ra, rồi vội đi tới chỗ ta.


"Thương Nhi, sao lại đến đây? Muội nên nghỉ ngơi cho tốt đã!"


Trong giọng nói ẩn hàm sự lo lắng và trách cứ, lại khiến lòng ta ấm áp.


Ta nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt dâng lên lên lệ ý, nhẹ giọng nói: "Nghe Đông Nhi nói phụ vương bị bệnh, Thương Nhi làm sao có thể an tâm. Lăng ca ca, phụ vương làm sao vậy?"


Ánh mắt ta lo lắng nhìn về phía giường, tuy rằng ông ấy chỉ nuôi nấng ta để làm một quân cờ, nhưng những năm gần đây quả thật đã dành cho ta rất nhiều quan tâm ưu ái, mặc dù sự quan tâm ấy đều có mục đích.


"Cũng không rõ là bệnh gì, đại phu đang chẩn đoán. Sáng sớm hôm nay, phụ vương nói ngực đau, rồi nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó cứ bất tỉnh như vậy ."


Nỗi lo lắng sâu sắc làm sắc mặt hắn càng âm trầm, đêm qua hắn an ủi ta, còn chưa chợp mắt, đã lại xảy ra chuyện này, trông hắn giờ hệt như một bóng ma.


"Lăng ca ca, phụ vương sẽ không có việc gì đâu!"


Ta an ủi hắn, nhìn về người trên giường, bộ dáng suy yếu đó không giống như đang ngụy tạo, chẳng lẽ thật sự bị bệnh cấp tính ư?


"Đại phu, Vương gia rốt cục sao lại thế này?"


Vương phi thấy qua một hồi lâu đại phu vẫn chưa đưa ra cái kết quả, lo lắng hỏi, rồi thoáng nhìn ta, sắc mặt có chút cứng ngắc, không được tự nhiên nở một nụ cười.


Ta hạ ánh mắt, chỉ trong một phút giây ngắn ngủi, ta rõ ràng thấy đôi mắt ấy không che dấu nổi sự căm ghét!


Tám năm yêu thương kia, tựa như khoảnh khắc nhất thời, không giống thật, như một giấc mộng rất dài, tỉnh mộng rồi, lòng người chợt lạnh giá!


"Vương phi đừng nóng vội, theo như lão phu quan sát thì Vương gia do quá nóng giận, cộng thêm gần đây lo lắng quá độ nên vô cùng mệt nhọc, vì vậy mới ngã quỵ. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút, dùng dược vật điều trị thì rất nhanh sẽ khỏe lại thôi."


Nghe đại phu nói xong , mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lo lắng cũng hòa hoãn trở lại.


Ta cũng không ở Khung Hàn Lâu thêm nữa, có lẽ vì lo lắng ta không chịu nổi ánh mắt dò hỏi của những những người đó, nên Lăng ca ca đưa ta trở về Lưu Yên Các. Nhưng hắn không biết rằng, ta đã không còn là Mộc Thanh Thương yếu đuối của ngày xưa nữa.


"Lăng ca ca, vì sao đối với Thương Nhi tốt như vậy chứ? Như vậy, muội cả đời này sẽ mãi luyến tiếc không muốn rời đi ......"


Đứng trước Lưu Yên Các, bỗng nhiên ta ngừng cước bộ, nhìn hắn, nhẹ giọng nói.


Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn không bộc lộ ra, như đang mang một lớp mặt nạ dịu dàng vậy.


"Thương Nhi ngốc, muội phải lập gia đình chứ......"


Đưa ta trở lại Lưu Yên Các, hắn cười khẽ nói: "Phụ vương bị bệnh, vì vậy trọng trách tổ chức tẩy trần cho Thánh Viêm Hướng sứ thần sẽ do ta gánh vác. Đêm nay muội cứ nghỉ ngơi thật tốt, ta đã an bài thị vệ canh ngoài Lưu Yên Các, có thể yên tâm rồi! Chớ suy nghĩ lung tung, sẽ làm Lăng ca ca lo lắng đấy, biết không?"


Ta nhu thuận gật đầu, ánh mắt hạ xuống, xem ra, trải qua chuyện này, Vương gia đã không còn ý muốn ta đang tham dự, có phải tượng trưng cho việc Vương gia đã từ bỏ ý định hòa thân không?


Nghĩ đến việc đêm nay nam nhân kia sắp tới Vương phủ, không hiểu sao ta có chút sợ hãi.


Nam nhân tà tứ như thế, không thể đoán nổi, kế tiếp hắn sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Không có đám hỏi, quan hệ của hai nước sẽ thế nào đây?


Ta cười khẽ thầm than, việc này, đâu tới phiên ta phải lo lắng.


Hắn xoay người, bỗng ngừng cước bộ, không hề quay đầu, nhẹ giọng nói: "Thương Nhi...... Có từng hận ta không? Vì đã đem muội tới một nơi như Mộc Dương Vương phủ này?"


Ta ngẩn ra, không hiểu hắn vì sao lại hỏi thế, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không hề!"


Không oán hận sao? Hôm nay, và cả sau này nữa.


Ta cười khổ không thôi...Thật sự không hề oán hận...


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!