Ngược Thiếp

Chương 16: Đổ nát

'Xoẹt......' một tiếng, y phục trên người bỗng nhiên bị xé rách.


Ta giật mình, hoàn toàn kinh hách, không biết phải phản ứng như thế nào!


Tiếng lụa bị xé rách không ngừng vang lên bên tai, gió đêm lạnh buốt thổi qua, cả người ta run rẩy, nhất thời bừng tỉnh!


"Ngươi đang làm cái gì vậy?!"


Dùng hết khí lực toàn thân đẩy bàn tay đang sờ loạn ở trên người mình ra, ta ngã về phía sau, khó tin trừng mắt nhìn hắn! Hắn, chẳng lẽ hắn muốn ......


"Biết sợ rồi sao? Nhưng xem ra đã muộn rồi, nàng muốn ta giúp, ta đương nhiên phải giúp!"


Hắn cúi đầu cười nhạo, một phen bắt lấy ta - lúc này đang định bỏ trốn, rồi ôm chặt ta vào lòng, cúi người dùng sức cắn vào cổ ta.


Đau đớn kịch liệt, ta nhịn không được mà thống khổ kêu lên, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống.


Ta sai rồi! Còn muốn bảo hổ lột da!


Giãy dụa, vô dụng! Chạy trốn, càng khó hơn!


Cánh tay như gọng kìm của hắn gắt gao giữ chặt tấm lưng của ta, khí lực mạnh mẽ như thể hắn muốn bẻ gãy thắt lưng của ta vậy. Đôi môi như cánh hoa lạnh lẽo kề sát cổ ta, chậm rãi lướt xuống phía dưới!


"Thương Nhi...... Thật sự có người mình thích rồi sao?"


Ngữ điệu của hắn thong dong chậm rãi, nhưng khi lọt vào ta lại như một lưỡi dao sắc bén. Một khắc ấy, ta thật sự nghĩ mình sẽ bị thất thân bởi hắn!


Đầu óc ta rối loạn cực độ, chỉ biết không ngừng giãy dụa, không muốn để tâm tới lời hắn nói.


Hắn cười lạnh một tiếng, rồi đẩy ta ngã xuống đất, sau đó cúi người đè lên.


Đôi môi mỏng ghé sát vào tai ta, nhẹ giọng nói: "Không muốn gả? Nhất định người khác cũng không muốn lấy nàng! Nếu muốn chơi đùa, thì phải chơi tới cùng, ta thật muốn nhìn xem, quận chúa bị mất đi trinh tiết, Mộc Dương vương phủ còn có thể đùa giỡn như thế nào đây! Dựa vào một nữ nhân, cũng muốn làm cho Thánh Viêm Hướng đình chỉ chiến tranh, nàng thực sự nghĩ mình có mị lực lớn như vậy sao?"


Những lời nói trào phúng từ đôi môi mỏng tuôn ra, tàn nhẫn mà vô tình. Nam nhân lãnh khốc như thế, ta thật nực cười khi muốn hắn giúp, hắn là người của địch quốc, vậy mà ta lại ngu xuẩn nhờ hắn giúp!


Sao ta lại không nghĩ tới việc, ngay cả khi họ cự tuyệt hôn lễ, cũng sẽ hủy hoại quân cờ của Mộc Dương vương phủ là ta đây?!


Đúng như lời hắn, ta, đã quá ngây thơ rồi!


Nỗi tuyệt vọng trào dâng, ta ngừng giãy dụa, không có khí lực, cũng không còn trái tim.


Mặc dù lần này hôn lễ bị hủy bỏ, nhưng bản thân ta cũng khó bảo toàn, kể từ thời khắc bước vào Mộc Dương vương phủ , ta đã không còn thuộc về chính mình, Mộc Thanh Thương chưa bao giờ được là chính mình!


Có lẽ, khi bản thân bị hủy hoại, sẽ không có giá trị lợi dụng nữa!


Ta buông xuôi, để mặc cho hắn lưu lại những dấu vết lạnh như băng lên người mình, khóc không thành tiếng.


Đôi môi của hắn từ cổ lướt lên phía trên, một phen kéo chiếc khăn che mặt của ta ra, rồi hôn lên môi ta. Ta chậm rãi nhắm chặt hai mắt, để mặc cho nước mắt chảy xuôi.


