Ngược Thiếp

Chương 13: Va chạm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng Đông Nhi đi trên đường, bộ dạng chật vật của hai người chúng ta đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò. Ta hết sức cố gắng, thầm mong rời khỏi đây nhanh một chút, rời khỏi nơi có thể chạm mặt với tên nam nhân kia.


Trải qua sự việc lần này, ta không dám có ý định làm loạn nữa, quyết định nhanh chóng hồi phủ. Trời đã muộn, ta không khỏi lo lắng, nếu hạ nhân phát hiện ta không có ở phủ thì phải làm sao đây?


Nhưng nghĩ lại, giờ Vương phủ hẳn là đang rất bận rộn, mọi người đều tiếp đón khách, Lăng ca ca và các vị tỷ tỷ lại đều ra phủ, trong phủ còn có ai có thể chú ý tới ta chứ!


Đi tới cửa sau Vương phủ, ta cùng Đông Nhi khom lưng lén lút bước tới chỗ bức tường đổ, muốn chui qua lỗ hổng, theo đường cũ trở về.


"Quận chúa, nô tỳ, nô tỳ hơi sợ hãi, người nói xem, phía sau bức tường này liệu có người đứng canh không?"


Ngồi xụp xuống cạnh tường, Đông Nhi che miệng, bộ dáng rất đáng thương.


Ta buồn cười nhìn, trách nàng nghi thần nghi quỷ. Không để ý tới nàng, ta dẫm lên hòn đá rồi trèo qua tường.


Sở dĩ ta không lo lắng, là vì ta biết lúc này thị vệ trong vương phủ giao ban, cảnh giác có vẻ lơi lỏng.


Quả nhiên đúng như ta dự đoán, thị vệ canh lúc trước, không chờ người đổi ca đến đã tự rời khỏi, trong sân yên tĩnh không một bóng người.


Nơi này là kho binh khí của Vương phủ cùng Tàng Trân Các, ngoại trừ thị vệ, bình thường không có ai tiến vào.


Ta kéo tay Đông Nhi, cẩn thận đỡ nàng xuống, hai người vội vàng chui qua tường.


"Ai thế?! Mau đứng lại!"


Có điều, hôm nay ta không may mắn chút nào cả, ngay lúc chúng ta sắp chui qua tường, lại bị tên thay ca phát hiện đuổi theo.


Ta kéo Đông Nhi chạy đi, không dám quay đầu lại, chỉ cần tới được Lưu Yên Các, thay bộ quần áo này ra, thì thị vệ đó cũng không làm gì được. Ta ngày thường luôn rất nhỏ nhẹ, chỉ cần ta quả quyết phủ nhận, chắc hẳn hắn sẽ không nghĩ ta là nữ tử trèo tường kia.


"Quận, quận chúa......"


"Đông Nhi đừng nói nữa, chạy mau!"


Thiên Hà Viên và Lưu Yên Các cách nhau một vườn hoa, tiền viện đang có rất nhiều khách, nếu có bất trắc, thị vệ đó cũng sẽ không dám lớn tiếng làm to chuyện.


Có chút tức ngực, tuy rằng chạy trốn vất vả, nhưng ta lại muốn cười thật to. Cuộc sống áp lực nay lại bị xáo trộn, đúng là khiến cho người ta kích động.


Nhịn không được quay đầu nhìn tên thị vệ, khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng gần. Ta đã quên mất là họ đều còn có võ.


"A ...đau quá!"


"Cô nương, cẩn thận!"


Lúc đang chạy, thật không nên nhìn về phía sau, vì nhìn phía sau sẽ quên phía trước. Không biết trước mặt từ khi nào xuất hiện một bóng người, mạnh mẽ bất ngờ đụng phải, thiếu chút nữa khiến xương cốt của ta cũng nát vụn.


May mà hắn kịp giữ chặt lấy ta, bằng không ngã kiểu này chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!


