Ngược Thiếp

Chương 12: Gặp chuyện

"Tiểu thư, người vừa nãy thật dọa người! Đông Nhi còn tưởng rằng hắn định bắt chúng ta đi đâu!"


Cùng tản bộ với Đông Nhi ở ven hồ Phượng Minh, đám người chen chúc dần tản đi sau khi cuộc thi chèo thuyến kết thúc, chỉ còn lại một số người tham quan cảnh đẹp quanh hồ.


Đông Nhi chốc chốc lại quay đầu nhìn lại, sợ nam tử tà tứ kia đuổi theo, vỗ ngực lo lắng.


Nhìn nàng, mắt ta thoáng qua một ý cười nhàn nhạt. Nha đầu kia, ngày thường cứ tưởng chỉ biết ăn thôi, thế mà hôm nay lại quan sát tường tận đến thế.


Ta lắc đầu, muốn xua tan đi ánh mắt vừa tà khí vừa bá đạo, lại lạnh như băng của nam nhân đó.


"Đông Nhi, đừng suy nghĩ nữa, dù sao bọn họ không dám làm ra chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt với chúng ta đâu. Sắc trời còn sớm, tìm việc gì đó giết thời gian là được."


Đông Nhi thở dài một hơi, nhận mệnh nhìn ta, không dám chậm chễ.


"Tiểu thư một chút cũng không lo lắng, nhưng Đông Nhi thì lo đến gần chết đó. Nếu tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cho dù Đông Nhi có mười cái mạng cũng không đền không đủ!"


Cùng Đông Nhi đi dạo một lát bên bờ sông, thấy ở ven hồ phía trước, hoa sen đung đưa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, những đóa hoa thánh khiết đua nhau nở rộ.


Nước cạn để lộ ra rất nhiều cỏ lau, cứ chốc lát lại có đàn vịt hoang từ giữa tán lá chui ra, thật mới mẻ thú vị.


Trong hồ đã có rất nhiều người du ngoạn trên thuyền nhỏ, rong chơi ngắm non xanh nước biếc, đắm chìm trong sự dễ chịu tại nơi đây.


Ta không khỏi phấn khích, liền kêu Đông Nhi thuê một chiếc thuyền nhỏ của nhà đò. Thuyền hạ xuống, ta ở trên mặt hồ cảm thụ cảnh sắc tuyệt mỹ này.


Hít một hơi thật sâu, mùi hương nhẹ nhàng vờn quanh khuôn mặt, ta nhìn qua đóa hoa sen bên cạnh, vốn định hái một đóa, nhưng cuối cùng lại không đành lòng xuống tay.


"Nếu có thể ngày ngày rong chơi tại một khung cảnh tươi đẹp như thế này thì tốt biết mấy. Không bị trần thế ràng buộc, không có người tâm địa nhm hiểm, đây chính là "tự do" mà ta đã khát vọng từ lâu."


Nhẹ giọng cảm khái, nhưng rốt cuộc ta vẫn không thể nở nụ cười nhạt.


Trước kia ta ngây thơ vui vẻ, nhưng lễ cập kê hôm nay đã khiến tâm tình ta rất nặng nề. Thì ra, kết quả của việc trưởng thành là nhận được vô số phiền não.


"Tiểu thư, những ngày ở Vương phủ, người cảm thấy không vui sao?"


Đông Nhi ngồi ở đuôi thuyền, ánh mắt chăm chú nhìn ta, giống như đang buồn rầu.


Miễn cưỡng mỉm cười, nhưng ta lại nghĩ dù nở nụ cười cũng không có ai thấy, thì miễn cưỡng làm gì chứ.


Đeo khăn che mặt ngoại trừ việc che khuất dung nhan, còn một ưu điểm khác là ta không cần miễn cưỡng ngụy trang bản thân mình ở trước mặt người khác, không lộ ra bi thương hay khổ sở, còn tốt hơn là ép mình phải cười vui vẻ.


Nhấc ống tay áo, ta chậm rãi chạm tay vào làn nước lạnh buốt, dịu dàng vuốt ve đóa hoa.


"Đông Nhi, ta vốn không phải quận chúa Vương phủ. Nhờ có Lăng ca ca, ta mới thoát kiếp ăn xin đau khổ nơi đầu đường xó chợ, trở thành quận chúa ai ai cũng ngưỡng mộ. Hưởng không hết vinh hoa, ăn vô vàn sơn hào hải vị. Nhưng chuyện gì cũng có cái giá của nó, đạo lý này, ta rất hiểu!"


Đông Nhi vẻ mặt đăm chiêu, đối với những việc ta vừa nói có cái hiểu có cái không, nhưng cũng không hề ngắt lời ta.