Đêm, vẫn tối đen như trước, càng thêm âm u cùng tuyệt vọng. Ta nằm trên mặt đất, không nghe thấy thanh âm gì, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.


Hắn bỗng ngưng động tác, thân thể cứng ngắc, rống giận một tiếng thất bại:


"Khóc cái gì mà khóc?! Nàng hẳn là nên cảm tạ ta, nàng vốn không muốn gả đi, như thế này không phải rất tốt sao? Trở thành hòa thân nữ tử, nàng thật sự nghĩ sẽ có kết cục tốt ư? Từ xưa đến nay có nữ tử hòa thân nào mà không có kết cục thê thảm? Hay là, nàng lo sợ khi mất trinh tiết rồi, thì người mà nàng yêu sẽ không còn cần nàng nữa?!"


Hắn đẩy ra ta, lớn tiếng quát, giống như muốn che giấu đi cảm xúc bối rối của mình.


Ta chậm rãi mở mắt ra, cười thầm trong lòng, hắn buông tha cho ta sao? Buông tha việc hủy hoại ta ư?


Vậy mà hắn còn muốn nói đạo lý với nữ tử mình định cưỡng bức, còn muốn ta cảm tạ hắn sao?


Là ta ngu xuẩn, hay là hắn đây?!


"Nàng.. nữ nhân chết tiệt này!"


Hắn kêu gào, mắng ta, một chút cũng không giống những gì ta cảm nhận về hắn. Đáng lẽ hắn nên bình tĩnh mà kiềm chế, nên tỏ ra bạc tình và tàn khốc, như vậy mới giống hắn.


Nhìn bóng người đang nóng giận không rõ vì sao kia, lòng ta vẫn lạnh như băng nhưng không hề tuyệt vọng nữa, ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười, không còn sợ hãi.


"Ngươi, không phải muốn hủy hoại ta ư?"


Ta không sợ chết hỏi, thanh âm khàn khàn mà run run, âm thanh nghe được vô cùng yếu ớt.


Hắn mạnh mẽ ngừng cước bộ, ánh mắt hung tợn bắn về phía ta, khiến ta rùng mình một cái.


"Ta rất muốn hủy hoại nàng, để khiến Mộc Dương Vương kia trở thành con mồi bị dồn vào đường cùng! Nhưng, ta không phải là cầm thú!"


Một tay kéo ta dậy, hắn đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Trong bóng đêm, hắn nhìn chằm chằm vào ta, ngón tay xoa lên đôi môi sưng đỏ của ta.


"Chỉ có điều, bộ dáng này mà để người khác nhìn thấy, hẳn là không giải thích rõ được đâu nhỉ? Ta không hủy hoại nàng, vậy thì cứ để cho ánh mắt của thiên hạ hủy hoại nàng, hủy hoại Mộc Dương Vương đi!"


Cười thâm trầm, hắn ôm lấy ta, thi triển khinh công bay lên.


Cơ thể ta run rẩy, muốn che đậy xiêm y đã bị hắn xé rách, nhưng làm vậy cũng chỉ uổng công.


Ta ngậm ngùi thở dài, quả là không vô ích, đúng như lời hắn nói, bộ dáng hiện giờ của ta quả là không ổn, dù ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng ta đã mất đi trinh tiết.


Nam nhân này, âm mưu thật lợi hại!


Nghĩ đến việc bộ dạng khổ sở này bị Lăng ca ca thấy, trong lòng ta bối rối không thôi.


Lăng ca ca...... Có lẽ chỉ là giấc mộng cả đời của ta!


Cho dù không hòa thân, hắn cũng không thể trở thành phu quân tri kỷ của ta được.


Mộc Dương vương phủ đèn đuốc sáng trưng, một khung cảnh hỗn loạn.


Đứng ở một góc, ta nhìn thấy Lăng ca ca và ba vị tỷ tỷ, cùng với Mộc Dương Vương gia vẻ mặt tái mét.


Bọn thị vệ tìm kiếm chung quanh, cơ hồ đem Mộc Dương vương phủ lật tung, tìm xem ta đang ở dâu.


Hắn đứng phía sau ta, nhẹ giọng hừ lạnh, trào phúng đến cực điểm:


"Thương Nhi, nàng nói xem, nếu lúc này bọn họ thấy nàng, sẽ tỏ thái độ gì đây?"


Cả người ta run rẩy, một khắc ấy, thật muốn một kiếm giết chết hắn. Nam nhân này, thật sự quá tàn nhẫn!