Nhìn thấy thị vệ phía sau càng lúc càng gần, ta vô cùng hoảng hốt, muốn giằng lấy cánh tay đang bị hắn giữ, nhưng lại không thể giãy dụa.


Ta phẫn nộ trừng mắt với hắn, chỉ thấy hắn tỏ vẻ ngốc nghếch, cơn tức liền dâng lên:


"Vị công tử này, buông ra! Nếu bị đuổi kịp, là ta chết chắc đó!"


Hắn đột nhiên hoàn hồn, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng quang mang, làm ta kinh hãi. Hắn ôm lấy ta, phi thân thoát đi.


Ta hoàn toàn ngây ngốc, khó tin nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống phía dưới, lòng ta chợt lạnh, ôm chặt lấy hắn.


Ta đã bay khỏi mặt đất cao như vậy sao!!


Bên tai văng vẳng truyền đến tiếng kinh hô của Đông Nhi, ta đột nhiên thanh tỉnh, rủa thầm không thôi. Ta tuy thoát được, nhưng Đông Nhi lại bị thị vệ bắt, thế này so với việc ta bị bắt thì có gì khác đâu?!


Vì sao không cứu cả Đông Nhi ? Ta có chút ai oán nhìn hắn.


Hắn có thể xem là một nam tử tuấn mỹ, mày kiếm nhập tấn*, đẹp như ngọc quý, đôi mắt phong tình, có điều ý cười quá mức nóng bỏng mang vẻ hưng phấn trên khuôn mặt hắn lại làm ta rùng mình một cái. Tại sao hắn lại mang vẻ kích động như thế?!


*mày kiếm nhập tấn (hình minh họa)



Ta sờ sờ lên khăn che mặt của mình, cũng đâu có chỗ nào không ổn.


"Vị công tử này, người có thể thả ta xuống chưa!"


Phía sau sớm đã không còn bóng dáng của thị vệ, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại, cảm giác lơ lửng giữa không trung thật quỷ dị.


Tuy võ công của hắn không tồi, sẽ không khiến ta bị ngã, nhưng cùng hắn thân mật gắn bó như thế làm ta không quen. Cho dù là Lăng ca ca, cũng chưa từng cùng ta gần gũi đến thế.


Hắn dường như nghe ra sự không vui trong lời nói của ta, nhưng không hề tức giận, ý cười nóng bỏng chuyển thành nhu hòa, dịu dàng đến thản nhiên.


Từ từ hạ xuống đất, ta vội giãy ra khỏi vòng ôm ấy, nhìn về phía hắn, đã thấy bộ dáng hắn có chút thất vọng.


"Vừa rồi, đa tạ công tử đã cứu mạng!"


"Không, không có gì, nàng, ta......"


Ta nhíu mày nhìn hắn, thấy hắn phun ra nuốt vào nửa ngày nói không thành một câu đầy đủ, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên có chút buồn cười.


"Cho dù thế nào, hôm nay cũng phải cám ơn công tử, tiểu nữ còn có việc chưa xong, không dám làm phiền nữa!"


Tuy rằng việc được hắn cứu đối với ta cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cũng là lòng hảo tâm của hắn, ta tự nhiên có kính ý.


Nhìn khắp chung quanh, không ngờ lúc này ta đang ở gần Hoa Phong Các, đây chính là thư phòng của Lăng ca ca. Ta có chút lo lắng, sợ Lăng ca ca đột nhiên trở về, nên xoay người định rời đi.


Hắn lại một tay giữ chặt lấy ta, sắc mặt lo lắng, ngữ khí lộ ra vẻ khẩn cầu:


"Cô nương phải rời khỏi sao? Không biết nàng ở nơi nào? Thị vệ có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, hay để ta hộ tống cô nương rời khỏi?"


Vừa muốn mở miệng cự tuyệt, lại thoáng nhìn thấy Lăng ca ca mặt không chút thay đổi, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở ngoài Hoa Phong Các. Thấy tầm mắt hắn dừng lại trên cánh tay đang bị giữ lấy của ta, lòng ta chợt căng thẳng, vội vàng giãy dụa, cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.