Khi thuyền phu cúi người chèo, thuyền nhỏ xuyên qua những cây cỏ lau tùng cao cao, phong cảnh vốn yên tĩnh lại truyền đến tiếng binh khí đang đánh nhau va chạm.


Ta vội vàng đứng dậy, muốn nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra, thuyền phu ngăn ta lại, khuyên ta mau theo đường cũ quay về, nếu bị liên lụy sẽ không tốt lắm!


"Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi!"


Ta vẫn như cũ tò mò nhìn xung quanh, Đông Nhi sắc mặt lo lắng, ra lệnh cho thuyền phu đem thuyền quay đầu.


Tiếng đánh nhau ngày càng đến gần, không chờ thuyền phu đem thuyền quay đầu lại, liền nghe thấy một tiếng rơi rất lớn xuống nước, khiến mặt nước gợn lên lay động cả thuyền, ta cùng với Đông Nhi thiếu chút nữa mất cân bằng rơi xuống hồ, vội vàng ngồi xổm xuống, không dám đứng dậy.


Bỗng trên không trung bay lên hai bóng người, đánh nhau dây dưa, ta cùng với Đông Nhi không kịp kinh hô, một Hắc y nhân đã từ trên cao bị đánh rơi xuống, hướng thẳng xuống chiếc thuyền nhỏ của chúng ta!


Thuyền phu quay mái chèo, tránh được Hắc y nhân, một nhành hoa lớn kéo thuyền lại, bọt nước bắn vào quần áo của ta.


"Tiểu, tiểu thư...... Người, người không sao chứ?"


Đông Nhi gắt gao đỡ lấy ta, sắc mặt có chút tái nhợt.


Nhìn Hắc y nhân kia trầm nổi trong làn nước, máu loãng không ngừng nhuộm đỏ mặt hồ, chiếc khăn đen trên mặt hắn rơi xuống, máu đỏ tươi từ miệng tràn ra.Bộ dáng kia, không thể cứu nổi!


Ta đỡ lấy ngực, nuốt nuốt nước miếng, cả người nhịn không được run run, bị nỗi sợ khống chế, vừa rồi nếu không nhìn lầm, thì kẻ còn lại bay trên không chính là tên nam tử tà tứ lúc trước!


Trong lòng rủa thầm không may, gặp tên đó sao một chút chuyện tốt cũng không thấy!


Tiếng đánh nhau chỉ cách chúng ta có một tầng cỏ lau, thuyền phu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi, hai tay cầm mái chèo cũng run rẩy.


"Nói! Là ai phái các ngươi đến?!"


Tiếng nói trầm thấp hung ác nham hiểm từ bên cạnh truyền đến, là thanh âm của hắn.


"Vào địa ngục thì ngươi sẽ biết thôi!"


"Muốn chết ư! Lạc Vân, Thính Phong, giết không tha!"


Trong mơ hồ, có thể thấy khuôn mặt lạnh lùng tán khốc tựa như la sát của hắn, khiến lòng ta bị kiềm hãm, hít thở không thông.


"Tiểu, tiểu thư......"


Đông Nhi nhanh cầm lấy tay ta, cúi đầu khóc nức nở. Nghe thấy thanh âm, đôi mắt sắc bén lạnh băng của hắn xuyên thấu qua tầng cỏ lau, nhìn thẳng về phía chúng ta!


Ở phía sau hắn chợt lóe lên tia sáng, thừa dịp hắn phân tâm, một gã hắc y nhân cầm kiếm đâm thẳng về phía hắn.


Nhịn không được, ta thất thanh hét lên:


"A! Cẩn thận!"


Hắn đột nhiên quay người, xoay trường kiếm trong tay, đâm thẳng vào trước ngực Hắc y nhân, tốc độ cực nhanh.


Còn người vừa hét lên một tiếng thất thanh kinh hãi là ta, lại bị Hắc y nhân công kích, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng tới!


Ta kinh ngạc ngây ngốc, nhìn Hắc y nhân sắp tới gần mà không biết phản ứng thế nào. Đông Nhi bên cạnh thét lên chói tai, ta cứ nghĩ đây chỉ là mộng.


"Keng"tiếng binh khí va chạm chói tai truyền đến, kiếm của Hắc y nhân đã bị trường tiên* màu đen bay vụt tới giữ lại.


*trường tiên: roi dài


Đảo mắt nhìn lại, Hắc y nhân đã bị hất văng ra ngoài!


Trường tiên đen tựa như linh xà dây dưa cùng Hắc y nhân, khiến Hắc y nhân liên tiếp phải rút lui, chiếc thuyền nhỏ yếu ớt không ngừng lay động.