Ta sờ nhẹ lên mặt mình, cũng may lúc nãy khi ánh sáng hắt tới ta đã đem khăn che mặt kéo lên, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy gương mặt mình, khuôn mặt này đã hủy hoại hạnh phúc của ta, và cũng sẽ làm cho lòng người càng trở nên đáng sợ.


"Thương Nhi, sợ à?"


Ghé sát vào tai ta, hắn nhẹ giọng thì thầm, làm ra vẻ như một tình nhân ôn nhu, nhưng ta biết, hắn chính là kẻ cực kỳ vô tình và tàn nhẫn!


Sợ sao? Ta sợ lắm, rất sợ!


Sợ nhìn thấy ánh mắt Lăng ca ca xuất hiện vẻ chán ghét, sợ những người ở cùng ta tám năm nay sẽ không yêu thương che chở ta nữa, sợ Mộc Dương Vương gia lộ ra vẻ dữ tợn khi kế hoạch che giấu bấy lâu bị tan biến, ta càng sợ, Lăng ca ca cũng có âm mưu như Vương gia!


Lăng ca ca luôn ấm áp như ánh sáng mặt trời, mang tới niềm hy vọng trong lúc ta đang tuyệt vọng nhất, hắn dịu dàng như thế, tốt đẹp như thế.....


"Đi đi, Thương Nhi...... Hãy nhớ kỹ, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ của bọn chúng, cho nên đừng quá thương tâm! Đây chính là lòng người, chúng sẽ vứt bỏ những thứ không có giá trị lợi dụng, hãy nhìn xem lòng người xấu xa tới mức nào!"


Ta ngoái đầu lại nhìn hắn, nhìn khuôn mặt cuồng dã tuấn mĩ của hắn bị vẻ âm trầm bao phủ, bị hận ý chi phối, hắn, đang căm hận sao?


Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, trong lòng ta chợt căng thẳng, có chút bối rối tránh đi.


Không chờ ta phản ứng, hắn từ sau lưng dùng sức đẩy ta, làm ta té ngã trên mặt đất.


"A..."


Đau đớn lan khắp toàn thân, ta đau đến mức kêu lên, bừng tỉnh nhìn những người trước mắt.


Quỳ rạp trên mặt đất, ta cuộn chặt thân thể mình, bối rối che đi y phục bị xé rách, quần áo hỗn độn không chịu nổi, chỉ cảm thấy từng ánh mắt sắc bén đang phóng về phía mình, khiến ta rất đau, rất đau......


"Thương Nhi......"


Nước mắt mơ hồ, cả người ta run run, muốn đem chính mình che giấu.


Lăng ca ca đứng trước mặt ta, khó tin nhìn ta, gương mặt luôn vân đạm phong khinh kia tựa hồ đang vặn vẹo.


Ta không biết, là vì chán ghét, hay khinh bỉ ta? Tâm, đau đớn quá......


"Thương Nhi?! Trời, trời ơi!"


Phỉ Cách tỷ tỷ kinh hách che miệng, trong mắt lệ quang lóe ra. Cát Cánh tỷ tỷ và Thủy Trúc tỷ tỷ cũng vậy.


Ta ngước đôi mắt mơ hồ, lướt qua mọi người, sau đó, nhìn đến vẻ mặt tái mét, thân mình kịch liệt run rẩy của Mộc Dương Vương gia......


Thật ra, trong lòng ta lại có cảm giác như được giải thoát. Ta thế này, đã không còn giá trị hòa thân, trong mắt bọn họ, một người đã bị hủy hoại như ta, sao có thể đưa sang quốc gia của hắn, còn gì đáng giá nữa, còn gì đáng để quốc gia khác vì một nữ tử tàn hoa bại liễu mà từ bỏ quyết tâm nhất thống thiên hạ?


Là ta ngu muội, hay là bọn họ không biết, từ xưa đến nay trong thiên hạ, đâu có người nào sẽ vì một nữ tử mà buông tha cả giang sơn?


Mặc dù, nàng có khuynh quốc khuynh thành, hay đẹp tuyệt sắc đi chăng nữa......


Dưới ánh mắt mọi người, ta một thân rách nát, dấu hôn đỏ bừng che kín bả vai và cổ. Bộ dáng ái muội này cho dù là ai cũng sẽ khẳng định, ta, đã không còn thuần khiết!


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!