Xong rồi! Không chỉ chuồn khỏi phủ bị phát hiện, còn cùng nam tử xa lạ dây dưa không rõ, lại còn bị Lăng ca ca đích thân bắt gặp, Lăng ca ca sẽ nghĩ thế nào đây?


Tuấn mỹ nam tử thấy ta hành động quái dị, nghi hoặc nhìn về phía sau, ánh mắt nhíu lại, chỉ có điều nháy mắt lại thay bằng ý cười, khác hoàn toàn so với lúc trước:


"Mộc huynh!"


Ta ngẩn ra, tò mò khó hiểu nhìn hắn, hắn gọi Lăng ca ca là Mộc huynh? Hắn biết Lăng ca ca sao?


Mộc Thiệu Lăng nắm chặt hai tay rồi chậm rãi buông ra, tao nhã đi tới , khóe môi cười như mây thanh, không hề liếc nhìn ta một cái.


"Yến huynh, vừa nghe quản gia nói ngươi tìm ta, không biết có chuyện gì? Đến thư phòng của ta rồi nói sau!"


Dứt lời, thản nhiên liếc mắt nhìn ta, xoay người bước đi.


Nhìn bóng dáng hắn, ta mơ hồ phát hiện hắn tức giận, ta biết, với bộ dáng chật vật hiện giờ, hắn nhất định đã biết chuyện ta trốn khỏi phủ.


Muốn cất tiếng gọi hắn, nhưng không nói được thành lời, cổ họng như bị nghẹn lại. Đây là lần đầu tiên Lăng ca ca lạnh lùng với ta như thế, nói vậy là, hắn thật sự tức giận.


Tuấn mỹ nam tử vẫn chưa rời đi, quay đầu nhìn ta, cười nóng bỏng nói:


"Cô nương, tại hạ là Yến Tây Ca, chẳng hay cô nương có thể cho biết phương danh không?"


Ta ngẩn ra, khó tin nhìn hắn, hắn chính là "Công tử tơ lụa" Yến Tây Ca danh tiếng lẫy lừng trong truyền thuyết ư?


Ở ven Phượng Minh hồ chưa được nhìn thấy, không ngờ hắn lại xuất hiện ở trong Vương phủ!


Bỗng Lăng ca ca quay đầu lại, thấy ta tỏ vẻ ngạc nhiên, sắc mặt ôn hòa của hắn bỗng có chút âm trầm, nghiêm túc nói:


"Thương Nhi, lập tức quay về Lưu Yên Các, tự sửa soạn cho mình đi, buổi tối trong phủ có khách quý đến, đêm nay muội phải tham dự!"


Rồi lại chuyển hướng đến Yến Tây ca còn đang ngơ ngẩn:


"Yến huynh, chớ để chậm trễ chính sự!"


Nói xong, đi thẳng không hề quay đầu lại.


Ánh mắt Yến Tây Ca nhìn ta có sự nóng bỏng rồi lại chuyển sang mất mát, còn có cảm xúc mà ta không hiểu được. Hắn định nói gì đó, nhưng lại thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Ta nhíu mày, đối với sự thay đổi cảm xúc của hắn có chút khó hiểu.


Nghĩ đến Lăng ca ca, ta không khỏi lo lắng, khiến Lăng ca ca ôn nhu phải tức giận, xem ra lần này ta thật có chút quá đáng, làm thế nào mới có thể được hắn tha thứ đây?


Ta thầm thở dài, xoay người trở về Lưu Yên Các, Lăng ca ca nói đêm nay Vương phủ có khách quý đến, ta cũng phải có mặt, việc này ta vốn không hề lường trước.


Trước kia cho dù là Hoàng đế tới, ta cũng rất ít khi ra mặt. Lần này, rốt cục là vị khách nào, mà nhất định khiến ta phải tham dự...?


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!