Thuyền phu tránh Hắc y nhân bay tới nên đã ngã xuống hồ, ta và Đông Nhi ở trên thuyền cực kỳ khó khăn để giữ thăng bằng.


Hắc y nhân vì tránh né công kích của trường tiên, nhanh chóng hướng tới chỗ ta và Đông Nhi.


Trong mắt hắn bỗng lóe lên tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, hét một tiếng chói tai: "Nhảy!"


Ta hoang mang cực độ, theo phản xạ lôi kéo Đông Nhi nhảy xuống hồ, liền nghe thấy một tiếng hét thảm, trường tiên đánh về phía mũi thuyền, đánh trúng Hắc y nhân, con thuyền yếu ớt lúc này đã vỡ đôi!


Mũi chân điểm nhẹ trên cỏ lau, hắn lao xuống kéo ta và Đông Nhi, lúc này đã uống đến mấy ngụm nước, sau đó bay đến bên bờ!


Chân ngã khuỵu xuống đất, ta khó chịu ho khan, cả người ướt đẫm, mùi tanh hôi vương lại trong mũi làm ta buồn nôn.


"Tiểu, tiểu thư...... Người không sao chứ? Thế nào rồi?!"


Đông Nhi vì biết bơi, nên tình trạng tốt hơn ta rất nhiều.


Hốc mắt ta ửng đỏ, lắc đầu nguầy nguậy, uất ức hướng mắt nhìn về phía hắn, đều do cái tên quỷ quái này làm hại!


Nhìn ta, đôi mắt lạnh tựa băng của hắn hiện lên vẻ khinh thường, lại ẩn chứa ý cười thản nhiên ,trường tiên đen trong tay vẫn còn dính máu, khiến người khác hoảng sợ.


"Thật là ngu ngốc!"


Hắn vừa dứt lời, ta còn chưa kịp rống giận với hắn, đã thấy hai tên thị vệ lướt nhanh trên mặt nước bay tới, kính cẩn quỳ xuống đất.


"Thưa chủ tử, toàn bộ đã giải quyết xong!"


Hắn thản nhiên gật đầu, tầm mắt dừng lại trên người ta, làm ta rùng mình một cái.


Chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt như âm hồn. Trong tay trống trải, ta kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống: Chiếc khăn thêu còn ướt đẫm của mình đã bị hắn nắm chặt trong tay!


"Mộc Thanh Thương? Ngươi là người của Mộc Dương vương phủ ?"


Đôi mắt tà mị kia chẳng kiêng nể gì đánh giá bộ dáng ướt như chuột lột của ta mà không hề che lấp được sự hứng thú.


Dưới chiếc khăn che mặt ướt sũng kia, mơ hồ là một dung nhan tuyệt sắc, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng lại khiến lòng hắn căng thẳng, tựa như đã từng quen biết.


Đôi mắt long lanh như đang oán giận kia lại làm tâm tình vốn đang u ám của hắn đột nhiên gợn sóng.


Liếc mắt, ta tao nhã kéo lại chiếc khăn che mặt, nhìn quần áo ướt đẫm, âm thầm oán trách. Nhìn chiếc khăn thêu trong tay hắn, ta cực kỳ buồn bực, lúc trước thật không nên thêu tên mình ở phía trên!


"Đều tại ngươi hết! Vừa rồi nếu không phải vì cứu ngươi thì ta đã không rơi vào trong hồ!"


Đoạt lấy chiếc khăn lụa trong tay hắn, ta lúc này cực kỳ tức giận, ánh mắt phẫn nộ ngước lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mũi nam nhân đó, cả giận nói.


Bộ dáng hiện tại của ta, thì làm sao mà về được chứ?!


Quay đầu nhìn Đông Nhi, nàng ta đã bắt đầu tỏ ra bi thương.


"Vì sao phải mang khăn che mặt? Hay ngươi là Vô Diệm nữ, không thể gặp người khác?"


Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại lộ ra vẻ hứng thú.


Ta không trả lời hắn, nhìn bản thân mình đang ướt sũng, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, kéo Đông Nhi rời khỏi.


Nam nhân này võ công cao cường, lộ ra cảm giác nguy hiểm, lại còn bị người khác ám sát. Tên ta đã bị hắn biết, thật lo từ nay về sau sẽ bị chuốc lấy nguy hiểm. Tốt nhất là rời đi thật nhanh, không liên quan tới hắn là được.


"Mộc Thanh Thương, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp lại thôi!"


Sau lưng vang lên giọng nói của hắn. Ta không không kịp nghĩ đến ý tứ trong lời nói ấy, chỉ chạy trối chết.


Nhưng số mệnh là như vậy. Chuyện gì phải đến sẽ đến, không thể nào trốn thoát được...


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!